Ở thương hội thành phố Hải Phòng.
Đây là lần đầu tiên Triệu Hùng tổ chức hội nghị kể từ khi anh ấy lên làm hội trưởng của thương hội thành phố Hải Phòng.
Toàn bộ thành phố Hải Phòng, chỉ cần là ông chủ của các công ty có chút danh tiếng đều tới tham gia.
Đương nhiên là có rất nhiều người mang theo mục đích mở rộng quan hệ làm ăn mà tới đây.
Cũng có một số người tới với mục đích là xem trò vui.
Còn có một số người thậm chí tới đây với tâm thế “Chẳng gì cả”, mục đích chính là để học tập mà thôi!
Trước khi hội nghị được tổ chức, Triệu Hùng mới chạm mặt Vân Nhã, cô ấy đã chính thức tiếp quản tập đoàn Vân Thị, điều này khiến Triệu Hùng cảm thấy rất là bất ngờ.
Theo lý thuyết, vdt còn chưa tới tuổi về hưu, sao đã giao lại quyền quản lý và quyết định mọi việc trong công ty cho con gái mình là Vân Nhã sớm như vậy được.
Vân Nhã thậm chí còn cười nhạo với Triệu Hùng một cái nói: “Thế nào, tôi trở thành thành viên chính thức của thương hội khiến anh không vui sao?”
“Sao dám chứ!” Triệu Hùng cũng nói đùa với Vân Nhã một câu.
Lý Thanh Tịnh là đại biểu của vài xí nghiệp vừa và nhỏ cũng có mặt ở hội nghị của thương hội.
Hà Ngọc Kỳ mấy ngày nay cứ trông chừng Vân Nhã, vất vả lắm mới chớp được lúc Vân Nhã đi ra khỏi nhà, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại tiến vào tòa nhà của “Thương hội thành phố Hải Phòng”.
Hà Ngọc Kỳ thấy có rất nhiều người đi vào tòa nhà của thương hội, nhưng bảo vệ lại nhất quyết không cho cô ta đi vào trong, suýt chút nữa đã khiến Hà Ngọc Kỳ giận điên lên!
“Này! Vừa rồi cái người tên Vân Nhã kia mà các người cũng cho cô ta đi vào, tại sao các người lại không cho tôi vào hả?” Hà Ngọc Kỳ không phục, gầm thét chất vấn mấy người bảo vệ của thương hội thành phố Hải Phòng.
“Thưa quý cô, xin mời cô lấy ra thẻ hội viên của thương hội!”
“Thẻ hội viên? Thẻ hội viên nào?” Khí thế của Hà Ngọc Kỳ yếu đi một chút.
Người phụ trách đón tiếp khách mời chỉ lên bảng hiệu “Thương hội thành phố Hải Phòng”, nói: “Cô thấy rõ chưa? Nơi này là thương hội của thành phố Hải Phòng. Không phải là hội viên của thương hội thì đương nhiên là không có tư cách để vào trong.”
“Thương hội của thành phố Hải Phòng?”
Lúc này, Hà Ngọc Kỳ mới ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu, chỉ thấy trên đó dùng kiểu chữ in hoa nét đậm với cỡ chữ to để in mấy chữ “Thương hội thành phố Hải Phòng”.
Hà Ngọc Kỳ trừng lớn hai mắt, hỏi người bảo vệ đã ngăn mình lại: “Anh nói là, những người đi vào trong đó đều là hội viên của thương hội ư?”
“Đương nhiên!”
Hà Ngọc Kỳ tức giận đến mức dẫm bình bịch quay lại xe của mình.
Mấy ngày nay, khi không có việc gì làm, cô ta sẽ lấy xe ra ngoài đi hóng mát. Cô ta dự định tiếp tục đứng ở trước cổng thương hội để chờ Vân Nhã, cô ta không tin là người phụ nữ này không có lúc nào tách ra khỏi mọi người.
Trong tòa nhà của thương hội, Triệu Hùng hỏi Hồ Dân ngồi bên cạnh mình: “Hồ Dân, mọi người đã đến đông đủ chưa?”
“Hội trưởng, người nhận lời mời của thương hội chúng ta có bốn mươi hai người, số người đến là bốn mươi mốt người. Còn những người quản lý các công ty nhỏ thì có sáu mươi tám người được mời, và sáu mươi lăm người tới.”
Triệu Hùng gật đầu, rồi nhìn đám ngời đứng đầy hội trường, cao giọng nói: “Các vị, hầu hết các nhân vật cốt cán của thương hội thành phố Hải Phòng đều đã có mặt đông đủ ở đây rồi. Đương nhiên sự có mặt của các vị là vinh hạnh của chúng tôi. Lúc trước tập đoàn Thiên Vương đã đứng lên lập ra thương hội thứ hai, nhưng cuối cùng cũng đã chính thức tuyên bố tan rã. Không phải Triệu Hùng tôi bất nhân, mà cái gọi là đạo bất đồng bất tương vị mưu, người đi theo Triệu Hùng tôi đây, đương nhiên sẽ có tài nguyên tốt nhất mà tôi có. Còn đã là người đứng ở lập trường đối lập với chúng ta, mặc dù không phải là kẻ địch, nhưng mà thương nhân như chúng ta đặt lợi ích lên hàng đầu, dính đến lợi ích của thương hội và các hội viên, đương nhiên tôi sẽ giúp đỡ mọi người hết mình.”
“Thế giới này rất công bằng, nhưng cũng không công bằng. Công bằng chính là, chúng ta ai cũng đều thu hoạch được tài nguyên trong thương nghiệp, còn không công bằng chính là ngày nào cũng sẽ có một công ty mới được lập ra, cũng có công ty sẽ bị nuốt chửng! Tôi tin là các vị hiểu tôi muốn nói gì đúng không?”
Hội viên thương hội gật đầu.
Bởi vì cái gọi là “Đồng hành là oan gia”, cho nên cũng có một số người đã rục rịch muốn thu mua công ty của “Thương hội thứ hai”.
Thì ra, cái “Thương hội thứ hai” do tập đoàn Thiên Vương chủ trì đã hoàn toàn sụp đổ. Những công ty còn lại hoặc là đối thủ của tập đoàn Hùng Quang, hoặc chính là những người còn đang rối loạn chưa biết về phe ai.
Triệu Hùng gõ nhẹ lên mặt bàn một cái, ra hiệu cho đám người yên lặng, nói: “Trải qua nhiều lần cân nhắc, tôi chuẩn bị sẽ dẫn dắt thương hội thành phố Hải Phòng phát triển rộng hơn tới các tỉnh thành khác.”
“Một: Tài nguyên của thương hội thành phố Hải Phòng quá lớn, năng lực phát triển kinh tế cũng như nhân khẩu ở thành phố này đang dần kìm nén sự phát triển của chúng ta.”
“Hai: Thanh Hóa chính là đô thị hàng đầu của tỉnh Hà Nam, chỉ có vực dậy kinh tế của Thanh Hóa thì mới có thể giúp đỡ được các huyện khác trong tỉnh.”
“Ba: Ở Thanh Hóa, có đông đảo các nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh, nhưng mỗi người chiếm một phương, chia bè kéo phái. Thương hội của Thanh Hóa chỉ còn lại cái tên trên danh nghĩa, là cơ hội tốt cho chúng ta ra tay.”
“Bốn: thương hội thành phố Hải Phòng và các xí nghiệp lớn nhỏ đang có sự gắn kết chặt chẽ chưa từng có, các nhân tài mới xuất hiện trong các ngành nghề hoàn toàn có thể đi thẳng tới Thanh Hóa để cải tạo nó thành đặc khu kinh tế.”
“Sau: Nếu như chúng ta đơn độc phát triển, thì chắc chắn sẽ không thể đánh bại các doanh nghiệp lớn lâu năm ở đó. Nhưng trong thương hội của chúng ta chẳng khác gì sợi dây thừng được bện chặt với nhau. Tôi tin rằng mọi người đều biết sức mạnh của đoàn kết mạnh đến mức nào.”
Người trong thương hội ai cũng có mạng lưới thông tin nhanh nhạy, đã sớm nghe đến việc hội trưởng muốn cải tạo một đặc khu kinh tế mới. Nhưng những công việc tốt như thế này căn bản không tới lượt bọn họ, chỉ có thể đỏ mắt nhìn nó rơi vào tay người khác.
Đám người nghe Triệu Hùng nói muốn dẫn bọn họ tới Thanh Hóa để phát triển, thậm chí còn nuốt trọn đặc khu kinh tế mới này, ai nấy đều bị dọa sợ ngây người.
Đợi Triệu Hùng nói xong, gia chủ nhà họ Thẩm là Thẩm Tường Thiên bèn lên tiếng: “Hội trưởng Hùng, đặc khu kinh tế mới có một hạng mục quan trọng như vậy, chúng ta cũng chỉ là những kẻ ngoại lai, Thanh Hóa có thể an tâm giao một công trình lớn như vậy cho chúng ta đi làm sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Đám người lại bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
Triệu Hùng lại gõ nhẹ lên bàn, nói: “Yên lặng! Vấn đề này chắc chắn ai cũng thắc mắc đúng không?”
Cả đám người đều đồng loạt gật đầu.
Triệu Hùng cao giọng nói: “Đây chính là chỗ có lợi khi mọi người gia nhập vào thương hội, có tài nguyên thì cùng hưởng. Chỉ có điều, chủ tịch Thiên nói đúng. Đặc khu kinh tế mới ở Thanh Hóa vừa mới được kiến tạo xong, hẳn là ai cũng muốn giành được một miếng trong tảng thịt mỡ dày này đúng không? Nhưng với thực lực trước mắt của các dòng họ bây giờ, không có nhà nào có khả năng một mình nuốt trọn nó.”
“Hội trưởng Hùng, vậy Thanh Hóa sao lại có thể giao một hạng mục quan trọng như vậy cho thương hội thành phố Hải Phòng chúng ta làm được chứ?”
“Hỏi rất hay.” Trong mắt Triệu Hùng lộ ra ánh sáng chói mắt: “Trước mắt, tôi có lòng tin là chúng ta sẽ đấu thầu được với giá thấp nhất, chỉ là thiếu vài người có thực lực để hợp tác. Đến lúc đó tôi muốn đưa họ theo cùng tới đặc khu kinh tế mới để xây dựng. Cơ bản là chúng ta sẽ cần phải phá dỡ, quy hoạch, kiến tạo, cùng phối hợp với các ngành nghề khác để khởi động công việc. Thương hội của chúng ta lại có đủ điều kiện cần, không thiếu nhân viên cốt cán. Nếu như chúng ta tiếp nhận, thì tôi có lòng tin rằng chúng ta sẽ làm được.”
Có người lên tiếng: “Hội trưởng Hùng, chỉ sợ là chúng ta sẽ không đấu thầu được với giá thấp nhất đâu? Một công trình lớn như vậy, thì phải công ty nào có kinh tế mạnh mới có thể thầu được. Hoặc là phải là một doanh nghiệp mà bên đó tin tưởng.”
“Anh nói không sai.”
Triệu Hùng vẫn nhìn đám người nói: “Nhà giàu nhất Thanh Hóa, chủ tịch Dương Hoài An của tập đoàn Hoài An thì sao? Cùng bới tập đoàn Kim Trung, một trong số năm trăm tập đoàn có khối tài sản cao nhất thế giới thì sao? Nếu như chúng ta có được cổ phần của hai tập đoàn này, thì mọi người cho rằng có còn vấn đề gì không?”