Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 567

Triệu Hùng đã từng điều tra thân thế của ông chủ của Hùng Lạc, ông chủ tên là Tằng Chấn, là một người rất có thế lực ở tỉnh Nghệ An.

Tằng Chấn trầm giọng hỏi Triệu Hùng: “Cậu chính là Triệu Hùng?”

Triệu Hùng nói: “Sao vậy, tôi là ai rất quan trọng sao? Có phải ông muốn nói, con trai ông phá công ty của tôi, tôi chỉ có thể trách mình đen đủi. Hay là ông muốn đe dọa tôi, nói sẽ xử lý tôi?”

“Tôi không cần biết cậu là ai, nếu như cậu dám động đến một cọng lông tơ trên người con trai tôi, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã đến thế giới này.”

Đe dọa! Một sự đe dọa trắng trợn.

Triệu Hùng nở nụ cười chế giễu, nói với Tằng Chấn: “Ông chủ Chấn, tôi biết ông có thế lực rất lớn ở tỉnh Nghệ An. Nhưng ông đừng quên đây là Hải Phòng. Tốt nhất là ngày mai, trước khi mặt trời lặn, ông hãy đích thân cầm tiền đến chuộc con trai ông. Nếu như tôi không nhìn thấy người của ông, tôi sẽ biến con trai ông thành cây gậy. À đúng rồi, quên không nói cho ông biết, ông cũng không cần điều tra về tôi, Triệu Hùng tôi vẫn còn một thân phận khác nữa, là hội trưởng Thương hội Thành phố Hải Phòng.” Nói rồi, anh không để Tằng Chấn có cơ hội nói thêm gì nữa, lập tức cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng nói với Hoàng Nguyệt Ánh: “chị Ánh, chăm sóc cậu chủ Thần Nam cẩn thận, mua cho cậu ta một ít đồ ăn khô như là bánh ngô, người ta giàu có, thân phận cao quý chắc chắn chưa từng ăn những món này đâu! Nhanh lên một chút, đừng để cậu ta chết, ngày mai chúng ta còn phải dùng tên nhóc này đổi lấy tiền nữa.”

Tằng Thần Nam nghe thấy vậy, suýt nữa ngất đi!

Cậu ta còn cho rằng Triệu Hùng thực sự bắt Hoàng Nguyệt Ánh đối xử với cậu ta tốt một chút, không ngờ rằng anh muốn giam lỏng cậu ta, cho cậu ta ăn một thứ như “bánh ngô”, nghe nói loại đồ ăn này chỉ có phạm nhân mới ăn.

Hoàng Nguyệt Ánh nghe vậy, vui mừng nói: “Cậu chủ Hùng, anh cứ yên tâm đi!”

Nếu như Triệu Hùng đã ra mặt, anh không muốn nể mặt ông chủ của Hùng lạc nữa, thì cô ta đương nhiên cũng không ngại. Vả lại nếu bị người của Hùng Lạc bắt nạt trên địa bàn thành phố Hải Phòng cũng quá mất mặt.

“Chị Ánh, tôi giao việc xử lý đống lộn xộn này cho chị. Việc giết Thanh Yến, tôi thấy cứ lùi lại đã!” Hoàng Nguyệt Ánh gật đầu đồng ý.

Sau khi Triệu Hùng và Nông Tuyền rời khỏi Công ty Húc Nhật Đông Thăng, anh hỏi Nông Tuyền đang ở bên cạnh: “Sao vậy, Nông Tuyền? Đã đánh đã chưa?

“Vẫn chưa đã, những đối thủ này quá ngốc. Trong này chỉ có một cao thủ Nhân Bảng còn lại những người khác đều là những cao thủ đấm bốc bình thường.”

Triệu Hùng nghe xong dở khóc dở cười.

Nông Tuyền đã là cao thủ trong danh sách bầu trời cậu ấy có thể đi đâu tìm đối thủ được nữa đây.

Sau khi ra khỏi Công ty Húc Nhật Đông Thăng, Triệu Hùng đưa Nông Tuyền đến KFC ăn một bữa ăn nhanh.

Sức ăn của Nông Tuyền quá đáng sợ, tổng cộng Triệu Hùng đã mua cho cậu ấy mười cái Hamburger, nói trắng ra thì cậu ấy cắn hai miếng là hết một cái.

Triệu Hùng đã quen với sức ăn của Nông Tuyền từ lâu rồi, anh không hề để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.

Triệu Hùng vừa uống cô ca, vừa hỏi Nông Tuyền: “Nông Tuyền,mấy ngày nữa tôi phải đi Trường Bạch một chuyến, cậu hãy đi cùng tôi đi.”

“Vâng ạ!” Nông Tuyền nghe vậy mừng rỡ, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Cậu chủ, cậu đi Trường Bạch làm gì?”

“Đi xây dựng cơ sở dược liệu.”

Nông Tuyền nghe vậy, cậu nhất thời cảm thấy rất thất vọng, bĩu môi nói: “Tôi còn tưởng cậu chủ đi đánh người?”

Nông Tuyền chính là người như vậy, Triệu Hùng cũng lười dạy bảo cậu ấy, nói: “Lúc cần đánh người, tất nhiên tôi sẽ để cậu ra tay rồi. Đúng rồi, mấy ngày nữa Văn Sơn sẽ đi Thanh Hóa giúp tôi điều tra người muốn giết tôi, có thể khoảng thời gian đó chính là thời gian chúng ta đi Trường bạch. Trong khoảng thời gian không có ai ở đây này, tôi lo Thanh Tịnh sẽ có chuyện, cậu hãy liên lạc với Trọng Ảnh, bảo cậu ấy giúp tôi bí mật bảo vệ Thanh Tịnh.”

“Tôi biết rồi, cậu chủ! Mấy ngày hôm nay tôi đều chạy đến chỗ Trọng Ảnh uống rượu với cậu ấy.”

Triệu Hùng nghe vậy hai mắt sáng lên, nói: “vậy khi nào có cơ hội, cậu đưa tôi đến nhà Trọng Ảnh uống rượu đi.”

“Được ạ!” Nông Tuyền sờ đầu nói: “Cậu chủ! Có điều tên đó rất keo kiệt, lần nào gọi tôi đến uống rượu cũng đều để tôi tự chuẩn bị đồ. Vậy nên chúng ta muốn đến nhà cậu ấy uống rượu, phải tự mang đồ đến mới được.”

Triệu Hùng không ngờ rằng Trọng Ảnh lại kẹt sỉ như vậy. Anh chợt nhớ ra, lúc Trọng Ảnh dạy võ cho anh, ngày nào cũng tự mang nước hoa quả đến.

Bình thường người có cá tính mạnh thường có tính cách độc đáo.

Triệu Hùng cũng không quá để ý, nói với Nông Tuyền: “Không sao! Vậy chúng ta tự mang đồ tới là được rồi. Đúng rồi, chỗ cậu ấy có rượu không? Chẳng lẽ rượu cũng là do chúng ta mang đến sao?”

“Có rượu! Rượu nếp nguyên chất, đặc biệt thơm ngon! Trọng Ảnh nói, ông cụ Khổng thích uống rượu nếp của cậu ấy

Triệu Hùng gật đầu nói: “Có rượu là được, vậy chúng ta chỉ cần mang đồ đến là được  rồi.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Nông Tuyền đã ăn hết số Hamburger và coca trên bàn rồi.

Người ngồi ở bàn bên cạnh nhìn thấy Nông Tuyền ăn hết tổng cộng mười hai chiếc Hamburger và uống hết hai cốc coca, thực sự không biết cậu ấy ăn hết bằng đấy thứ đã đi đâu hết rồi.

Rốt cuộc sức ăn của người này lớn đến mức nào?

Sau khi ăn xong, lúc muốn rời khỏi nhà hàng, đột nhiên Triệu Hùng nhớ ra một chuyện, đó là lúc Dương Lam tới, Dương Hưng nói đến Phú Quốc làm việc.

Phú Quốc đó là một nơi nhỏ, nổi tiếng nhất là nhà tù.

Nhà tù?

Nghĩ đến hai chữ “nhà tù”, nét mặt Triệu Hùng có chút thay đổi.

Anh vội vàng đưa Nông Tuyền ra khỏi nhà hàng, sau khi quay lại xe, anh lập tức gọi điện thoại cho Hồ Dân.

“Phó tổng giám đốc Dân, ông có quen ai ở nhà tù Phú Quốc không?”

“Vâng có quen biết. Sao vậy cậu chủ?” Hồ Dân hỏi.

Triệu Hùng nói: “Ông giúp tôi điều tra xem, hai ngày trước lúc Dương Hưng đến Phú Quốc, cậu ta có đến nhà tù Phú Quốc hay không?”

Vâng, tôi đi điều tra ngay lập tức!” Hồ Dân đồng ý trả lời.

Triệu Hùng cứ chờ điện thoại của Hồ Dân ở trong xe, khoảng chừng hai mươi phút, cuối cùng Hồ Dân cũng gọi điện thoại đến.

Ông ta báo cáo với Triệu Hùng: “Cậu chủ, đã điều tra được rồi.”

“Ông mau nói nhanh!”

“Quả thực Dương Hưng có đến Phú Quốc, cũng có đến nhà tù Phú Quốc. Người mà cậu ta đến thăm là Hán Danh Sơn, là bố của Hán Vân Hiển.”

Triệu Hùng nghe rồi, nói: “Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi!”

“Cậu chủ, làm sao Tập đoàn Hoài An lại có liên quan đến nhà họ Hán ở Hải Phòng được?” Hồ Dân hoài nghi hỏi.

“Tập đoàn Cao Đạt đã là con châu chấu sau mùa thu rồi, nó đã nhảy xung quanh vài ngày rồi! Hán Vân Hiển là người thông minh, gã ta nhất định sẽ tìm cho mình một tập đoàn tốt trước. Tập đoàn Hoài An là một doanh nghiệp lớn hàng đầu tỉnh Thanh Hóa, nếu như Hán Vân Hiển muốn trèo lên cái cây lớn là Tập đoàn Hoài An, gã ta sẽ có vốn để trả đũa  tôi.”

“Cậu chủ, ý của cậu là mục đích lần này Dương Hưng đến Phú Quốc, gặp Hán Danh Sơn là để đối phó với cậu? Hay là để cứu Hán Danh Sơn?”

Triệu Hùng cau mày nói: “Cả hai khả năng đều có thể xảy ra, ông có thể nhờ các mối quan hệ giúp tôi điều tra xem lúc đó bọn họ đã nói gì không?”

“Chuyện này…” Hồ Dân nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Triệu Hùng ừ một tiếng, bảo Hồ Dân cử người chú ý hơn đến động tĩnh trong nhà tù Phú Quốc.

Đúng lúc Triệu Hùng đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhận được điện thoại của Phùng Anh Nam, gia sư dạy thêm của cô em vợ Lý Diệu Linh.

“Chào cô giáo Nam, có việc gì vậy?” Triệu Hùng hỏi Phùng Anh Nam.

“Anh Hùng, tôi gọi điện cho Tổng giám đốc Tịnh nhưng lại báo là đang họp nên chỉ có thể gọi cho anh.”

“Gọi cho tôi cũng vậy mà, có chuyện gì cô cứ nói đi!”

Phùng Anh Nam “Ừ” một tiếng, nói: “Nhà tôi có chút chuyện, tôi muốn nghỉ buổi dạy tối nay!”
Bình Luận (0)
Comment