Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 487

Để cho Mã Kim Diễm nhậm chức tổng giám đốc “Trung tâm mua sắm Tần Uyển”, cái này thật sự là miếng bánh rơi từ trên trời xuống đối với cô ta, quả thật là chuyện tốt.

Mã Kim Diễm đương nhiên không có khả năng từ chối!

Triệu Hùng thấy Mã Kim Diễm vui vẻ đồng ý, bèn vươn tay cười nói với cô ta: “Tổng giám đốc Kim Diễm, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ! Tôi thay mặt ông Thiên Trung hoan nghênh cô gia nhập!”

“Cảm ơn! Cũng làm phiền anh Triệu giúp tôi chuyển lời cho ông Thiên Trung, Mã Kim Diễm tôi nhất định sẽ không phụ lòng ông ấy. Nhất định sẽ kinh doanh tốt trung tâm mua sắm Tần Uyển!”

Lúc này, Quách Tân Hàn gõ cửa đi vào, nói với Triệu Hùng: “Cậu Triệu, các nhân viên cấp cao của trung tâm mua sắm đều có mặt cả rồi.”

Triệu Hùng “Ừ” một tiếng, nói với Mã Kim Diễm: “Tổng giám đốc Kim Diễm, cô đi cùng tôi đi!”

Mã Kim Diễm gật đầu, đi theo phía sau Triệu Hùng.

Quách Tân Hàn vừa nghe Triệu Hùng gọi Mã Kim Diễm là tổng giám đốc Kim Diễm, trong lòng lập tức có cảm giác không ổn.

Qủa nhiên, sau khi đi ra, Triệu Hùng lập tức tuyên bố với tầng lớp lãnh đạo ở công ty: “Các vị đồng nghiệp trong công ty, tôi là tài xế của Trần Thiên Trung, Triệu Hùng! Có thể các vị chưa từng nghe đến tên tôi, nhưng tổng giám đốc Quách biết. Triệu Hùng tôi có quyền bổ nhiệm và cách chức nhân viên quản lý cấp cao trong tập đoàn Hùng Quang. Hôm nay trung tâm mua sắm xảy ra chuyện, có lẽ các vị cũng đã biết. Tôi thay mặt ông Thiên Trung để tuyên bố: Kể từ hôm nay, Quách Tân Hàn sẽ bị miễn nhiệm chức vụ tổng giám đốc của công ty và giáng chức xuống quản lý tầng trệt, theo dõi tiếp biểu hiện về sau rồi tiếp tục đưa ra quyết định! Mặt khác, cô Mã Kim Diễm được bổ nhiệm làm tổng giám đốc của Trung tâm mua sắm Tần Uyển. Sau khi tổng giám đốc Kim Diễm nhận chức, cô ấy có quyền đề bạt và cách chức đồng nghiệp, hy vọng mọi người không để chuyện này ảnh hưởng đến công việc. Tổng giám đốc Kim Diễm sẽ kiểm tra năng lực làm việc của từng người! Đã nghe rõ hết chứ?”

Mọi người rầm rì đồng thành nói: “Đều nghe rõ rồi ạ!”

“Chưa ăn cơm no à? Có nghe rõ không?” Triệu Hùng nâng cao giọng!

“Nghe rõ rồi ạ!”

Lần này tuy rằng mọi người không nói đồng thanh, nhưng vẫn lớn tiếng hơn vừa rồi không ít.

“Được rồi! Mọi người tiếp tục đi làm việc đi! Quách Tân Hàn, ông đi bàn giao công việc cho Mã Kim Diễm đi.”

“Tôi đi ngay, thưa cậu Triệu!” Quách Tân Hàn căn bản không dám đắc tội Triệu Hùng, ông ta sớm nghe một ít chuyện về Triệu Hùng ở Hải Phòng, biết mình không thể chọc người này được.

Triệu Hùng nói với Mã Kim Diễm: “Tổng giám đốc Kim Diễm, trung tâm mua sắm đành giao cho cô. Hy vọng cô đừng khiến tôi và ông Thiên Trung thất vọng!”

“Anh Triệu cứ yên tâm! Mã Kim Diễm tôi nhất định sẽ đạt được thành tích thật tốt, báo đáp lại sự cất nhắc của anh!” Mã Kim Diễm cúi người trước Triệu Hùng.

Mã Kim Diễm mới ba mươi hai tuổi, bởi vì là phụ nữ đã có chồng cho nên dáng người rất đầy đặn. Lúc xoay người cúi đầu, cô ta để lộ ra một khoảng ngực trắng tuyết.

Triệu Hùng nhìn thoáng qua một cái cũng không nghĩ nhiều, lập tức dẫn em vợ Lý Diệu Linh rời đi!

Kim Trung phái hai vệ sĩ phụ trách đi theo sau cách đó không xa để âm thầm bảo vệ Triệu Hùng, cũng không tiến đấy quấy rầy anh.

Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Lý Diệu Linh nói với Triệu Hùng: “Anh rể, sao anh lại để người phụ nữ Mã Kim Diễm kia làm tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Tần Uyển vậy? Không phải vì anh thấy người ta xinh đẹp đấy chứ?”

Triệu Hùng dừng bước, lườm cô em vợ Lý Diệu Linh một cái: “Con nhóc này, trong đầu em toàn suy nghĩ lung tung cái gì đây. Anh thấy Mã Kim Diễm dũng cảm phản kháng thế lực lớn mạnh hơn mình, không cam lòng bị số phận sắp đặt nên mới để cô ta làm tổng giám đốc ở trung tâm mua sắm.”

Lý Diệu Linh trừng mắt, hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, anh thật sự trâu bò đến mức có quyền cách chức và bổ nhiệm nhân viên cấp cao ở tập đoàn Hùng Quang ạ?”

“Đúng vậy! Vừa rồi lúc anh nói trước mặt mọi người mà em không nghe thấy à?”

“Vậy anh cũng sắp xếp cho em một chức vụ đi! Ngay cả Mã Kim Diễm cũng có thể làm tổng giám đốc trung tâm mua sắm, em nghĩ em cũng có thể!”

“Em?...” Triệu Hùng ghét bỏ bĩu môi: “Nếu giao công ty vào tay em thì có thể giữ được ba tháng đã là không tồi rồi.” Nói xong, anh lập tức đi về phía xe.

Lý Diệu Linh tức giận dậm chân, bĩu môi nói: “Hừ! Chỉ biết xem thường người ta thôi.”

Bỗng nhiên, cô ấy nghĩ đến một chuyện, đôi mắt lập tức sáng ngời. Sau khi mình tốt nghiệp đại học, nếu không tìm được công việc phù hợp thì có thể nói anh rể sắp xếp cho mình một công việc ở “Tập đoàn Hùng Quang.” Cho dù không làm được quản lý cấp cao thì cũng không khiến mình mất mặt.

Nghĩ như vậy, Lý Diệu Linh cảm thấy mình nên đối xử tốt với anh rể Triệu Hùng một chút. Coi như làm nền móng cho tiền đồ về sau của cô ấy.

Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Triệu Hùng dẫn em vợ Lý Diệu Linh đến một nhà hàng cơm Tây ở gần đó ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, Triệu Hùng nhìn thấy hai vệ sĩ được Kim Trung phái đến vẫn còn đứng canh bên ngoài. Anh vẫy tay với hai người họ.

Sau khi hai vệ sĩ đi vào, lập tức lên tiếng cung kính hỏi Triệu Hùng: “Anh Triệu Hùng, anh cần gì ạ?”

Triệu Hùng chỉ một cái bàn trống khác, nói với hai vệ sĩ: “Các anh đừng đứng ở ngoài, đi tìm chỗ ăn cơm đi. Tôi trả tiền!”

“Sao có thể như vậy được ạ? Chúng tôi chịu trách nhiệm bảo vệ anh mà. Sao có thể bỏ đi ăn cơm được!”

Triệu Hùng trừng hai người, nói: “Cho các anh đi thì các anh phải đi! Chẳng lẽ hai anh muốn tôi gọi điện thoại cho ông chủ của hai anh à?”

Hai vệ sĩ nghe thế, lập tức nói “Cảm ơn!” với Triệu Hùng rồi vui vẻ ngồi xuống một bàn trống.

Chỗ ngồi của bọn họ thuận tiện quan sát tình huống bên bàn Triệu Hùng, lại không bị người khác phát hiện.

Triệu Hùng vừa ăn cơm với em vợ Lý Diệu Linh, vừa trò chuyện.

“Diệu Linh, sau này em ít qua lại với người phụ nữ Hà Ngọc Kỳ kia đi!” Triệu Hùng nói với em vợ Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Anh rể, vì sao vậy ạ? Em cảm thấy chị Ngọc Kỳ khá tốt mà!”

“Tốt cái gì, người phụ nữ kia chính là kẻ biến thái! Lúc nào cũng giận giữ, anh đều hoài nghi có phải mỗi ngày cô ta đều đến tháng hay không. Y như một con khủng long bạo chúa!”

Lý Diệu Linh nghe xong thì cười khúc khích, hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, anh nói người ta như vậy cũng hơi quá đó! Thật ra chị Ngọc Kỳ rất tốt. Lần này chị ấy đến thành phố Thanh Hóa chính là để giúp em.”

“Nhóc con ngốc nghếch, em bị người lợi dụng cũng không biết!” Triệu Hùng cho cô ấy một ánh mắt xem thường.

“Anh rể, lời này của anh là có ý gì?”

“Hà Ngọc Kỳ đưa em đến thành phố Thanh Hóa, cô ta muốn lấy em để chọc tức anh đó chứ!”

Lý Diệu Linh không hiểu ra sao, lại nói: “Em đến thành phố Thanh Hóa để gặp Cao Tuấn Vũ, cái đó có liên quan gì đến anh?”

Triệu Hùng lười giải thích với em vợ Lý Diệu Linh: “Em đó, sau này làm việc thì để ý một chút. Đừng bị người mang bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Anh nói cho em, buổi tối lúc cùng ăn cơm, em tránh tiếp xúc với người phụ nữ Hà Ngọc Kỳ kia cho anh. Không chừng cô ta lại định làm gì đấy!”

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ nhà hàng, một đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào.

Lý Diệu Linh lỡ đãng nhìn thoáng qua... vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt ấy!

“Anh rể, ánh mắt người ngoài cửa thật đáng sợ!”

“Người nào?”

Triệu Hùng nhìn theo hướng em vợ Lý Diệu Linh chỉ, những lúc này nào còn có ai.

Lý Diệu Linh nhíu mày, dáng vẻ trầm tư: “Kỳ lạ, rõ ràng em vừa mới nhìn thấy một người đàn ông đang nhìn chúng ta, ánh mắt kia như muốn giết người. Sao mới chớp mắt đã không thấy tăm hơn đâu?”
Bình Luận (0)
Comment