Vân Nhã cảm thấy chuyện này hết sức nghiêm trọng, phải ngay lập tức nói cho Triệu Hùng biết. Sau đó, cô gọi điện thoại cho Triệu Hùng, hỏi anh ta: “Triệu Hùng, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở công ty của vợ tôi. Có chuyện gì sao?”
“Anh ở đó đợi tôi, tôi tới tìm anh có việc.” Nói xong, Vân Nhã vội cúp máy.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Vân Nhã, Triệu Hùng cảm thấy bối rối, anh ta không biết Thiên kim đại tỷ của mình đang bị cái gì nữa.
Anh thật có chút lo lắng, sợ Vân Nhã lại đến công ty của vợ mình làm loạn.
Trong lúc do dự, Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng như người mất hồn, liền hỏi: “Triệu Hùng, vừa rồi là ai gọi cho anh vậy?”
Triệu Hùng cũng không có ý định nói dối vợ, liền đáp: “Là Vân Nhã gọi.”
“Vân Nhã?” Lý Thanh Tịnh kinh ngạc hỏi: “Cô ta gọi cho anh để làm gì chứ?”
“Anh cũng không biết, lại còn nói lát nữa sẽ tới đây tìm anh. Thanh Tịnh, chắc anh phải ra ngoài gặp cô ta, chứ tiếp ở đây lại làm trễ nãi công việc của em.”
“Không sao đâu, anh cứ ngồi đây đợi cô ta. Em lại muốn xem thử, rốt cuộc là thiên kim đại tỷ này tìm anh để làm việc trọng đại gì.” Sắc mặt Lý Thanh Tịnh lạnh như đóng băng, trông cô như có vẻ đã rất sẵn sàng để đối mặt với Vân Nhã.
Hai mươi phút sau, Vân Nhã xuất hiện trong phòng làm việc của Lý Thanh Tịnh, cô ta khoác lên mình một chiếc áo khoác lông chồn thời trang.
Vân Nhã xuất thân trong một gia đình giàu có nên ngay từ nhỏ cô ta đã toát lên được sự thanh cao, quý phái.
Nếu là trước đây, so với Vân Nhã, Lý Thanh Tịnh còn có chút thua kém, thiệt thòi.
Nhưng công việc kinh doanh của công ty cô ngày càng tốt lên, hơn nữa gia thế chồng cô cũng giàu sang không kém. Vì vậy, Lý Thanh Tịnh không cảm thấy sợ hay thất thế với Vân Nhã nữa.
Vừa mới bước vào phòng làm việc, Vân Nhã đã nói với vẻ trầm trồ: “Ồ! Hai người thật tình cảm. Ngay cả làm việc cũng dính lấy nhau!”
Lý Thanh Tịnh đáp trả: “Đúng vậy! Chúng tôi kết hôn đã lâu, tình cảm vợ chồng ngày càng thắm thiết, sao có thể sống thiếu nhau được.”
“Lý Thanh Tịnh, cô không cần phải thể hiện tình cảm của mình trước mặt tôi. Tuy rằng cô và Triệu Hùng đã kết hôn, nhưng cô biết gia đình mình trước đây đối xử với anh ấy như thế nào. Tốt hơn hết, cô đừng nên ly hôn với Triệu Hùng. Bằng không tôi sẽ cưới anh ấy ngay lập tức.”
Lý Thanh Tịnh thật sự là đang bị Vân Nhã chọc cho tức chết.
Với danh thế của Vân Nhã thì phải gọi là người mong kẻ ước xếp thành hàng dài, nhưng sao cô ta cứ phải thích Triệu Hùng.
Lý Thanh Tinh liếc mắt nhìn cô ta, nói: “Đừng lo, không bao giờ tới lượt cô kết hôn với Triệu Hùng đâu.”
“Đừng tự tin thái quá. Giữa hai vợ chồng sẽ luôn có những cuộc cãi vã. Tôi không tin là hai người không cãi nhau. Vì vậy, cô liệu mà đối xử tốt hơn với Triệu Hùng, nếu không tôi sẽ rước anh ấy về bất cứ lúc nào.” Vân Nhã cười, nói với Lý Thanh Tịnh.
“Cô Nhã, coi bộ cô cũng chung tình với Triệu Hùng nhà tôi đó chứ. Tôi thật sự không biết anh ấy thu hút cô ở điểm gì, nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo anh ấy thay đổi?”
“Người tình trong mắt tôi, chỉ là tôi cảm thấy thích anh ấy!” Vân Nhã nói xong liền ngừng trêu chọc với Lý Thanh Tịnh, đi về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng tránh qua một bên, nghĩ rằng Vân Nhã sẽ làm gì đó vô liêm sỉ trước mặt vợ mình.
Vân Nha cười nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, đừng căng thẳng. Hôm nay tôi đến đây, mục đích là muốn anh phải cảm ơn tôi.”
Triệu Hùng thật sự bị Vân Nhã làm cho bối rối, trầm giọng hỏi Vân Nhã: “Vân Nhã, cô làm loạn thế chưa đủ sao?”
“Tôi không làm loạn, tôi đang nghiêm túc nói chuyện với anh. Một người bạn của tôi tình cờ gặp Hán Vân Hiển và Mai Lệ Thuỷ đang ở cùng nhau tại khách sạn Bắc Nguyên. Mai Lệ Thuỷ là người của Tập đoàn Hùng Quang, Hán Vân Hiển lại là kẻ thù của anh, hai người này ở với nhau e là sẽ làm ra chuyện gì đó không mấy tốt đẹp.”
Triệu Hùng kinh ngạc hỏi: “Cô nói thật chứ?”
Vân Nhã cầm điện thoại lên, trực tiếp gửi ảnh cho Triệu Hùng, nói: “Tôi đã gửi ảnh cho anh rồi đó, tin hay không tùy anh. Tôi không cần vợ chồng hai người cảm ơn, nhưng lần tới có gặp nhau, tốt hơn hết là đừng nói mấy lời tệ bạc với tôi là được.” Nói xong, cô ta liếc nhìn Lý Thanh Tịnh rồi rời đi.
Lời nói vừa rồi của Vân Nhã khiến cho Lý Thanh Tịnh đỏ mặt.
Xem ra lần này lại trách oan Vân Nhã rồi!
Triệu Hùng nhìn ảnh trên điện thoại, thấy hai người trong ảnh đúng là Hán Vân Hiển và Mai Lệ Thuỷ.
Anh ta lập tức gọi “Trọng Ảnh!” Và yêu cầu anh ta đến “khách sạn Bắc Nguyên” để giúp anh tận mắt xem xem liệu có đúng là tên Hán Vân Hiển này không.
Triệu Hùng thực sự biết Mai Lệ Thuỷ đã bị Hán Vân Hiển mua chuộc, nhưng anh không ngờ cô ta lại động tay động chân sớm như vậy.
Sau khi sắp xếp Trọng Ảnh để theo dõi Hán Vân Hiển, Triệu Hùng châm và hút điếu thuốc.
Thấy Triệu Hùng hình như có tâm sự gì đó, Lý Thanh Tịnh từ trong phòng làm việc đi tới chỗ anh, hỏi: “Triệu Hùng, anh nghĩ Hán Vân Hiển và Mai Lệ Thuỷ định sẽ làm gì?”
Triệu Hùng cầm điếu thuốc trên tay, nheo mắt nói: “Anh đoán là Hán Vân Hiển có mưu đồ gì xấu với chúng ta.”
“Thế chúng ta phải làm gì bây giờ?” Lý Thanh Tịnh lo lắng nói.
Triệu Hùng cười và nói: “Trong chuyến đi đến Trường Bạch, anh đã biết rằng Mai Lệ Thuỷ đã bị Hán Vân Hiển mua chuộc. Nên anh đã yêu cầu Hồ Dân cử người bí mật theo dõi cô ta. Văn phòng làm việc và nhà của cô ta đều có lắp camera theo dõi, anh nghĩ là chúng ta sắp có câu trả lời rồi.”
“Anh định làm gì gã Hán Vân Hiển kia?” Lý Thanh Tịnh nhíu mày hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu và nói với vợ: “Thanh Tịnh, anh chỉ muốn hạ bệ Tập đoàn Vân Yên. Hán Danh Sơn phạm pháp nên mới bị bắt vào tù. Nhưng Hán Vân Hiển lại đổ hết lỗi lên đầu anh và làm mọi thứ có thể kể cả giết anh. Trong trường hợp đó, đương nhiên là anh không nhẫn nhịn được.”
“Anh đừng làm chuyện hồ đồ, Hán Vân Hiển không phải là người trong giang hồ nên không thể giải quyết ân oán bằng luật giang hồ được.”
Triệu Hùng an ủi vợ, nói: “Em yên tâm, anh tự có cách của anh! À đúng rồi Thanh Tịnh! Hiện giờ tên Hán Vân Hiển vẫn còn trong Hải Phòng, những ngày này em phải hết sức cẩn thận. Anh luôn cảm thấy bất an, sợ tên đó lại làm hại em.”
“Em?” Lý Thanh Tịnh đổi ý gật đầu nói: “Anh nói đúng. Tập đoàn Hùng Quang vẫn do Hồ Dân điều hành. Anh ở phía sau nên không dễ đối phó. Hán Vân Hiển có thể sẽ chuyển sang nhắm vào em, đấy mới là thủ đoạn của hắn.”
Triệu Hùng quăng tàn thuốc trong tay ra, ôm chặt lấy vợ Lý Thanh Tịnh, nói: “Đừng lo lắng! Anh sẽ không để gã ta làm tổn thương em. Lần này anh nhân cơ hội diệt trừ nguy cơ tiềm ẩn của Hán Vân Hiển, nếu không gã ta sẽ lợi dụng sự khôn khéo, trí tuệ của gã để ngáng đường kinh doanh của chúng ta.”
“Được rồi! Vậy thì anh có thể làm những gì mình muốn. Nhưng đừng dùng những làm gì quá đáng!” Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.
“Yên tâm! Anh hiểu mà!” Ngay sau đó, Triệu Hùng đi khỏi phòng làm việc của vợ.
Sáng hôm sau, Hồ Dân gọi điện cho Triệu Hùng, nói rằng đã theo dõi biết được chút thông tin về Mai Lệ Thuỷ.
Triệu Hùng không kịp nói lời nào với Lý Thanh Tịnh, vội lái xe tới Tập đoàn Hùng Quang.
Vừa bước vào phòng làm việc của Hồ Dân, anh ta đã vội hỏi: “Hồ Dân, có động tĩnh gì rồi?”
Hồ Dân chỉ vào màn hình máy tính và nói với Triệu Hùng: “Tối hôm qua, Hán Vân Hiển đã đến nhà Mai Lệ Thuỷ để nghỉ qua đêm. Họ nói rằng sẽ tấn công, bêu xấu danh tiếng của công ty vợ cậu, tiếp sau đó, chúng nó sẽ tấn công Tập đoàn Hùng Quang của chúng ta.”
Triệu Hùng sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa Hán Vân Hiển và Mai Lệ Thuỷ trong máy tính, một sự giễu cợt xuất hiện trong ánh mắt anh, anh ta nói với Hồ Dân: “Hồ Dân, Hán Vân Hiển muốn giở trò với chúng ta, thế thì chúng ta sẽ đùa giỡn với chúng nó một phen.”