Nghe thấy có người đến gây sự muốn phá quán, vốn dĩ Triệu Hùng định mặc kệ chút chuyện nhỏ này, nhưng vào ngay lúc đang trong thời gian mấu chốt như thế này lại có người dám động thổ trên đầu Thái Tuế*. Vì vậy, Triệu Hùng thay đổi ý định, muốn xem xem rốt cuộc là người nào dám đến khiêu khích mình.
(*Động thổ trên đầu Thái Tuế: Ngày xưa tin rằng đào đất xây cát về hướng sao Thái Tuế mọc sẽ mang lại tai họa. Do đó câu nói trên dùng để ví dụ cho việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.)
Triệu Hùng nói với Văn Báo: "Trước hết cậu cứ ổn định mấy người ở bên kia đi, tôi mang sư phụ của cậu tới ngay lập tức!"
Nếu là giao tranh quy mô lớn, đương nhiên ba anh em nhà họ Văn sẽ không e ngại đối phương. Nhưng võ quán có quy củ của võ quán, người ta tới phá quán, vậy thì phải khiến những người đến phá quán thất bại thảm hại, không dám tới võ quán gây sự nữa mới được.
Ban đầu Triệu Hùng đầu tư võ quán cho Nông Tuyền, sau đó võ quán lại được chuyển nhượng đến tay ba anh em nhà họ Văn. Ba anh em nhà họ Văn cũng được tính là những người có trách nhiệm, công việc ở trong võ quán được tổ chức rất có nề nếp, kinh doanh không tệ. Mặc dù không đến mức làm ăn phát đạt, nhưng đã có một khoản doanh thu nhất định.
Triệu Hùng tạm biệt Hoa Di cùng với Trần Văn Sơn, sau đó lái xe đi thẳng tới "Lâm Phủ Gia Viên."
Anh có chìa khoá nhà của Nông Tuyền, vì vậy anh cứ thể mở cửa đi vào trong.
Mới bước vào nhà, anh đã nghe thấy giọng nói với âm lượng lớn của Nông Tuyền truyền đến đến tai mình.
"Cậu chủ, sao anh lại tới đây?"
Nông Tuyền đã quá quen thuộc với tiếng bước chân của Triệu Hùng, cho nên ngay từ khi Triệu Hùng vừa vào nhà, anh ta đã lập tức nhận ra người đến là Triệu Hùng.
Triệu Hùng bước vào sâu trong nhà, chỉ thấy Nông Tuyền để trần hai tay, vẫn đang lười biếng nằm ở trên giường.
Nông Tuyền là một người luyện võ, rất ít khi lười biếng nằm trên giường như thế này.
Triệu Hùng thấy dáng vẻ hiện tại của Nông Tuyền là biết anh ta vừa mới tỉnh ngủ, lập tức hỏi anh ta: "Nông Tuyền, sao hôm nay cậu dậy muộn thế?"
"Tối hôm qua tôi đi uống rượu với Trọng Ảnh, uống nhiều quá!"
Triệu Hùng nghe vậy chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Cứ lúc nào không có chuyện gì để làm là cái tên Nông Tuyền này lại chạy đến chỗ Trọng Ảnh.
"Mau dậy đi! Ba đồ đệ không nên thân kia của cậu gặp phải phiền toái rồi."
Nông Tuyền nghe vậy, lập tức xốc lên chăn mền, từ trên giường nhảy xuống.
Nhìn thấy Nông Tuyền đang mặc một chiếc quần đùi in hình cậu bé Shin trong bộ phim hoạt hình Shin – Cậu bé bút chì, Triệu Hùng suýt chút nữa cười ngất đi.
Nông Tuyền không biết chăm sóc bản thân, chắc chắn là anh ta đã mua lung tung rồi chọn trúng cái quần đùi này.
Anh ta có thân hình cao lớn, dáng người cường tráng vạm vỡ, bởi vậy loại quần đùi in hình nhân vật ngộ nghĩnh trong bộ phim hoạt hình này được mặc ở trên người anh ta quả thật là muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
Xem ra có vẻ như đã đến lúc phải tìm một người phụ nữ cho Nông Tuyền, nhưng với tính cách của Nông Tuyền, nếu đối phương không phải người vừa ý anh ta, chắc chắn thời gian hai người họ ở cùng nhau sẽ không kéo dài lâu được.
Nông Tuyền hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, anh nói là ba anh em nhà họ Văn gặp rắc rối sao?"
"Đúng vậy! Ngoại trừ bọn họ còn có ai nữa."
"Cái lũ khốn nạn này! Tôi dạy bọn chúng nghiêm túc như vậy, thế mà lúc nào chúng nó cũng khiến tôi phải mất mặt. Tôi thực sự hối hận khi nhận ba người bọn họ làm đồ đệ."
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Nông Tuyền, Triệu Hùng nói đùa với anh ta: "Thôi, thôi! Ba người bọn họ đã gọi cậu một tiếng sư phụ rồi còn gì, hiện tại có người tới cửa phá quán, chẳng phải là cho cậu cơ hội để luyện tập sao."
Nông Tuyền nghe vậy, nhếch miệng nở nụ cười.
"Cậu chủ! Quả nhiên anh vẫn là người hiểu rõ tôi nhất. Tôi rời giường chuẩn bị xong ngay đây!"
Tốc độ mặc quần áo của Nông Tuyền cực kỳ nhanh, Triệu Hùng vừa châm một điếu thuốc, anh ta đã mặc xong quần áo. Sau khi đánh răng rửa mặt trong vội vàng, anh ta thúc giục Triệu Hùng: "Cậu chủ, chúng ta mau đến đó thôi!"
"Không cần vội, cậu vẫn chưa ăn sáng mà! Ăn rồi hãy đi, ăn xong bữa sáng mới có sức đi đánh nhau." Triệu Hùng phun ra mấy vòng khói, dáng vẻ trông rất bình tĩnh.
Nông Tuyền lo lắng hỏi: "Vậy có kịp đến đó không? Người phá quán kia sẽ không chạy chứ?"
"Người ta sẽ không chạy đâu, bọn họ dám đến phá quán, chắc chắn là trước đó đã điều tra về võ quán. Nghe nói cái tên tuyển thủ đô vật sumo này rất lợi hại, một lát nữa cậu ăn no rồi, nhất định phải xử lý tên đó cho tôi. Nhớ phải thể hiện bản lĩnh của mình, chỉ cần một trận đấu cũng có thể công thành danh toại, không chỉ khiến người đến phá quán lần này phải mất mặt mà còn phải khiến những người có ý định đến chúng ta võ quán làm loạn sợ hãi đến mức không dám nghĩ đến ý định đó nữa!" Triệu Hùng phân tích với Nông Tuyền.
Từ trước đến nay Nông Tuyền luôn nghe theo Triệu Hùng như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Khi hai người bọn họ muốn làm một điều gì đấy, đều là Triệu Hùng sử dụng bộ não của mình, còn Nông Tuyền sử dụng nắm đấm của mình.
Nghe thấy lời phân tích của Triệu Hùng, Nông Tuyền biết anh ta không chỉ được đi đánh nhau một trận, mà còn có thể ăn no rồi mới đi đánh nhau cũng không muộn. Điều này đối với Nông Tuyền là một chuyện vô cùng hạnh phúc, khiến anh ta vui sướng không gì bằng.
Triệu Hùng đưa Nông Tuyền đến quán ăn sáng của một ông cụ họ Thái ở phía trước cửa "Lâm Phủ Gia Viên."
Triệu Hùng đã sống ở "Lâm Phủ Gia Viên" rất nhiều năm, vì vậy anh rất quen thuộc với mọi thứ xung quanh nơi đây. Đối với Triệu Hùng mà nói, ở chỗ này có quán ăn nào ngon hay quán ăn nào không ngon là điều đã được anh thuộc như lòng bàn tay.
Sau khi cả hai tiến vào quán ăn sáng, Triệu Hùng nói với ông cụ họ Thái đồng thời cũng là chủ tiệm: "Ông Thái, cho tôi hai mươi cái bánh bao."
Khi ông cụ họ Thái nhìn thấy Triệu Hùng bước vào quán cùng với Nông Tuyền, ông ta đã biết rằng người tới là khách hàng lớn.
Triệu Hùng thường xuyên đưa Nông Tuyền đến ăn sáng, cho nên ông cụ họ Thái biết sức ăn của Nông Tuyền cực kỳ lớn. Sau khi lên tiếng đáp lại, ông ta nhanh chóng bưng một lồ ng bánh bao nóng hổi đi tới bàn hai người. Mặt khác, ông ta còn đưa một cái bát to trông giống như một cái nồi nhỏ cho Nông Tuyền, bên trong là cháo đã nấu chín.
Nông Tuyền cầm lấy một cái bánh bao, nhét thẳng nguyên cái bánh vào trong miệng, khen ngợi ông cụ họ Thái: "Ông Thái, tôi đã từng ăn nhiều bánh bao như vậy, nhưng chẳng thấy ai làm ngon hơn ông hết."
Ông cụ họ Thái nở nụ cười trên môi, nói: "Tôi chỉ mở quán ăn buôn bán nhỏ thôi, hai người thích ăn là tốt rồi."
"Hai mươi cái bánh bao có đủ không?" Ông cụ họ Thái thấy Nông Tuyền đang nói chuyện mà đã ăn hết ba cái bánh bao, lập tức hỏi anh ta một câu.
Nông Tuyền vừa nhét bánh bao vào miệng vừa nhai bánh bao trong mồm, bởi vì trong miệng khá đầy nên lời nói ra cũng không rõ ràng lắm: "Ăn trước hai mươi cái bánh bao, nếu không đủ thì lát nữa tôi gọi tiếp!"
Chờ đến khi Nông Tuyền ăn hết hai mươi cái bánh bao và uống xong một chén cháo lớn, anh ta vỗ nhẹ cái bụng căng phồng của mình, đứng lên nói với ông cụ họ Thái: "Ông Thái, hôm nay tôi không thể gọi thêm nữa, lát nữa tôi phải đi đánh nhau nên không thể ăn no bụng quá. Chờ tôi đi đánh nhau xong, ngày khác lại tới ăn nhiều hơn sau."
Ngay sau đó, Triệu Hùng nói với ông cụ họ Thái: "Ông Thái, nhớ trừ tiền ăn hôm nay vào số tiền tiết kiệm của tôi."
"Đủ rồi, đủ rồi! Tiền tiết kiệm vẫn còn rất nhiều, cho dù hai người đến ăn bánh bao hàng ngày, một năm cũng không ăn hết số tiền đó."
Triệu Hùng mỉm cười, sau đó đưa Nông Tuyền rời khỏi quán ăn sáng của ông cụ họ Thái.
Đến khi hai người lên xe, Triệu Hùng hỏi Nông Tuyền: "Nông Tuyền, ăn no chưa?"
Nông Tuyền vỗ lồ ng ngực, nở nụ cười ngây ngô, nói: "Cậu chủ yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ đánh bại cái tên đô vật sumo kia, đánh hắn ta cút khỏi võ quán."
Triệu Hùng nghe vậy, cười ha ha, vươn tay vỗ bả vai của Nông Tuyền, nói: "Tốt lắm, lát nữa phải đánh một trận đã đời cho tôi!"
Nông Tuyền là cao thủ nằm trong Thiên Bảng, mặc dù chỉ xếp ở vị trí bảy mươi mốt nhưng chỉ cần không phải cao thủ xếp hạng mười vị trí đầu trong Thiên Bảng, chắc chắn Nông Tuyền có đủ sức mạnh để xử lý đối phương.
Cao thủ ở trong Thần Bảng có tổng cộng mười mấy người, mười vị trí đầu trong Thiên Bảng cũng chi có mười người.
Trên thế giới có hơn sáu tỷ người, người đến phá quán không có khả năng là một trong những cường giả đáng gờm này. Cho nên, mặc dù người đến phá quán là một cao thủ đô vật sumo, nhưng Triệu Hùng không hề để chuyện này vào trong lòng, Nông Tuyền lại càng không quan tâm người đến phá quán là ai mà chỉ chăm chăm vào việc mình sắp được đánh nhau một trận.
Sau khi đến võ quán, Triệu Hùng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Anh còn đang nghĩ xem người nào dám đến gây rắc rối cho mình, hóa ra là ông chủ của "Hùng Lạc" Chu Minh Tuấn ở tỉnh Nghệ An.
Lần trước, Triệu Hùng đã dạy dỗ hai cha con Chu Minh Tuấn cùng với Chu Nam Hạo này một bài học nhớ đời. Không ngờ rằng ý muốn trả thù của Chu Minh Tuấn mạnh như vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã tìm một cao thủ đô vật sumo đến báo thù giúp mình.
Triệu Hùng dẫn Nông Tuyền đi tới trước mặt Chu Minh Tuấn, đợi cho đến khi cảm thấy đủ gần, anh nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi còn tưởng là ai cơ, hóa ra là ông chủ Chu của Hùng Lạc à!"
Chu Minh Tuấn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, từ trong túi áo móc ra một điếu xì gà, híp mắt nói với Triệu Hùng: "Hội trưởng Triệu, nghe nói anh đầu tư vào võ quán này?"
"Không sai!"
"Vậy thì hôm nay tôi tìm người đến phá quán, vẫn làm việc theo quy định chứ?"
Triệu Hùng cười mỉa mai một tiếng, nói: "Vẫn theo quy định như cũ, tôi cũng muốn nhìn xem những người anh dùng tiền mời đến này có phải thật sự có bản lĩnh hay không?"
Lúc này Triệu Hùng mới chú ý thấy đằng sau lưng Chu Minh Tuấn còn có một một người thanh niên lạnh lùng cầm hờ hững cây trường kiếm trong tay.