Tại cao ốc hành chính về công trình kiến trúc Đào thị, Lý Thanh Tịnh đang ngồi trong phòng làm việc, không ngừng ấn lên huyệt thái dương.
Sau khi Đặng Gia Hân gõ cửa bước vào, thấy dáng vẻ Lý Thanh Tịnh tinh thần ủ rũ. Cô ta quan tâm hỏi cô: "Giám đốc Tịnh, cô sao thế?"
Lý Thanh Tịnh ngẩng đầu, thở dài một tiếng, nói: "Ôi! Đừng nhắc đến nữa! Bố mẹ tôi đang ở nhà tôi, bọn họ cãi nhau từ sáng đến tối, cãi nhau đến mức đầu tôi sắp to ra rồi đây này."
"Nếu cô chưa nghỉ ngơi tốt, thì nhanh đi nghỉ một lát đi."
"Đúng rồi, bao giờ tổng giám đốc của công ty Khánh Dương đến đây?"
"Mười giờ trưa." Đặng Gia Hân trả lời Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh gật gật đầu, nói với Đặng Gia Hân: "Gia Hân, hãy sắp xếp một phòng riêng ở khách sạn Thanh Hùng. Trưa nay, chúng ta sẽ tiếp ông tổng giám đốc của Khánh Dương ở đấy."
"Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp!" Đặng Gia Hân quay người rời đi. Lúc cô ta quay lại, cô ta mang cho Lý Thanh Tịnh một cốc trà kỳ tử và hoa cúc. Cô ta dặn dò Lý Thanh Tịnh, dặn cô uống chút trà, nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chỉ để ý đến công việc.
Ở thành phố Hải Phòng, khách sạn Thanh Hùng, Triệu Hùng đang ngồi trong một phòng riêng, tay cầm điện thoại. Anh đang đợi Dương Lam đến. Dương Lam nói sẽ đến thành phố Hải Phòng công tác, Triệu Hùng liền bảo Văn Báo đặt một phòng riêng ở khách sạn Thanh Hùng.
Vì Dương Lam chưa đến, Triệu Hùng không có việc gì làm, anh cầm điện thoại trong tay, nhắn tin gửi cho Trần Văn Sơn, hỏi xem anh ta điều tra vụ án đến đâu rồi. Trần Văn Sơn nói đã có manh mối, nhưng vẫn cần thêm bước nữa mới rồi có thể xác định. Triệu Hùng đang muốn nhắn tin cho Trần Văn Sơn để hỏi có phải là Vân Nhã làm không thì anh nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên trước cửa phòng.
"Triệu Hùng! Hóa ra là anh ở đây."
Triệu Hùng nhìn sang về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy Vân Nhã đứng trước cửa. Ngoài Vân Nhã ra, những người khác đều là người quen cũ, trong đó có Thẩm Minh, Dư Tuấn Kiệt, cùng hai người bạn thân của Vân Nhã là Triệu Hề Nghiên và Hàn Lộ. Những người này đều là những cậu chủ và cô chủ con nhà giàu của thành phố Hải Phòng. Triệu Hùng cũng không ngờ là sẽ gặp bọn họ ở "khách sạn Thanh Hùng".
Vừa nhìn thấy Triệu Hùng, Vân Nhã liền nhiệt tình chủ động ngồi xuống và mỉm cười nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, chúng mình có duyên thật đấy! Anh ở chỗ này làm gì thế?"
"Đợi một người bạn." Triệu Hùng đáp lại.
Mấy người Thẩm Minh, Dư Tuấn Kiệt, Triệu Hề Nghiên, Hàn Lộ, lần lượt vào phòng chào hỏi Triệu Hùng. Thẩm Minh cười cười rồi trêu Triệu Hùng: "Anh Hùng, không phải là anh ở đây hẹn hò cô em xinh đẹp nào chứ?"
Vân Nhã nghe xong bĩu môi, nói: "Triệu Hùng không phải là người như vậy đâu. Vợ người ta là người xinh nhất thành phố Hải Phòng đấy. Sao người ta có thể nhìn trúng những người con gái lẳng lơ chứ?"
"Vân Nhã, chị cũng là mỹ nữ đứng số một số hai ở thành phố Hải Phòng mà. Em thấy chị và Triệu Hùng ở cạnh nhau cũng xứng đôi lắm." Triệu Hề Nghiên và Hàn Lộ đương nhiên biết suy nghĩ của Vân Nhã nên ở bên cạnh nói giúp.
Vân Nhã cố tình thở dài nói: "Ôi! Tôi có ý với người ta mà họ không chịu, người ta đối với tôi chính là không thèm để ý!"
Triệu Hùng thấy Vân Nhã nói đểu mình, liền âm thầm nhéo một cái trên đùi cô, không muốn cô nói linh tinh nữa. Triệu Hùng vội chuyển chủ đề, trêu mấy người kia: "Các cậu lại tụ tập đi đâu đấy? Có chuyện gì lớn à?"
Dư Tuấn Kiệt đáp: "Ồ! Cô chủ Triệu Hề Nghiên vài ngày nữa sẽ đính hôn. Cô ấy muốn trước khi đính hôn thì gọi bọn tôi ra tụ tập một bữa."
Ánh mắt Triệu Hùng dừng trên người cô gái tóc ngắn tên Triệu Hề Nghiên, anh cười nói: "Cô chủ Triệu, chúc mừng cô nhé!"
"Cảm ơn anh!" Triệu Hề Nghiên mỉm cười.
Triệu Hùng nhớ là cô gái tên Triệu Hề Nghiên này mồm mép lanh lợi, lần nào cô ta cũng giúp Vân Nhã chống lại anh. Trong ấn tượng của anh, cô gái này chính là một "con hổ mẹ". Không ngờ "con hổ mẹ" này lúc trở nên dịu dàng cũng rất đáng yêu.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Dương Lam đã đi đến nơi, trên tay cầm một chiếc túi rất đẹp. Lúc Dương Lam đi đến phòng riêng mà Triệu Hùng đặt, tức khắc ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Dương Lam. Ít nhất Vân Nhã còn là mỹ nữ xinh đẹp được cho chín mươi tám điểm, nhưng khi so với Lý Thanh Tịnh và Dương Lam ở trước mặt thì lập tức sẽ trở nên mờ nhạt.
Cô gái trước mắt dáng người cao ráo, xinh đẹp không kém Lý Thanh Tịnh chút nào. Đặc biệt là cô ta rất có khí chất, khí thế cũng không kém Lý Thanh Tịnh. Người con gái này vừa nhìn là biết đây là kiểu con gái xuất thân nhà giàu. Thành phố Hải Phòng có người phụ nữ xinh đẹp như vậy từ khi nào chứ? Nếu như người phụ nữ này xuất hiện sớm hơn, danh hiệu "cô gái đẹp nhất thành phố Hải Phòng" của Lý Thanh Tịnh không biết ra sao.
Trong lúc tất cả mọi người coi Vân Nhã là người dẫn đầu, cho rằng Dương Lam đến nhầm phòng, thì thấy Dương Lam mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Triệu Hùng: "Anh Triệu, đây là bạn anh à?"
Ở trước mặt người ngoài, Dương Lam không hề tiết lộ quan hệ thân thiết giữa mình và Triệu Hùng. Ở đây, ngoài cô gái "Triệu Hề Nghiên" ra, chỉ có Triệu Hùng cũng họ Triệu.
Triệu Hùng đứng lên, cười rồi giới thiệu với mọi người: "Giám đốc Lam, em đến đúng lúc lắm, để anh giới thiệu với mọi người."
Triệu Hùng chỉ vào Dương Lam nói: "Đây là cô Dương Lam, tổng giám đốc của tập đoàn Hoài An, thành phố Hải Phòng. Đây là người đứng đầu giới cô chủ nhà giàu ở thành phố Hải Phòng, Vân Nhã. Đây là cô chủ lớn nhà họ Triệu, Triệu Hề Nghiên. Đây là Hàn Lộ, cô chủ lớn nhà họ Hàn. Đây là Thẩm Minh, cậu chủ nhà họ Thẩm. Đây là Dư Tuấn Kiệt, cậu chủ nhà họ Dư."
Khi đám người Vân Nhã và Thẩm Minh nghe thấy Dương Lam là tổng giám đốc của "tập đoàn Hoài An", ai nấy cũng lộ ra biểu cảm ngạc nhiên. "Tập đoàn Hoài An" giàu nhất thành phố Hải Phòng đó!
Vân Nhã nhìn Dương Lam, hỏi cô ấy một câu: "Giám đốc Lam, cô và ông Dương Hoài An của tập đoàn Hoài An có quan hệ gì thế?"
"Dương Hoài An chính là bố tôi!"
"Hóa ra là con gái của chủ tịch Dương Hoài An, thất lễ! Thất lễ rồi!"
Vân Nhã thấy ánh mắt Dương Lam nhìn Triệu Hùng có vài phần mập mờ, trong lòng có chút buồn bã. Ngồi bên cạnh tay phải Triệu Hùng là Thẩm Minh, anh ta vội vàng đứng dậy nhường ghế cho Dương Lam, để những người khác ngồi sang bên cạnh. Như thế thành ra Triệu Hùng ở giữa, bên tay trái là Vân Nhã, còn bên tay phải là Dương Lam.
Thẩm Minh bỗng nhiên nhận ra nói: "Anh Hùng, hóa ra người anh đợi là giám đốc Lam hả?"
"Đúng vậy!" Triệu Hùng gật đầu.
Dương Lam nói với Thẩm Minh: "Cậu chủ Minh, lần này tôi đến thành phố Hải Phòng chính là để bàn chuyện làm ăn với nhà họ Thẩm các anh. Bố anh không nói với anh sao?"
Thẩm Minh bối rối nói: "Có một người bạn chuẩn bị đính hôn, mới sáng sớm tôi đã đi rồi cho nên tôi không hề biết chuyện này. Giám đốc Lam, tập đoàn Hoài An muốn hợp tác với nhà họ Thẩm chúng tôi sao?"
"Đúng vậy, tập đoàn Hoài An chúng tôi rất coi trọng nhà họ Thẩm các anh trong lĩnh vực chế tạo máy tạo oxy chuyên ngành. Chúng tôi dự định sẽ đầu tư cùng các anh nghiên cứu."
"Thật sao?" Thẩm Minh nghe xong vui mừng nói: "Giám đốc Lam tin tức bên tập đoàn Hoài An nhanh nhạy thật đấy. Chúng tôi mới có chút thành tựu trong lĩnh vực thiết kế chuyên ngành, không ngờ các người đã đến tận cửa muốn hợp tác rồi."
Dương Lam mỉm cười, nói: "Làm ăn thắng ở tốc độ mà! Vừa hay, tập đoàn Hoài An chúng tôi cũng đang chuẩn bị tiến vào lĩnh vực chế tạo thiết bị chuyên ngành. Nếu nghiên cứu thành công thì có thể can thiệp vào cả lĩnh vực máy khai thác quặng, tàu thuyền và hàng không nữa."
"Đúng vậy, chỉ là việc chế tạo những thứ này thì bên nước ngoài là chuyên gia. Ở lĩnh vực thiết bị chuyên ngành này, chúng ta vẫn còn kém xa họ."
"Không sao cả, tôi đã nói với chủ tịch rồi. Chỉ cần nhà họ Thẩm các anh hợp tác với nhà họ Dương chúng tôi, tôi có thể tuyển người ở công ty nước ngoài giúp các anh nghiên cứu, hơn nữa sẽ dựa theo tỉ lệ đầu tư để tiến hành đầu tư dự án này."
Sau khi Vân Nhã nghe lời Dương Lam nói xong, trong lòng liền sinh ra cảm giác tự ti. Cùng là quản lý doanh nghiệp gia đình, nhưng Dương Lam người ta làm cho "tập đoàn Hoài An" làm ăn thuận buồm xuôi gió, còn "tập đoàn Vân thị" của nhà họ Vân ở trong tay cô ta thì cứ mãi dừng ở đó không tiến được thêm. Nếu không phải có Triệu Hùng đi đầu dẫn dắt các dự án của đặc khu kinh tế mới thành phố Hải Phòng cùng với việc Triệu Hùng âm thầm giúp đỡ các dự án của khu đô thị mới của thành phố Hải Phòng thì tập đoàn Vân thị ở trong tay cô ta đã bị lỗ rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến giọng của Lý Thanh Tịnh. Chỉ nghe thấy Lý Thanh Tịnh nói: "Giám đốc Kiên, khách sạn Thanh Hùng là nhà hàng đặc sắc nhất của thành phố Hải Phòng. Đầu bếp ở đây đều được mời đến từ những khách sạn nhiều sao."
"Vậy sao? Vậy tôi phải nếm thử thật kỹ mới được." Tiếng cười của một người đàn ông trung niên vọng lại.
Triệu Hùng biết trưa nay bà xã Lý Thanh Tịnh sẽ ăn cùng một người đến từ công ty "Khánh Dương" gọi là ông chủ Kiên. Không ngờ, địa điểm Lý Thanh Tịnh chọn cũng là "khách sạn Thanh Hùng".
Trời ơi! Một Vân Nhã và một Dương Lam đã làm Triệu Hùng đủ đau đầu rồi, giờ còn thêm một Lý Thanh Tịnh nữa! Ba người phụ nữ ở cạnh nhau sẽ thành cái chợ, giờ thì hỏng việc rồi!