Triệu Hùng thấy cảnh tượng trước mắt, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao khi “Huyện Ngọc Thủy” chiêu thương đầu tư phải nhắc đến chuyện “Mục tiêu xóa đói giảm nghèo”này.
Một người đàn ông trung niên mặc một cái áo lông vũ màu đen đi đến trước mặt đám người Triệu Hùng, Cốc Vĩnh Ngôn bước lên trước, lên tiếng chào hỏi.
“Ông chủ Cốc!”
Cốc Vĩnh Ngôn gật gật đầu, nói: “Lão Sài, tôi tới đây để giới thiệu cho ông một người. Vị này chính là chủ tịch tập đoàn Húc Đông Nhật Thành Cậu Triệu. Cậu Triệu, vị này chính là hiệu trưởng Sài đàn.”
Triệu Hùng chủ động bắt tay chào hỏi Sài Đàn, cười nói: “Hiệu trưởng Sài, ông khỏe chứ!”
“Cậu cũng vậy, Cậu Triệu!” Sài Đàn bắt tay Triệu Hùng.
Triệu Hùng nói với Sài Đàn: “Sài hiệu trưởng, bên ngoài quá lạnh, đừng để bọn nhỏ ở bên ngoài, kẻo bọn nó đóng băng giờ. Để cho bọn chúng nhanh vào lớp học đi."
“Được!”
Sài Đàn xoay người lại, lập tức nói với đám trẻ phụ trách tiếp đón ở cổng trường nhanh chóng đi vào lớp học.
Triệu Hùng thấy cái trường học này, nếu trừ ông Sài Đàn là hiệu trưởng đi, thì cũng chỉ có một giáo viên nam và một giáo viên nữ nữa thôi.
Ba người gộp lại hợp thành một trường học, thật tình không dễ dàng gì!
Triệu Hùng dưới sự chỉ dẫn của Sài Đàn, đi vào tham quan trường học.
Trường học ở ngoài thoạt nhìn không tồi, nhưng bên trong phòng học vẫn là kiểu xưa cũ.
Vào mùa đông, họ vẫn sử dụng máy sưởi lấy hơi ấm từ đất.
Trong phòng học độ ấm cũng không cao, bọn nhỏ đi học đều run bần bật vì lạnh.
Trường học này tổng cộng cũng chỉ có hơn hai mươi đứa trẻ.
Bàn học cũng là bàn đã cũ, sơn cũng đã tróc màu. Có những đứa bé ở đây thậm chí cặp sách cũng không có, chỉ có điều kiện dùng loại túi bình thường.
Sài Đàn giới thiệu với Triệu Hùng: “Điều kiện học tập của bọn nhỏ tuy rằng gian khổ, nhưng chúng vô cùng cố gắng học tập. Trường học này đã bồi dưỡng ra được mấy sinh viên đấy. Câu chuyện của chúng tôi cũng đã gây được sự chú ý của cộng đồng, có một ít nhà hảo tâm đã quyên góp cho trường học chút quần áo cùng với đồ dùng học tập và mấy thứ linh tinh khác.”
Triệu Hùng trước đây cũng đã từng đi qua một số nơi có điều kiện kinh tế không tốt, nhưng anh quả thật không nghĩ tới, ở tại nơi thâm sơn cùng cốc này, trẻ em lại có điều kiện học tập sinh hoạt gian khổ như vậy.
Lần này, “tập đoàn Hùng Quang” muốn tới “huyện Ngọc Thủy” đầu tư. Điều kiện đầu tiên chính là trường tiểu học “Nam Trung” với mục tiêu xóa đói giảm nghèo.
Nhìn đến màn thay đổi này, Triệu Hùng đã hạ quyết tâm muốn cải thiện giáo dục của trường học “Nam Trung”.
Anh nói với hiệu trưởng Sài Đàn: “Hiệu trưởng Sài, ông yên tâm đi! Tôi sẽ về góp vào một chút bằng kinh phí của tập đoàn Hùng Quang, với mục đích để cải thiện giáo dục của trường học Nam Trung mà tôi xin được cống hiến chút sức lực nhỏ bé này.”
“Thật tốt quá!”
Sài Đàn nắm chặt tay của Triệu Hùng, xúc động, nói: “Cậu Triệu, cảm ơn chuyện hảo tâm mà tập đoàn Hùng Quang đã làm vì bọn nhỏ. Tôi xin thay mặt bọn nhỏ, cảm ơn anh!”
“Không cần cảm ơn! Xí nghiệp của chúng ta chỉ có chút năng lực giúp mọi người, cũng chỉ có như vậy thôi. Hy vọng bọn nhỏ đều có thể có được sự đối xử tốt hơn.”
Một đám trẻ vây quanh người Triệu Hùng.
Triệu Hùng đã có một đứa con gái là Dao Châu, nên anh có một tình cảm đặc biệt với trẻ con. Thỉnh thoảng lại sờ sờ cái này, lại sờ sờ cái kia.
Anh quay sang Mai Lệ Thủy nói: “Tổng thanh tra Mai Thủy, hôm nay trở về, cõ hãy phụ trách làm sao để ta có thể nhanh chóng mua quần áo mùa đông cho bọn nhỏ, cùng với đồ dùng học tập nữa. Mặt khác, những đứa trẻ này đều ở vào giai đoạn cơ thể đang phát triển, chúng cần rất nhiều dinh dưỡng, nên cứ theo định kỳ, hãy cho trẻ em ở đây thực phẩm gia tăng dinh dưỡng.”
“Đã rõ!” Mai Lệ Thủy gật đầu đồng ý.
Lần này “Mục tiêu xóa đói giảm nghèo” là một trong những công việc của “tập đoàn Hùng Quang” khi tới đầu tư. Mai Lệ Thủy cũng muốn thể hiện bản thân thật tốt ở trước mặt Triệu Hùng.
Cô ta xem như đã hiểu ra rằng, nếu bản thân muốn được thăng chức ở “tập đoàn Hùng Quang”, nhất định phải xây dựng mối quan hệ tốt với Triệu Hùng.
Mai Lệ Thủy ở trên phương diện công việc, cô không bao giờ có thái độ cẩu thả! Cho nên, Hồ Dân vô cùng tín nhiệm cô ta, lần này mới phái cô ta cùng đi với Triệu Hùng.
Triệu Hùng cùng chụp vài tấm ảnh với bọn nhỏ, sau đó anh cùng hiệu trưởng Sài Đàn nói một ít chuyện về vấn đề giáo dục trẻ nhỏ, rồi nói đến đãi ngộ lương bổng của hai giáo viên trong trường. Xong xuôi, lúc này họ mới rời khỏi trường “Tiểu học Nam Trung”.
Ra khỏi trường học“Nam Trung”, đám người Triệu Hùng lái xe thẳng đến “xưởng gia công đặc sản của Nam Trung!”
Nhà xưởng đang rơi vào trạng thái phải tạm dừng kinh doanh, giờ chỉ có một ông lão đã già trông nom.
Cốc Vĩnh Ngôn hỏi người tuần đêm: “Ông Lưu, quản lý xưởng, ông Tôn đâu rồi?”
Người được gọi là ông Lưu, là một người chuyên đi tuần đêm, nói: “Quản lý Tôn đi chơi mạt chược tại nhà Bạch quả phụ rồi.”
“Chơi mạt chược ư?” Cốc Vĩnh Ngôn nghe xong, không khỏi thấy bất bình. Ông ta tức giận đến mức hừ lên một tiếng, rồi nói: “Tên Tôn Phú Quý này, càng ngày càng hư hỏng. Tôi rõ ràng đã nói cho ông ta rằng, hôm nay có người của nhà đầu tư tới, nói anh ta ở nhà máy chờ. Thế vậy mà lại chạy đi chơi mạt chược! Ông Lưu, ông dẫn chúng tôi đi tìm anh ta đi.”
Ông Lưu nói với Cốc Vĩnh Ngôn: “Ông chủ Cốc, ông cứ từ cửa thôn đi vào, là nhà thứ năm!”
Nam Trung không lớn, tổng cộng cũng chỉ có mấy chục hộ dân.
Lái xe không nhanh bằng đi bộ đâu.
Triệu Hùng đem xe đỗ ở “Xưởng gia công thổ sản”, nói mọi người đi qua trước đi!
Thời điểm mọi người tới nhà “Bạch quả phụ!”, vừa vào đến trong sân, đã nghe được từ trong phòng truyền ra một hồi âm thanh gào thét xoa mạt chược.
Nhờ Cốc Vĩnh Ngôn chỉ đường, Triệu Hùng đi theo vào trong nhà Bạch quả phụ.
Cốc Vĩnh Ngôn đi vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Tôn Phú Quý đang chơi mạt chược. Anh ta tức giận đến mức đi tới, lật bàn mạt chược ném đi!
Người ở Nam Trung ai cũng đều biết đến Cốc Vĩnh Ngôn.
Tôn Phú Quý mới có được một phen bài tốt, còn chưa kịp đánh đã mất, không nghĩ tới có người sẽ tới lật đổ bàn mạt chược!
Anh ta cực kì tức giận, quay đầu lại thì thấy người xốc cái bàn là Cốc Vĩnh Ngôn. Anh ta sợ tới mức đứng lên ngay lập tức, xấu hổ mà nói: “Ông chủ Cốc, anh đã đến rồi à!”
Cốc chủ nhiệm tức giận mắng Tôn Phú Quý: “Tôn Phú Quý, cậu giỏi thật đấy, tôi bảo anh ở nhà máy chờ. Đã nói hôm nay sẽ có người của nhà đầu tư tới đây. Sao cậu lại còn có thể chạy tới đây chơi mạt chược hả?”
Tôn Phú Quý nói: “Tôi chờ đến 10 giờ rưỡi vẫn không thấy mọi người tới. Nên tôi cho rằng có lẽ mọi người buổi chiều mới tới, mà tôi cũng chỉ mới đánh mấy cái thôi thì anh đã tới đây rồi đó ”
Triệu Hùng vừa thấy cái tên Tôn Phú Quý này là anh đã biết hắn là một kẻ rất tùy ý. Nếu để loại người như này quản lý nhà máy, nhà máy có thể phát triển mới là lạ đó. Và rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân vì sao sản vật ở Nam Trung phong phú như vậy mà toàn bộ người ở đây lại còn nghèo đói.
Nam Trung sản vật tuy rằng phong phú, nhưng lại không có cách nào đem sản phẩm ra thị trường được. Mấy thứ này ở trong tay của người dân, một chút giá trị thương mại cũng không có.
Triệu Hùng nói với Cốc Vĩnh Ngôn: “Ông chủ Cốc, làm như vậy là không được! Nếu sau này anh ta vẫn cứ như vậy, nhà máy có thể kiếm ra tiền được mới là lạ.”
Cốc Vĩnh Ngôn cho rằng Triệu Hùng tức giận, lo lắng anh không đầu tư nữa. Ngay lập tức nói với Triệu Hùng: “Cậu Triệu, Tôn Phú Quý không thích hợp quản lý nhà máy. Nhưng Nam Trung chúng tôi cũng không có chọn được người thích hợp. Cậu xem...”
Triệu Hùng nói: “Trước tiên để người này đưa chúng ta đi dạo quanh nhà máy đã. Về sau, dùng người nào, hoặc ai có thể đảm nhiệm chức vị gì, việc này do tập đoàn Hùng Quang chúng tôi quyết định.”
“Có thể, có thể! Nhưng huyện của chúng tôi chỉ phái ra một chỉ đạo viên. Cậu xem cô Chu được không?”
Triệu Hùng liếc nhìn Chu Quân một cái, ấn tượng của anh đối cô gái này cũng không tệ lắm. Tuy nhiên, đây vẫn là một cô gái nhỏ, lại là một sinh viên chôn chân ở Tiểu Bắc Mương nhỏ này, nói trắng ra thì có chút gọi là mai một đi tài năng của người ta.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Tôi sẽ suy xét, nhưng đồng thời cũng muốn trưng cầu một chút ý kiến của cô Chu?...”