Ăn cơm xong, Mai Lệ Thủy tự biết mình gây họa. Cô ta ngồi ngay ngắn ở trên giường bên trong phòng của Triệu Hùng, không biết Triệu Hùng sẽ trách phạt cô ta như thế nào.
Triệu Hùng vừa hút thuốc, vừa đi qua đi lại trong phòng. Sau khi dập tắt điếu thuốc, Triệu Hùng chỉ vào Mai Lệ Thủy mà giáo huấn cô ta: "Mai Lệ Thủy này, rốt cuộc thì cô muốn làm cái gì hả?"
"Triệu Hùng à, tối hôm qua tôi thấy Chu Quân vào phòng của anh. Tôi cho là cô ấy muốn dùng nhan sắc dụ dỗ anh, nên lúc ấy mới nói thân thể của anh xảy ra vấn đề, không thể gần gũi với phụ nữ. Ai ngờ con nhóc kia tưởng thật, sáng sớm đã chạy đi mua thuốc cho anh."
Triệu Hùng mắng Mai Lệ Thủy: "Cơ thể tôi xảy ra vấn đề thì liên quan gì đến cô! Tôi không thể gần phụ nữ thì liên quan gì đến cô! Tôi cần cô nhiều chuyện sao!"
"Triệu Hùng, tôi sai rồi! Sau này, tôi sẽ không dám nói chuyện này với người khác nữa." Mai Lệ Thủy nói xong, đứng dậy đi đến bên người Triệu Hùng, đưa tay ra khoác lên bờ vai của Triệu Hùng, dịu dàng nói: "Triệu Hùng à, lần này là tôi không đúng. Tôi thật lòng thật dạ xin lỗi anh!"
Triệu Hùng lắc bả vai một cái, khiến cho tay của Mai Lệ Thủy rớt xuống. Anh lạnh giọng nói với cô ta: "Nếu như còn có lần sau thì đừng có trách tôi phạt cô!"
"Được được được! Tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu." Mai Lệ Thủy vươn tay ra, kéo lấy tay của Triệu Hùng.
Triệu Hùng trừng mắt, hất tay của Mai Lệ Thủy ra rồi quát cô ta: "Cô muốn làm gì?"
"Không có gì đâu, tôi chỉ là muốn khiến anh mau chóng hết giận thôi mà."
Triệu Hùng quả thực là bị Mai Lệ Thủy làm cho nổi giận. Chuyện sáng sớm ngày hôm nay thực sự khiến anh quá lúng túng. Triệu Hùng thúc giục Mai Lệ Thủy: "Cô mau giải quyết việc mà ngày hôm qua tôi giao cho cô đi! Phải hoàn thành trước mười giờ vì lát sau chúng ta còn cần phải đi Nam Trung nữa đấy."
"Được, tôi đi ngay đây." Mai Lệ Thủy thấy Triệu Hùng tức giận, nào có dám trì hoãn.
Trước giờ cô ta chưa từng thấy Triệu Hùng phát cáu bao giờ. Đây là đứa con rể trước kia của nhà họ Lý sao? Đây là tên vô dụng mà người người ở Hải Phòng chê cười ư? Mai Lệ Thủy cảm nhận được một hơi thở mạnh mẽ trước nay chưa từng có từ trên người của Triệu Hùng.
Sau khi Mai Lệ Thủy rời đi, Triệu Hùng vẫn còn hơi giận. Có điều, anh không thể bởi vì chút khuyết điểm ấy mà đuổi Mai Lệ Thủy được. Năng lực làm việc của người phụ nữ này vẫn là cực kỳ tốt. Điều khiến Triệu Hùng tức giận chính là việc Mai Lệ Thủy đem chuyện riêng tư của mình đi tiết lộ cho người khác.
Triệu Hùng đi ra khỏi phòng, thấy Chu Quân đứng trước cửa, bèn hỏi: "Cô Quân, có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Chu Quân tràn ngập lo âu, hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, có cần tôi dẫn anh đi đến chỗ của bà Đinh xem thử không? Đều nói liều thuốc dân gian chữa bệnh nặng. Y thuật của bà Đinh cũng không tệ lắm."
"Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu!" Triệu Hùng thấy Chu Quân thực sự lo cho cơ thể thay anh nên an ủi cô: "Cô Quân, nói thật lòng với cô vậy. Tôi là do bị nội thương nên mới không thể làm chuyện phòng the. Cho nên đối với tôi mà nói, những thứ thuốc kia của cô cũng vô dụng thôi. Có điều, tôi vẫn phải cảm ơn cô."
"Ơ! Anh bị nội thương sao?" Vẻ mặt Chu Quân tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Triệu Hùng khẽ gật đầu, nói: "Cô thấy tôi trừ việc sắc mặt trông không tốt ra thì cơ thể không giống người bình thường mà. Chuyện này là chuyện riêng tư của tôi, xin cô Quân giúp tôi giữ bí mật cho."
"Được thôi, tôi sẽ không nói chuyện này với người khác đâu. Anh Hùng, anh cứ yên tâm nhé." Sau khi Chu Quân biết sự thật về bệnh tình của Triệu Hùng, vẻ mặt càng thêm lo lắng: "Anh Hùng, làm sao để chữa bệnh này của anh vậy?"
Chu Quân không phải là người tập võ, Triệu Hùng có nói với cô cũng vô dụng nên anh nói qua loa: "Chuyện này nói ra rất dài, nhưng không phải là thứ thuốc bình thường có thể giải quyết được. Cô Quân yên tâm đi, tôi không sao đâu."
Hai người trò chuyện một lúc, Cốc Vĩnh Ngôn liền chạy đến. Cốc Vĩnh Ngôn đã biết được chuyện Triệu Hùng đã đồng ý đầu tư từ bên Chu Quân. Ông ta nắm chặt tay Triệu Hùng, vui mừng nói: "Anh Hùng, vậy thì lúc nào chúng ta mới có thể ký kết hợp tác vậy?"
"Ngày mai đấy. Ông đi chuẩn bị một chút đi!"
"Được được được! Tôi sẽ mời truyền thông của huyện Thượng đến để đưa tin về việc này." Cốc Vĩnh Ngôn nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, vậy hôm nay tôi không thể tiếp đãi anh được, để cô Quân ở bên anh thì tốt rồi."
"Được. Ông cứ bận việc của ông đi!" Triệu Hùng nói.
Cốc Vĩnh Ngôn ra hiệu bằng mắt cho Chu Quân, ý ông ta là tiếp đãi Triệu Hùng cho tốt vào. Dưới góc nhìn của Cốc Vĩnh Ngôn, có thể thúc đẩy hợp tác khoản đầu tư này tuyệt đối là công lao của Chu Quân. Nói không chừng thì Chu Quân đã ở bên Triệu Hùng rồi nên lúc này ông ta mới để Chu Quân tiếp xúc với Triệu Hùng nhiều thêm một chút.
Triệu Hùng đương nhiên hiểu rõ hàm nghĩa bên trong lời nói của Cốc Vĩnh Ngôn nên ngay lập tức cũng không nói gì thêm. Ngược lại, điều này khiến cho cô gái Chu Quân này cảm thấy hơi ngượng ngùng kì quái.
Lúc Mai Lệ Thủy trở về, mới là chín rưỡi sáng. Chỉ nửa tiếng đồng hồ, trong tình huống không quen thuộc thị trường ở địa phương, cô ta đã mua sắm đầy đủ các vật tư cần thiết mà Triệu Hùng giao phó, đồng thời cũng chuẩn bị đúng thời gian đã định. Không thể không nói, người phụ nữ này thật sự là làm việc như sấm rền gió cuốn.
Triệu Hùng thấy tổng cộng có hai chiếc xe tải lớn đến. Anh không biết Mai Lệ Thủy đã mua những thứ gì, nhưng từ xe cộ cho đến nhân viên dỡ hàng đều rất thích hợp. Không thể không nói Mai Lệ Thủy làm việc rất khiến cho người khác yên tâm.
Mai Lệ Thủy đi đến trước mặt Triệu Hùng, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, tôi đã mua xong đồ rồi. Khi nào chúng ta xuất phát vậy?"
"Lên xe đi, bây giờ lập tức xuất phát!"
Mai Lệ Thủy hô lên với đám người: "Lên xe hết đi, xuất phát! Đội trưởng Lý Việt dẫn đầu mở đường!"
"Đã rõ, thưa tổng thanh tra Mai Thủy!"
Lúc này, Chu Quân đi đến bên cạnh Triệu Hùng, nói với anh: "Anh Hùng, hay là chờ một lúc đã. Cốc Chủ Nhiệm đã sai người bên truyền thông đến. Bọn họ sẽ đến đây ngay thôi."
"Không cần đâu! Cô nói bọn họ trở về đi. Chút chuyện nhỏ này không cần tuyên truyền đâu." Triệu Hùng nói với mọi người: "Lên xe đi, xuất phát!"
Phụ trách bảo vệ an toàn chuyến đi này là Lý Việt đang ngồi trên chiếc xe dẫn đầu. Anh ta chỉ huy đội xe, hô lên: "Xuất phát!"
Xem ra với Triệu Hùng thì đây chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng kể, cũng không cần truyền thông đưa tin rầm rộ. Mặc dù anh là một người kinh doanh những có một số việc vẫn nên khiêm tốn mới được.
Hôm qua bọn họ đã đi đến "Nam Trung" một lần, lần nữa đi lại thì như xe nhẹ chạy đường quen. Sau khi đến trường học ở Nam Trung, Triệu Hùng, Mai Lệ Thủy và Chu Quân vội vàng phát vật dụng cho những đứa trẻ. Có cặp sách mới, các loại vở, bút chì, bút lông, lại còn có rất nhiều sách ngoại khóa. Trừ những thứ đó ra thì còn có áo khoác mới cho trẻ em.
Ánh mắt Mai Lệ Thủy hằn học. Trường học có tổng cộng hai mươi mấy đứa trẻ. Bọn họ mua áo cotton đồng màu cho mỗi đứa nên nhìn qua trông thật giống như đồng phục thống nhất. Mặc khác, bọn họ còn nói là đã đặt mua bàn học, ít ngày nữa sẽ đưa đến Nam Trung. Chuyện này khiến cho Phương Hoa vô cùng cảm động, nắm chặt tay Triệu Hùng, cảm động đến rơi nước mắt, nói rất nhiều điều từ tận đáy lòng. Ngoài ra, Mai Lệ Thủy đã hỏi thăm tình hình của Nam Trung. Tổng cộng tám mươi lăm hộ gia đình thì đã có sáu mươi hai hộ là thuộc diện hộ nghèo. Cô ta cho mua dầu ăn và bột mì rồi đưa tặng từ nhà này sang nhà khác.
Thôn dân ở Nam Trung đã nghe nói có tập đoàn lớn muốn đến đầu tư vào Nam Trung của bọn họ. Thấy công ty này ra tay hào phóng, vừa mới đến đã cho bọn họ đồ, nên bọn họ cũng khen Triệu Hùng là "anh Hùng tốt bụng", khen đến mức khiến anh phải ngượng ngùng.
Ngay khi Triệu Hùng đang trò chuyện với vài người dân về tình hình ở nơi đây và hỏi thăm về dược liệu mọc hoang trên núi thì anh thấy một chiếc xe gắn máy lái vào Nam Trung. Mai Lệ Thủy vội vàng đi về phía Triệu Hùng, nhỏ giọng nói bên tai Triệu Hùng: "Triệu Hùng, cái người tên Đổng Hạo mà chúng ta gặp khi tham gia hôn lễ ở Lâm Đồng đã đến rồi."