Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 484

Khi Triệu Hùng đến khách sạn, cô em vợ Lý Diệu Linh đã đến nơi rồi!

Anh dẫn Lý Diệu Linh xuống lầu ăn sáng, vừa mới ăn được một nửa, Kim Trung đã chạy như bay đến rồi!

Kim Trung nói với Triệu Hùng:

“Hùng này! Hôm nay công ty tôi có việc, buổi sáng không đi chung với cậu được. Buổi tối tôi chuẩn bị một bữa tiệc ở khách sạn Hương Ký đối diện công ty, cậu nhớ kêu mấy người HoaDi, thầy Văn Toàn đến luôn nhé!”

“Còn có ai khác nữa à?”

Triệu Hùng hỏi một câu.

“Tôi có mời cả Dương Lam và Dương Hưng đến nữa!”

Triệu Hùng gật đầu, bảo:

“Được. Kim Trung này, cậu không cần lo cho tôi, cứ đi làm việc của cậu đi.”

“Ừ! Vậy cậu nhớ đến ăn đấy. Chỗ khách sạn ấy đã được tôi mua lại rồi, tôi đã dặn họ kỳ lưỡng rồi, đến khi ấy các cậu đến Thanh Hóa, ký đơn là được rồi.”

Dứt lời, vỗ lấy vỗ để bả vai Triệu Hùng, sau đấy Kim Trung vội vã rời đi.

Sau đi Kim Trung đi mất rồi, Lý Diệu Linh vừa ăn món này món kia, vừa hỏi Triệu Hùng:

“Anh rể, cậu bạn Kim Trung này của anh tốt thật đấy! Nghe bảo vệh ta chính là người đàn ông sáng giá của tỉnh Thanh Hóa, không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ? Nếu không có, hay anh giúp em giới thiệu em cho anh ấy đi.”

“Giới thiệu cái em gái em ấy!”

“Phải rồi! Thì em đúng là “em gái anh” đấy thôi!”

Triệu Hùng nghe thế thì dở khóc dở cười, nói cho cô em vợ Lý Diệu Linh này hay:

“Diệu Linh à, em đừng mơ mộng cả ngày như thế. Cậu bạn Kim Trung này đã đính hôn rồi, chỉ là không công bố với người ngoài thôi.”

“Trời ạ! Con gái nhà ai mà may mắn thế?”

“Nói cho em sợ dọa em té ngửa đấy!”

“Úi xời! Lòng em chẳng yếu đuối thế đâu. Nào, nói em nghe đi?”

“Tập đoàn Cát Mỹ, em biết không?”

“Tập đoàn Cát Mỹ?”

Lý Diệu Linh nghe thấy thế liền lộ ra vẻ sửng sốt, thốt lên lời ngạc nhiên:

“Người Kim Trung đính hôn không phải là một công chúa đấy chứ?”

“Cũng gần giống thế!”

Triệu Hùng nhún vai.

Lý Diệu Linh nghe xong lập tức lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Triệu Hùng nhìn thấy cô em vợ Lý Diệu Linh của mình đang mang dáng vẻ thẫn thờ ngẩn ngơ, lấy chiếc đũa đương cầm trong tay gõ gõ đầu cô ấy, bảo:

“Diệu Linh, em nghĩ cái gì đấy hả?”

Lý Diệu Linh vừa chống lên má, làm ra vẻ tự hỏi, vừa cảm thán mà rằng:

“Anh rể này, em nghĩ hoài nghĩ mãi vẫn thấy mình đáng thương ghê ấy, ngay cả một người thích em cũng chẳng thấy đâu.”

Triệu Hùng mặc kệ Lý Diệu Linh, lấy điện thoại ra gọi cho Hoa Di một cuộc, bảo cô ấy dẫn theo thầy Văn Toàn và Hà Ngọc Kỳ đến khách sạn Hương Ký dùng bữa.

Sau đấy Lý Diệu Linh mới giật mình lấy lại tinh thần, hỏi han Triệu Hùng:

“Anh rể này, hôm nay chúng ta đi đâu tham quan? Anh có mang đủ tiền không đó?”

“Đi đến Trung tâm mua sắm Tần Uyển của Thanh Hóa đi! Chị em vừa mới cho anh những ba trăm năm mươi triệu lận đấy.”

“Nhiều thế cơ á? Vậy anh chuyển cho em ba mươi lăm triệu với.”

Triệu Hùng trừng mắt nhìn Lý Diệu Linh mà hỏi:

“Diệu Linh, tiền tiêu vặt lần trước anh cho, em xài hết rồi đấy hả?”

“Thì còn khoảng năm triệu sáu trăm thôi.”

Triệu Hùng thở dài thườn thượt. Lý Diệu Linh mà sinh ra trong một gia đình bình thường, chắc kiểu gì cũng khiến tài sản cả nhà lụn bại.

Triệu Hùng chuyển cho cô em vợ mình ba mươi lăm triệu, khuyên cô ấy:

“Diệu Linh, em đừng sống phù phiếm quá. Lúc này em mới học cấp ba thôi mà đã tiêu tiền như nước thế này, lên đại học còn nhiều như thế nào nữa đây.”

“Uầy, thôi mà anh rể! Anh chờ em tốt nghiệp rồi kiếm được tiền đi, em sẽ trả lại anh mà.”

Triệu Hùng có cái khỉ mới tin lời của cô em vợ này đấy, xem anh như cái máy ATM vậy. Không hy vọng thì sẽ không có thất vọng.

“À phải. chuyện quản lý kinh doanh của chị em dạo này sao rồi anh?”

Lý Diệu Linh chỉ biết đến trường lớp, cô ấy cũng chẳng mấy hiểu về chuyện thương nhân.

“Rất tốt, tối thiểu cũng kiếm lời được mười tỷ rưỡi đấy. Nhìn tình hình đơn hàng trước mắt thì, một năm có khả năng kiếm được tới sáu mươi ba tỷ!”

Lý Diệu Linh sau khi nghe vậy, ánh mắt ánh lên sự hâm mộ vô bờ:

“Òa! Chị em giỏi thật đó, chị ấy trời sinh để làm buôn bán rồi. Đợi đến khi chị em kiếm được tầm ba nghìn năm trăm tỷ rồi ấy hả, thì em đây chính là em gái ruột của một tỷ phú không ai địch lại rồi!”

“Phải rồi! Thế cho nên, em nôn nóng muốn kiếm đối tượng yêu đương làm cái gì. Đến khi ấy, em trở thành em của một tỷ phú. Chẳng phải em sẽ có nhiều lựa chọn hơn nữa à.”

“Nghe cũng đúng ha!”

Lý Diệu Linh mang dáng vẻ ra chiều suy tư lắm, cô ấy hỏi Triệu Hùng:

“Anh rể, chị của em một năm kiếm được cả mấy chục tỷ, còn anh chỉ mới kiếm được có hai tỷ mấy thôi. Anh phải cố gắng lên! Coi chừng chị em trở thành người dư cả núi tiền thế rồi, đến khi ấy lại đưa cho anh một tờ giấy ly hôn thì chết.”

“Chị em sẽ không làm vậy đâu!”

Triệu Hùng cực kỳ chắc nịch.

“Uây! Tin tưởng thì sao chứ. Đừng nói là anh đã nghĩ mình chinh phục được trái tim của chị em đấy nhé? Nghe bảo là người đàn ông nếu chinh phục được cả thể xác lẫn tâm hồn của người phụ nữ, thì người ấy sẽ chết chìm trong mối tình ấy, nguyện lòng vì người đàn ông kia làm bất cứ chuyện gì!”

Triệu Hùng đắc ý cười nói:

“Thế mới nói, chị của em sẽ không rời khỏi anh đâu!”

Lý Thanh Tịnh đã biết rõ về thân thế của anh rồi.

Tuy rằng Triệu Hùng mất đi quyền kế thừa gia sản nhà họ Triệu, nhưng cũng đã phân tách với nhà họ Triệu số bộ phận tài sản của mẹ anh Tần Uyển sẽ thuộc về anh rồi. Tiền mặt có khoảng ba trăm năm mươi nghìn tỷ đồng, còn chưa tính đến những đồ vật có giá trị không thành tiền khác.

Triệu Hùng đã đem quyền quản lý số tài sản khổng lồ này cho bà xã thay mình để ý rồi, Lý Thanh Tịnh đã tha thứ cho lỗi giấu diếm của anh rồi. Nếu không phải anh bị nội thương, có khi mình đã cùng bà xã thân thân mật mật, nói không ngừng một năm hai lứa nữa luôn rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng mở cửa xe mở Kim Trung để lại cho anh, đi thẳng đến Trung tâm mua sắm Tần Uyển của Thanh Hóa.

Trên đường Triệu Hùng đến trung tâm thì nhìn thấy hai vệ sĩ phụ trách bảo vệ cho mình ngày hôm qua đang âm thầm đi theo sau mình. Anh biết ngay, hai người này nhất định đã báo với Kim Trung chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, thật sự cực kỳ âm thầm cẩn trọng bảo vệ cho mình đấy nhỉ.

Anh cũng chẳng để tâm, vệ sĩ bằng lòng đi theo mình thì cứ để họ theo thôi!

Dù sao thì mình cũng đang bị nội thương, gặp được đám trộm cướp không có mắt thì có thể trực tiếp gọi bọn họ đứng ra giải quyết thay luôn.

Tụ điểm quan trọng của tập đoàn Hùng Quang đều tập trung tại Hải Phòng cả. Thanh Hóa chỉ có duy nhất một Trung tâm mua sắm Tần Uyển và một bệnh viện tư thôi.

Sau khi tới Trung tâm mua sắm Tần Uyển rồi, Triệu Hùng dẫn cô em vợ Lý Diệu Linh ở trong trung tâm đi dạo khắp nơi.

Dựa theo quy mô mà nói thì, Trung tâm mua sắm Tần Uyển ở Thanh Hóa càng tốt hơn so với Trung tâm ở Hải Phòng. Ở Thanh Hóa cũng được xem là một Trung tâm mua sắm cực kỳ nổi tiếng.

Nhưng những tay thương nhân già đời ở Thanh Hóa cũng nhiều lắm, các cửa hàng có thể so sánh với Trung tâm mua sắm Tần Uyển ít nhất phải có đến năm nhà! Phần lớn là các tập đoàn thương mại xuyên quốc gia.

Lý Diệu Linh đi chơi rất vui, tự mua cho mình hai bộ quần áo, tốn ba mươi lăm triệu, sau đấy lại mua cho chị mình Lý Thanh Tịnh một bộ, rồi cho bố mẹ một bộ, tổng cộng phải mượn Triệu Hùng hơn một trăm lẻ năm triệu.

Con gái một khi đắm chìm vào shopping ấy hả, quả thực giống hệt như là có hiệu quả trị liệu tinh thần vậy.

Triệu Hùng nhìn cô em vợ của mình, nhíu mày sầu khổ, bén nghĩ thầm: “Thôi coi như tốn chút tiền, để cho cô em vợ này vui vẻ cũng được!”

Lý Diệu Linh cười hì hì bảo:

“Anh rể, em dùng tiền của anh được mà, phải không? Anh xem, em có mua cả quần áo cho chị và Dao Châu nữa, mặc dù là dùng tiền của anh, nhưng cũng dùng cho con gái và vợ yêu của anh, thế thì coi như phù sa không chảy ruộng ngoài rồi nhỉ!”

“Rồi rồi! Em vui là được.”

Đúng lúc này, một cửa hàng bán quần áo nào đấy đột ngột truyền ra tiếng ai đang cãi cọ.

Triệu Hùng vốn chẳng để ý đến chuyện này lắm, thế nhưng lại nghe được tiếng một người phụ nữ hô lớn:

“Trung tâm mua sắm Tần Uyển của mấy người làm ăn kiểu gì đấy hả? Chúng tôi đã giao tiền mặt bằng cho bên Trung tâm rồi còn gì, mấy người dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi đóng cửa cửa hàng?”

“Thì làm sao? Chẳng nhẽ tập đoàn Hùng Quang làm chuyện gì còn phải cần cô đồng ý mới làm à? Bảo cô rút cửa hàng thì lập tức dọn dẹp đi, cứ nhiều lời vô nghĩa làm gì.”

“Hừ! Tôi không tin cái nhẽ chẳng có lý do hợp lý này được. Chờ đi, tôi lập tức gọi điện cho bên phía truyền thông.”

“Được thôi, cô gọi đi! Có bao nhiêu thế lực thì gọi hết đi, tôi sẽ chiều theo cô bằng hết sức mình.”
Bình Luận (0)
Comment