Sau khi xuống xe, Triệu Hùng không lập tức tiến vào chợ bán thức ăn mà hút một điếu thuốc trước.
Hút thuốc xong, lúc này anh mới tiến vào chợ bán thức ăn để đi tìm Lưu Mỹ Lan.
Mới vừa bước vào chợ bán thức ăn, anh đã nghe bên trong truyền đến tiếng la hét ồn ào.
"Tên trộm kia, trả tôi ví tiền đây!"
Giọng nói của một gã đàn ông cất lên: "Mắt của bác gái có bị mù không vậy! Tại sao bác lại đổ oan là tôi lại trộm ví tiền của bác thế hả."
Triệu Hùng nghe vậy, không nhịn nổi mà nhíu mày.
Bởi vì anh nhận ra giọng của người nói bị mất ví là Lưu Mỹ Lan.
Triệu Hùng bước nhanh tới chỗ ồn ào.
Sau khi gạt đám đông sang một bên để dễ dàng chen vào hơn, Triệu Hùng thấy quả nhiên một trong hai người đang cãi nhau là Lưu Mỹ Lan.
Triệu Hùng lập tức đến gần, dò hỏi Lưu Mỹ Lan: "Dì Lan, có chuyện gì vậy ạ?"
Lưu Mỹ Lan không ngờ rằng người đang hỏi chuyện với mình lại là Triệu Hùng.
"Cậu Triệu đấy sao?" Lưu Mỹ Lan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào gã đàn ông có khuôn mặt trông khá bỉ ổi ở trước mặt, nói: "Người này trộm ví tiền của tôi."
Ngày nay, những người trẻ tuổi thường thanh toán bằng điện thoại di động của mình cho nhanh. Chỉ có phần ít người mang theo tiền mặt trên người, có thể nói là vô cùng ít ỏi, nếu có mang theo tiền thì cũng mang theo một ít tiền lẻ mà thôi. Nhưng người cao tuổi thì khác, nhiều người không biết sử dụng điện thoại di động để thanh toán, cho nên bọn họ phải mang theo tiền mặt khi ra ngoài để mua đồ.
Lưu Mỹ Lan thích dùng tiền mặt, cho nên mỗi khi bà ấy đi ra ngoài mua đồ thường mang theo ví tiền.
Triệu Hùng dò hỏi Lưu Mỹ Lan: "Dì Lan, trong ví có bao nhiêu tiền ạ?"
"Chỉ có một triệu một trăm bốn mươi bốn nghìn năm trăm đồng thôi." Lưu Mỹ Lan dứt khoát trả lời.
Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông có khuôn mặt trông khá bỉ ổi ở trước mặt, nói với gã ta: "Trả ví tiền của dì ra đây!"
Gã đàn ông có khuôn mặt trông khá bỉ ổi cười mỉa mai một tiếng, gã ta thấy sắc mặt của Triệu Hùng vàng như nến, dáng người ốm yếu như một con ma ốm bị bệnh lao, đương nhiên gã ta không để Triệu Hùng vào mắt.
"Nhãi ranh, tao khuyên mày tốt nhất không nên chõ mũi tọc mạch vào chuyện của người khác." Gã đàn ông trông khá bỉ ổi cười đầy khinh thường.
Triệu Hùng cười mỉa mai một tiếng, nói: "Tôi ghét nhất mấy tên ăn trộm như anh, số tiền ăn trộm lần này không lớn, cùng lắm thì bị nhốt mấy ngày là sẽ được thả ra. Nếu như nhà tù không giam được anh, xem ra anh thích hợp bị tống vào chỗ khác hơn."
"Chỗ nào?" Gã đàn ông trông khá bỉ ổi không hiểu, hỏi.
Triệu Hùng lạnh giọng gằn từng chữ, nói: "Bệnh viện!"
Gã đàn ông có khuôn mặt trông khá bỉ ổi nói với Triệu Hùng: "Nhãi ranh, mày đừng nghe bà già này nói bậy, tao không trộm ví tiền của bà ta."
Lưu Mỹ Lan chỉ vào gã ta, nói: "Vừa rồi rõ ràng cô gái này nói cho tôi biết là cậu ăn trộm ví tiền của tôi, hơn nữa cậu cũng đứng ở bên cạnh tôi."
Triệu Hùng nói với gã đàn ông có khuôn mặt trông khá bỉ ổi: "Tốt nhất anh nên lục soát người để lấy chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch. Nếu không, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát. Đương nhiên, nếu như anh muốn vào bệnh viện, tôi cũng nguyện ý giúp anh một tay."
Gã đàn ông có khuôn mặt trông khá bỉ ổi thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, gã ta lắc đầu nói: "Tốt thôi! Tôi sẽ tự mình soát người để chứng minh bản thân trong sạch. Tuy nhiên, nếu như không có ví tiền của bà lão này thì các người phải xin lỗi tôi." Nói xong, gã ta lật túi trên người mình ra ngoài để mọi người nhìn rõ, nói: "Mọi người nhìn xem, trên người của tôi ngoại trừ một chiếc điện thoại di động, nào có túi tiền gì khác."
Khi Lưu Mỹ Lan nhận ra có người lấy trộm ví của mình là lúc bà ấy lục khắp người mình mấy lần nhưng không thấy ví tiền của mình đâu, khi đó bà ấy thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một cô gái tầm mười lăm mười sáu tuổi đứng ở bên cạnh lo lắng đến mức sắp khóc, nói với Lưu Mỹ Lan: "Bác gái, cháu thật sự nhìn thấy người này trộm ví tiền của bác."
Triệu Hùng tiến lên lục soát gã đàn ông có khuôn mặt trông khá bỉ ổi, quả nhiên không có vật gì khác ngoại trừ một chiếc điện thoại di động.
Lúc này, anh nhìn thấy đằng sau lưng gã đàn ông trông khá bỉ ổi có một thằng cha nhỏ con đang thấp thỏm, ánh mắt hoảng sợ như thể đang muốn chạy trốn.
Triệu Hùng bỗng chợt tiến lên phía đó, nắm chặt cổ áo của thằng cha nhỏ con.
Thằng cha nhỏ con không cam lòng yếu thế, quay đầu đấm một cú về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng không thể sử dụng nội lực, chỉ có thể dùng tay chân đấm đá bình thường với đối phương. Do đó, thể chất linh hoạt dẻo dai và sức bền của anh kém đi rất nhiều.
Anh nhận hai cú đấm trời giáng từ đối phương, nhưng cũng may anh vẫn có thể chế ngự được thằng cha nhỏ con đó.
Đúng lúc này, Lưu Mỹ Lan đột nhiên hét lên với Triệu Hùng: "Cẩn thận!"
Triệu Hùng cũng được coi là thường xuyên đánh nhau, vì vậy anh chiếm lợi thế về mặt kinh nghiệm, lập tức xoay người, vươn tay giơ thằng cha nhỏ con về phía trước.
Hóa ra là gã đàn ông trông khá bỉ ổi bị lục soát vừa nãy đang tung cú đấm hướng vào mặt anh, nhưng anh nhanh tay để thằng cha nhỏ con đỡ đòn hộ, do đó một cú đấm mạnh từ gã đàn ông trông khá bỉ ổi lập tức đập vào khuôn mặt của thằng cha nhỏ con.
Một cú đấm này trực tiếp khiến cho mũi của thằng cha nhỏ con bị bẹp dúm, máu tươi văng tung toé.
Triệu Hùng đá một cước vào bụng của gã đàn ông trông khá bỉ ổi, một cước này của anh khiến đối phương ngã thẳng xuống mặt đất. Sau đó, anh dùng tay đấm mạnh vào huyệt Thái Dương trên đầu thằng cha nhỏ con, khiến thằng cha đó bị choáng váng ngã trên mặt đất.
Những người đứng xem ở ngoài bị dọa sợ, nhao nhao chạy tán loạn.
Trước khi gã đàn ông trông khá bỉ ổi kia đứng lên, Triệu Hùng đã lao tới, đè lên người gã đàn ông trông khá bỉ ổi kia.
Hai người bọn họ thay phiên nhau, một người lăn lộn muốn tránh thoát, một người đánh cực kỳ hăng.
Cho dù lúc này Triệu Hùng đang bị mất nội lực, nhưng sức lực để đánh một tên ăn trộm này vẫn còn đủ. Sau một cú lộn nhào, anh lại cưỡi lên người tên trộm, sau đó đấm mạnh vào mặt tên trộm.
Với một vài cú đấm, khuôn mặt của tên trộm đã bị đánh tơi tả đến mức da tróc thịt bong.
Tên trộm lập tức cầu xin Triệu Hùng thương xót: "Đại ca, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"
Triệu Hùng liếc mắt nhìn tay của mình, đánh hăng quá cho nên bị tróc da rồi.
Nếu như mình có thể sử dụng võ công, hai tên trộm này chắc chắn sẽ bị anh giải quyết trong vài phút.
Triệu Hùng đứng dậy, lại đá hai cước vào người gã đàn ông trông khá bỉ ổi kia, sau đó đi đến bên cạnh nơi thằng cha nhỏ con ngã xuống ngất xỉu trên mặt đất, tìm được một chiếc ví từ trên người thằng cha nhỏ con, đưa cho Lưu Mỹ Lan, hỏi: "Dì Lan, đây có phải là ví tiền của dì không?"
"Đúng, đúng, đúng! Đó là chiếc ví bị ăn trộm của tôi. A, tại sao ví tiền lại ở trên người người này vậy, chẳng lẽ chúng ta trách oan nhầm người rồi sao?" Lưu Mỹ Lan nhận lấy chiếc ví từ tay Triệu Hùng, lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Triệu Hùng giải thích: "Hai người này là cùng một nhóm!"
"Một nhóm người sao?" Lưu Mỹ Lan đột nhiên hiểu ra sau khi nghe được lời này: "Bảo sao khi cậu đánh người nhỏ con này, người đàn ông kia lại lao vào hỗ trợ."
Triệu Hùng khẽ gật đầu, cầm điện thoại di động lên gọi cho Văn Báo, yêu cầu hắn có mặt ở chợ bán thức ăn phía dưới khu dân cư "Nhà trọ Mỹ Cảnh" trong vòng mười lăm phút.
Văn Báo đang uống trà, nhận được cuộc gọi đến từ Triệu Hùng, hắn giật mình vô cùng sửng sốt. Vội vàng đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, cầm lấy một chiếc áo khoác chạy ra ngoài.
"Anh Báo! Anh Báo, anh đi đâu vậy?" Người phụ nữ thấy sau khi Văn Báo nhận điện thoại, lập tức vội vàng hoảng hốt chạy ra ngoài. Cô ta không hiểu ra sao, bối rối hét lên gọi hắn.
Văn Báo làm gì có thời gian để chú ý đến người phụ nữ, hắn đã chạy mất tăm từ lâu rồi.
Chưa đến mười lăm phút, trong vòng mười ba phút, Văn Báo dẫn theo bốn người vội vàng tiến vào chợ bán thức ăn.
Hắn nhìn thoáng qua là thấy Triệu Hùng, dẫn người vội vàng chạy tới bên cạnh Triệu Hùng, cung kính hỏi anh: "Sư bá, anh gọi tôi đến có chuyện gì?"
Triệu Hùng chỉ vào hai tên trộm trên mặt đất, nói: "Hai tên trộm này vừa mới lấy trộm một chiếc ví của dì tôi, bị một cô gái nhìn thấy. Tôi lo lắng bọn họ lành sẹo quên đau, sẽ trở về gây sự với cô ấy, anh đi xử lý chuyện này cho tôi. Nếu bọn họ còn dám trở về quấy rối, tôi sẽ hỏi tội anh."
Văn Báo vội vàng chạy đến, không ngờ rằng Triệu Hùng lại bảo hắn xử lý loại chuyện này.
Hắn vừa mới dụ dỗ được một cô em gái xinh đẹp, đang định thưởng thức người đẹp đó, không ngờ vậy mà lại bị hai tên trộm này phá hỏng chuyện vui. Văn Báo truyền tất cả sự bất bình trong lòng lên hai tên trộm, hét lên với đám đàn em xung quanh: "Mang hai người này đi ra ngoài, tôi phải dạy dỗ bọn họ cách làm người như thế nào!"
Lúc này, thằng cha nhỏ con đã tỉnh, hai tên trộm chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra Văn Báo.
Văn Báo là người nổi danh ở thành phố Hải Phòng, bọn họ rơi vào trong tay Văn Báo, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, vì vậy bọn họ lập tức cầu xin Văn Báo tha thứ: "Anh Báo! Chúng tôi sai rồi, van cầu anh cho anh em chúng tôi một cơ hội."
"Cơ hội gì? Mấy tên ăn trộm như các người bị dạy dỗ bao nhiêu lần rồi, còn dám mở miệng xin cơ hội nữa à?" Văn Báo tức giận tới mức tát từng cái một lên mặt của hai tên trộm.
Không thể không nói, quả thật Văn Báo là một kẻ hung hãn. Khi đánh người, ngay cả con mắt cũng không nháy một cái.
"Mang đi!" Triệu Hùng ra lệnh cho đám đàn em.
Sau khi hai tên trộm bị mang đi, trên mặt Văn Báo lập tức hiện lên nụ cười, hỏi Triệu Hùng: "Sư bá, anh còn có chuyện gì khác cần phân phó không?"
"Không còn nữa, anh xử lý tốt chuyện này là được rồi."
"Vậy tốt quá! Sư bá, hẹn gặp lại." Văn Báo quay người đang muốn rời đi.
Triệu Hùng đột nhiên lên tiếng gọi Văn Báo: "Văn Báo, buổi tối hôm nay nhớ chờ điện thoại của tôi, tôi có việc cần anh làm."
"Đã rõ!" Văn Báo lên tiếng, quay người vội vàng chạy ra ngoài chợ bán thức ăn.
Mấy chủ quán trong chợ bán thức ăn nghe thấy người vừa rồi là "Văn Báo", ai nấy đều bị giật mình nghẹn họng nhìn trân trối.
Văn Báo cùng với Cửu gia là hai người lợi hại nhất ở thành phố Hải Phòng trong giang hồ hiện nay.
Văn Báo cung kính đối với người thanh niên họ Triệu này như vậy, rốt cuộc người thanh niên là người như thế nào?