Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 481

Triệu Hùng, Ngô Tuấn Kiên, Ngô Chính Quốc nhìn qua cái bàn đang nói chuyện kia!

Chỉ thấy bốn người đàn ông khôi ngô, người đàn ông vạm vỡ trên người xăm hình đang nhìn chằm chằm lại vào họ.

Ngô Tuấn Kiên bình thường đều chịu nhục, thời điểm người khác bắt nạt ông ấy, ông ấy cả đời này đều ra vẻ đáng thương cũng không muốn cùng người khác phát sinh mâu thuẫn. Nhưng khi thấy có người nói xấu Triệu Hùng, trong lòng ông ấy lập tức tức giận!

Ngô Tuấn Kiên đứng dậy nói với người phía sau: “Người anh em, cháu của tôi chỉ là vừa bị cảm lạnh một chút thôi hơn nữa bàn của chúng tôi cũng không đụng hay ảnh hưởng gì đến cậu nữa. Cậu mắng vậy là có ý gì?”

“Không có ảnh hưởng đến chúng tôi sao? Cứ ngồi đó ho khụ khụ khụ! Ai mà ăn cơm cho ngon nổi. Bị bệnh thì lo ngoan ngoãn ở nhà đi còn chạy ra đây ăn cơm làm gì?”

Một người khác dò xét cái chai bia hướng Ngô Tuấn Kiên đi tới, một bộ dạng lưu manh vô lại lẩm bẩm ngậm điếu thuốc trong miệng, vô lại nói.

“Lão Phí, nói mấy lời vô dụng cùng bọn họ làm gì?”

Ngô Chính Quốc nhìn thấy đám người này muốn gây chuyện, anh ta cũng từ trên bàn nhặt lên một cái chai bia.

Choang!

Ngô Chính Quốc làm vỡ chai rượu, lộ ra mảnh vụn thủy tinh, chỉ vào người đàn ông ngang ngược.

“Mày đang dùng chai rượu chỉ ai đấy?”

Triệu Hùng không nghĩ tới Ngô Chính Quốc tuổi còn trẻ mà lại rất cứng rắn, điểm này quả thực nằm ngoài sự dự liệu của anh!

Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, chỉ thấy ngoài cửa trong nháy mắt xông tới hai vệ sĩ mặc vest đen từ cửa xông vào.

Hai vệ sĩ này được Kim Trung để lại để bảo vệ Triệu Hùng, không ngờ nghĩ tới vậy mà cũng phát huy công dụng.

Triệu Hùng chỉ vào bốn người đàn ông ở bàn bên cạnh và nói với hai vệ sĩ: “Đem mấy người này dọn sạch ra ngoài cho tôi đi!”

Người đàn ông ngang ngược vừa giơ chai rượu lên liền bị một trong hai bảo vệ đưa tay ra chụp lấy, một động tác vật lộn trái tay gập người đem chai rượu trong tay đối phương đoạt tới.

Hai vệ sĩ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp, tuy bọn họ không có tên trong “Bảng Võ Thần” nhưng đối phó với tên lưu manh này quả thực rất dễ dàng. Không cần mấy hiệp, tất cả bọn chúng đều bị đáng lăn xuống đất.

Hai người vệ sĩ đuổi bốn người đàn ông ra khỏi cửa hàng đồ nướng xong lại lặng lẽ lui ra ngoài! Thật giống như cái gì không có phát sinh.

Chủ tiệm tiến đến, gặp một mảnh hỗn độn do trận đánh nhau hồi nãy đành phải một bên vừa thu dọn một bên vừa cảm thán nói hôm nay lại làm không công.

Triệu Hùng nói với chủ cửa hàng: “Ông chủ, nguyên nhân chuyện này là phát sinh từ tôi mà ra cho nên mọi tổn thất đều tính cho tôi đi!”

Chủ tiệm nghe xong lập tức mặt mày hớn hở, chỉ cần có người có thể bồi thường tổn thất là được. Người ta ra ăn đồ nướng đều mang theo bảo vệ, xem xét một chút thì chính là công tử ca nhà ai, loại nhân vật này ông ta nào dám đắc tội.

“Ngoài ra, hãy mang thêm cho chúng tôi mấy chai rượu nữa!”

“Có ngay!” Người bán hàng vui vẻ đi.

Triệu Hùng thấy trong tiệm còn có một bàn khách nữa, anh nói với bàn khách đang bị chấn kinh kia.

“Tôi gần đây bị cảm có chút ho khan, nếu như mọi người có thể nhịn được liền tiếp tục ăn! Ăn xong để tôi tính tiền cho! Nếu như nhẫn nhịn không được, tốt nhất hiện tại cứ đi luôn đi.”

Ngay khi bàn khách kia nghe thấy Triệu Hùng sẵn lòng trả tiền cho họ. Đồng thời, xem người ta mang theo bảo vệ bên người, xem xét liền biết chính là người không thiếu tiền. Một người trong số họ lên tiếng nói.

“Không có chuyện gì, ai mà chẳng có lúc bị cảm lạnh. Chúng tôi có thể tiếp tục ăn được.”

Triệu Hùng “Ừm!” một tiếng rồi nói với ông chủ đang mang rượu đến: “Ông chủ. Đồ uống và thức ăn của bàn đó cứ tính tiền cho tôi.”

“Đã hiểu! Đã hiểu!”

Ngô Tuấn Kiên nghe vậy trong lòng không ngừng kêu khổ!

Triệu Hùng là người hào phóng nhưng chỉ sợ một tháng lương của ông sẽ phải chạy ra ngoài.

Ngô Chính Quốc lúc trước nhìn thấy hai người đàn ông đi dạo bên ngoài, không biết đó là vệ sĩ do Triệu Hùng đưa tới. Sau khi nhìn thấy thủ đoạn của hai vệ sĩ, anh ta hỏi Triệu Hùng.

“Anh Triệu Hùng, anh đang làm nghề gì vậy? Anh ra ngoài ăn cơm thôi mà còn mang theo vệ sĩ sao?”

“Ồ! Tôi cũng làm việc giống như bố cậu, tôi cũng là tài xế. Chỉ là tôi làm tài xế cho một ông chủ giàu có.”

Ngô Chính Quốc “Ồ!” một tiếng, quả thực còn hâm mộ công việc của Triệu Hùng.

Triệu Hùng gặp lại người cũ và trò chuyện với bố con Ngô Tuấn Kiên càng ngày càng ăn ý. Ba người đã uống hết hai mươi mốt chai bia! Cuối cùng tới lúc tính tiền bao gồm cả những thứ bị hư hỏng, tổng cộng đã tiêu hết bảy triệu tám trăm hai mươi hai nghìn đồng!

Ông chủ làm tròn số không và nói rằng chỉ cần trả bảy triệu tám trăm là được!

Triệu Hùng đang định trả tiền thì nghe thấy Ngô Tuấn Kiên nói: “Cậu chủ, bữa cơm này tôi mời được. Cậu không được giành trả tiền với tôi đâu.”

“Chú Kiên! Tiền cơm thì chú trả nhưng bồi thường đồ vật bị hỏng cùng chi phí của một bàn khách khác là do cháu chủ động nói bồi thường. Cái tiền này không thể để chú trả luôn được! Hơn nữa như vậy cũng không làm trái nguyên tắc chú chuẩn bị mời cháu ăn cơm đi?” Triệu Hùng cười cười.

Ngô Tuấn Kiên biết Triệu Hùng không muốn ông ấy tiêu quá nhiều tiền nên cũng không tranh luận với anh!

Nhìn dáng vẻ của Triệu Hùng, dù người ta có trốn khỏi nhà cũng mạnh hơn hai bố con bọn họ.

Ngô Tuấn Kiên trả trước ba trăm tệ cho bữa ăn, Triệu Hùng đưa cho chủ tiệm hai ngàn tệ và nói ông ta không cần thối! Sau đó, anh đưa hai bố con họ Ngô ra khỏi quán nướng.

Sau khi rời quán nướng, Triệu Hùng nói với Ngô Tuấn Kiên: “Chú Kiên, cháu về trước nhé! Có thể muốn ở tỉnh thành nán lại một đoạn thời gian, đến lúc đó lại đến tìm chú.”

“Được rồi, được rồi, Cậu Triệu Hùng, cậu cũng bận rộn a!”

Triệu Hùng vỗ vai Ngô Chính Quốc nói: “Chính Quốc đã vất vả rồi! Đừng có ngày ngày nhớ đến chuyện lễ hỏi. Trên đời này kiếm nhiều tiền mới là đạo vua. Có tiền thì còn sợ gì không lấy được vợ?”

“Tôi đã hiểu, anh Triệu Hùng!”

Triệu Hùng gật đầu vẫy tay chào bố con Ngô Tuấn Kiên rồi lên xe rời đi.

Sau khi Triệu Hùng rời đi, Ngô Chính Quốc nhìn chiếc xe phía xa và hỏi bố mình là Ngô Tuấn Kiên: “Bố! Cậu Triệu Hùng này thật là một người kỳ quái a!”

“Kỳ quái cái gì?”

“Anh ấy không giống một người lái xe! Anh ấy trông giống như một ông chủ lớn thì mới đúng.”

Ngô Tuấn Kiên nhẹ nhàng gõ đầu cậu con trai Ngô Chính Quốc một cái và nói: “Bố của người ta là người rất lợi hại đấy!”

“Bố! Bố của Cậu Triệu Hùng là ai?”

“Bố anh ấy chính là một ông chủ giàu có!”

“Vậy lúc trước bố đi theo đám người nhà họ Triệu bọn họ làm ăn mà không được chia cho một chút tiền sao?”

“Có được chia chứ! Nhưng đều bị mẹ con lấy đi rồi chạy mất.”

Ngô Chính Quốc nghe xong liền sững sờ.

Anh nhìn theo bóng lưng của người bố Ngô Tuấn Kiên này, đột nhiên hiểu ra tại sao nhiều năm như vậy bố không cho anh đi tìm mẹ ruột của mình!

Trong suy nghĩ của Ngô Chính Quốc, hình tượng của mẹ luôn đồng nghĩa với tình mẫu tử ấm áp rực rỡ. Giờ khắc này, ầm vang sụp đổ!

Đã gần mười một giờ tối, Triệu Hùng mới trở lại khách sạn do Kim Trung sắp xếp.

Anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng cô em vợ Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh đã nằm xuống, nghe thấy tiếng chuông cửa liền vội vàng đi ra cửa, qua gương bảo vệ ở cửa nhìn thấy Triệu Hùng nên vội vàng mở cửa.

“Anh rể, sao bây giờ mới về?” Lý Diệu Linh chu cái miệng nhỏ, giọng điệu oán trách nói.

Triệu Hùng nhìn thấy Lý Diệu Linh mặc chiếc váy ngủ mỏng như cánh ve sầu, thấp thoáng cảnh xuân trên ngực, anh cau mày nói.

“Diệu Linh, em ăn mặc thế này là thế nào?”

Lý Diệu Linh phản bác: “Chẳng phải đi ngủ người ta hay mặc thế này sao?”

Lý Diệu Linh kéo Triệu Hùng vào phòng và nói với Triệu Hùng: “Anh rể, em vừa mới thất tình, anh có thể an ủi em được không?”

“An ủi như thế nào?” Triệu Hùng nhướng mày.

Lý Diệu Linh ngước khuôn mặt xinh xắn lên nói: “Cứ dùng cách đàn ông các anh hay dùng để dỗ dành phụ nữ thôi! Dù sao có thể làm cho em vui là được rồi.”
Bình Luận (0)
Comment