Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 676

Mặc dù Triệu Hùng đã uống hai bình rượu, thế nhưng anh vẫn là không nhận ra ý nghĩa sâu xa bên trong bức thư pháp "Lạc Ca Hành!".

Trong lòng anh cảm thấy có chút ảo não, nhưng không có biểu hiện ra trước mặt bà xã Lý Thanh Tịnh, nói với Lý Thanh Tịnh câu: "Thanh Tịnh, em đi ngủ trước đi! Anh muốn đi ra phòng làm việc luyện thư pháp một chút." Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn thấy dạng vẻ hiện tại của Triệu Hùng, làm sao Lý Thanh Tịnh có thể ngủ được nữa? Cô cầm lấy một quyển sách trên đầu giường, dựa lưng vào giường đọc sách.

Sau khi Triệu Hùng đi vào phòng làm việc, ngoại trừ bật đèn trong phòng, anh còn bật cả đèn bàn trên bàn lên.

Chiếc đèn bàn này là đồ Lý Thanh Tịnh vừa mới mua, sau khi bật đèn lên, toàn bộ chụp đèn thoạt nhìn lóng lánh giống như viên ngọc pha lê trong suốt tỏa hơi ấm.

Triệu Hùng trải giấy Tuyên * ra bàn, nghiên mực đã được mài xong, cầm bút lông trên ống đựng bút lên, học cách viết thư pháp của Trương Húc, bắt đầu mô phỏng theo.

(*Giấy Tuyên là loại giấy nổi tiếng bởi sự mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa.)

Nhấc đến Trương Húc, nhà thư pháp vĩ đại của triều đại nhà Đường, không ai là không khen ngợi ông ấy. Có lẽ mọi người còn có thể tranh cãi về tài năng của những nhà thư pháp khác, nhưng Trương Húc là bậc thầy thư pháp đã được công nhận vào thời nhà Đường.

Người ta đồn rằng Trương Húc bắt gặp được cảnh kiều phu thân phận thấp kém và công chúa cao quý tranh giành nhau đường đi trên một con đường nhỏ, không ai muốn nhường đường cho đối phương. Từ đó ông ấy hiểu được kết cấu trong thư pháp, bố cục của từng nét bút nên để cao và thấp không đồng đều tạo ra sự so le uốn lượn, rồi tự mình ngộ ra ý hay trong bút pháp. Sau đó, ông đã lấy cảm hứng từ những màn múa kiếm của Công Tôn Đại Nương rồi đưa vào phong cách viết đặc biệt của mình, điều này đã khiến ông nổi danh khắp thiên hạ.

Viết mô phỏng là kỹ năng nhập môn cơ bản của thư pháp, Triệu Hùng viết thử một bức, nhìn thoáng qua đã cảm thấy hết sức không vừa lòng. Anh vò nó thành một cục, ném vào trong thùng rác.

Liên tục viết bảy tám bức thư pháp, mặc dù Triệu Hùng vẫn không cách nào viết được bức nào khiến người khác say mê giống như thư pháp của Trương Húc, nhưng các nét chữ của anh đã trở nên lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, đồng thời cũng trở nên mượt mà hơn rất nhiều.

Bỗng nhiên, hình như Triệu Hùng nhận ra điều gì đó. Anh một lần nữa cầm lên cây bút lông, không viết chữ trên giấy Tuyên nữa. Thay vào đó, anh nhắm mắt lại rồi dựa vào ký ức của mình, nâng bút viết mô phỏng theo những nét chữ trong bức thư pháp "Lạc Ca Hành!" lên khoảng không giữa phòng làm việc.

Túy lý Trường An nhai 

Tỉnh thời cách thiên nhai

Thiên lý ký tương tư

Dao ức quân tử tháp 

Ca vũ hoan thời kỷ hứa lệ

Nam tử hà câu kim qua sa!

Sau khi viết xong, Triệu Hùng mở mắt ra nhìn, thấy ngòi bút của mình đang chỉ vào một cái bình sứ cao bằng người trong phòng làm việc.

Triệu Hùng lờ mờ cảm thấy nơi mình cầm bút có một luồng năng lượng vô cùng sống động, thế nhưng bởi vì anh không thể sử dụng nội công cho nên anh không cách nào phóng toàn bộ luồng năng lượng này ra ngoài.

Lúc này, Lý Thanh Tịnh đẩy cửa bước vào.

Vừa rồi Triệu Hùng uống hai bình rượu, Lý Thanh Tịnh có chút không yên lòng, định gọi Triệu Hùng trở về phòng đi ngủ.

Cô đang định mở miệng gọi Triệu Hùng trở về phòng đi ngủ, bỗng nhìn thấy Triệu Hùng đang cầm trên tay một chiếc bút lông, chỉ đầu bút lông về hướng một cái bình sứ cao bằng người trong phòng làm việc. Đột nhiên "Răng rắc!" một tiếng, cái bình sứ nứt toác ra, biến thành vô số mảnh vỡ rơi xuống mặt đất.

Lý Thanh Tịnh tưởng rằng Triệu Hùng uống say không cẩn thận đụng phải, vội vàng chạy tới, quan tâm hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh không sao chứ?"

Cô gọi liên tục ba lần, nhưng Triệu Hùng vẫn sững sờ đứng im ở tại chỗ.

Đột nhiên, Triệu Hùng ôm chặt lấy bà xã Lý Thanh Tịnh, vui vẻ nói: "Thanh Tịnh, hình như anh đã nhận ra điều gì đó rồi."

Lý Thanh Tịnh bị hành động đột ngột của Triệu Hùng làm giật mình, đang khó hiểu muốn hỏi xem anh vừa nhận ra điều gì thì anh đã chạy đi.

Triệu Hùng chạy đến vị trí ở giữa phòng làm việc, nhắc nhở bà xã Lý Thanh Tịnh chớ tới gần mình.

Với bút lông trên tay, Triệu Hùng nhanh chóng mô phỏng lại lần nữa theo những nét chữ trong bức thư pháp "Lạc Ca Hành!". Bề ngoài là viết thư pháp nhưng trên thực tế là đang luyện kiếm theo những chiêu thức múa kiếm của bóng người giữa những hàng chữ trong bức thư pháp, chỉ là ngay cả Triệu Hùng cũng không biết mà thôi.

Sau khi viết xong, bút lông trong tay anh chỉ về hướng một cái bình sứ lớn khác trong căn phòng.

Triệu Hùng nhận thấy rõ ràng rằng có một tia năng lượng bắ n ra từ đầu bút lông.

Chiếc bình sứ lớn cao bằng người đột nhiên "Bộp!" một tiếng vỡ tung ra mà không hề bị bất kỳ ai đụng vào.

Lý Thanh Tịnh tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng này, rõ ràng cô nhìn thấy bút lông trong tay Triệu Hùng không hề chạm vào cái bình sứ lớn. Làm thế nào mà cái bình sứ này lại đột nhiên vỡ vụn?

Lý Thanh Tịnh "A!" một tiếng, kinh ngạc che miệng của mình, sợ làm ồn đến những người khác.

Triệu Hùng vội vàng chạy tới trước mặt bà xã Lý Thanh Tịnh, vui vẻ dùng một tay bế lên bà xã Lý Thanh Tịnh, xoay vòng vòng trong phòng làm việc.

"Trời ơi! Anh mau thả em xuống, đau đầu quá." Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.

Lúc này Triệu Hùng mới thả bà xã Lý Thanh Tịnh xuống đất, nói một cách hào hứng: "Thanh Tịnh! Hình như anh đã hiểu ra được điều gì đó rồi. Tuy rằng anh chỉ mới nhìn thoáng qua ngưỡng cửa đầu tiên, nhưng anh tin chắc chắn có một bộ kỹ thuật kiếm pháp cao cấp được ẩn giấu trong bức thư pháp này. Nếu như anh suy đoán không sai, lúc ấy Trương Húc đã viết lại kiếm pháp của Bùi Mân vào trong bức thư pháp này. Đúng rồi, vừa nãy em có thấy không? Anh không hề chạm vào bình sứ lớn, vậy mà nó đã bị kiếm khí đánh nát."

"Thực sự là kiếm khí sao?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng vui vẻ gật đầu.

Lý Thanh Tịnh không ngờ rằng, bên trong bức thư pháp này lại ẩn giấu một bộ võ công có uy lực lớn như vậy. Sau khi nghĩ lại, nếu như thật sự là võ công của tướng quân Bùi Mân nổi danh thời Đường, vậy thì cũng chẳng có gì lạ. Dù sao tướng quân Bùi Mân cũng là một nhân vật mang tính truyền kỳ trong lịch sử.

Lý Thanh Tịnh vui mừng gật đầu nói: "Em thấy được!"

"Đáng tiếc, anh không cách nào sử dụng nội lực. Nếu không, kiếm khí này chắc chắn sẽ lợi hại ghê gớm hơn nhiều." Triệu Hùng hưng phấn nói: "Hóa ra thực sự có thể dùng kiếm khí khiến người khác bị thương giống như trong truyền thuyết thời cổ đại."

Lý Thanh Tịnh thực sự cảm thấy vui mừng cho Triệu Hùng, xưa nay trời không phụ lòng người có tâm, ngày nào Triệu Hùng cũng nghiên cứu bức thư pháp này, nếu sự kiên trì ấy không được đáp lại thì chắc hẳn anh sẽ buồn lắm.

Lý Thanh Tịnh lo lắng nói với Triệu Hùng: "Được rồi! Muộn lắm rồi, ngày mai anh luyện tập cũng được mà. Đừng đến lúc đó giống như Tiêu Dương Châu, luyện tập đến mức tẩu hỏa nhập ma thì mất nhiều hơn được đấy."

Vốn dĩ Triệu Hùng còn định tranh thủ thời gian tiếp tục luyện tiếp để mau chóng tăng thực lực, thế nhưng anh vừa uống hai bình rượu vào trong bụng, ảnh hưởng của men rượu bắt đầu xông lên rồi, không chỉ có hai cái đùi trở nên mềm nhũn, đầu cũng càng lúc càng choáng váng.

"Ừm! Đi ngủ thôi, đi ngủ thôi!" Triệu Hùng vui vẻ choàng tay qua vòng eo thon thả nhỏ nhắn của bà xã Lý Thanh Tịnh. Thuận tay còn cầm lên bức thư pháp "Lạc Ca Hành" ở trên bàn sách, để tránh bị bọn nhỏ không cẩn thận xé hỏng.

Đêm nay, Triệu Hùng ngủ vô cùng ngon ngọt.

Sau khi tỉnh dậy vào sáng sớm, Triệu Hùng chạy thẳng vào trong phòng làm việc, tiếp tục luyện tập thêm mấy lần, càng luyện tập càng cảm thấy tâm và tay đồng bộ với nhau.

Anh phát hiện mặc dù mình không thể sử dụng nội lực, nhưng sau khi luyện tập bộ kiếm pháp này, một luồng kiếm khí vô hình sẽ b ắn ra, chẳng qua uy lực quá nhỏ, chỉ có thể đánh nát một cái bình hoa mà thôi. Nếu như nội lực của anh được khôi phục hoặc là đổi một vũ khí thuận tay hơn, không biết uy lực sẽ mạnh đến mức nào?

Nghĩ đến điều này, Triệu Hùng quyết định khi nào đến tỉnh Thanh Hóa, anh sẽ đi tìm bậc thầy Hà để nhờ chế tạo một loại vũ khí thích hợp cho anh.

Đai lưng "Rồng Lân" chỉ là vũ khí phòng thân của anh, thứ anh cần là một con át chủ bài để có thể sử dụng trong trường hợp nguy hiểm. Hơn nữa, kỹ thuật dùng roi khác với kỹ thuật dùng kiếm, thậm chí với một con dao găm phòng thân còn có thể phát huy sức mạnh lớn hơn "Rồng Lân".

Thấy thời gian không còn sớm, Triệu Hùng vội vàng chạy xuống lầu vào phòng bếp nấu cơm.

Tầm hai hoặc ba ngày nữa là tới kỳ nghỉ đông của đám trẻ, đến lúc đó anh sẽ phải bắt đầu cuộc sống của một vú em toàn thời gian.

Triệu Hùng vừa nấu cơm vừa nghĩ có nên mời một bảo mẫu đến giúp đỡ việc trong nhà không. Đầu tiên, bảo mẫu có thể chăm sóc cho bố vợ Lý Quốc Lâm. Thứ hai, bảo mẫu có thể chăm sóc cho con gái Dao Châu của anh. Anh không muốn đưa ra quyết định mà không có sự đồng ý của mọi người, vì vậy anh định hỏi bà xã Lý Thanh Tịnh rồi mới quyết định sau.

Khi đưa con gái Triệu Dao Châu đến nhà trẻ, Lâm Thảo nói với Triệu Hùng rằng bọn họ nên ăn mặc long trọng hơn bình thường một chút vào ngày mốt. Nói đến đây, cô giáo còn nhắc hôm đấy không chỉ có lãnh đạo nhà trường, mà còn có lãnh đạo Ủy ban Giáo dục Thành phố đến tham quan.

Triệu Hùng rất có lòng tin với tiết mục lần này, sau khi tập luyện vài lần với con gái vào tối qua, gia đình ba người bọn họ phối hợp đã hết sức ăn ý!

Với giọng hát của con gái, đến lúc đó chắc chắn con bé sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Đưa con gái Triệu Dao Châu đến nhà trẻ xong, Triệu Hùng lại đưa Thẩm Văn Hải đến trường trung học số 4 thành phố Hải Phòng.

Triệu Hùng hỏi Thẩm Văn Hải: "Nhóc Hải, khi nào trường tổ chức cuộc họp phụ huynh?"

"Ngày mai thi học kỳ, họp phụ huynh diễn ra vào ngày kia."

Triệu Hùng thấy thời gian vừa vặn tránh khỏi buổi biểu diễn trước kỳ nghỉ đông của con gái Triệu Dao Châu, gật đầu nói: "Được rồi! Nhóc Hải, ngày mai nhóc phải thi tốt đấy. Nếu như thi xong thấy tên của nhóc nằm ở thứ năm từ dưới đếm lên, sư phụ sẽ phạt nhóc một ngày không cho phép ăn cơm."

Thẩm Văn Hải quật cường nói: "Sư phụ yên tâm đi, tên con sẽ không nằm ở thứ năm từ dưới đếm lên đâu." Nói xong, cậu xoay người đi vào trường học.

Triệu Hùng nhìn bóng lưng của Thẩm Văn Hải, không khỏi lắc đầu.

Thẩm Văn Hải luôn đi theo sau Trung Dũng, giữa chừng bỏ lỡ mất chương trình học mấy năm. Mặc dù giáo viên chủ nhiệm nói đứa nhỏ Thẩm Văn Hải này rất thông minh, nhưng nếu nền tảng không vững, muốn có được thứ hạng tốt là chuyện không thể nào.

Trong đầu của Triệu Hùng vẫn luôn nghĩ đến kiếm pháp bên trong "Lạc Ca Hành!", vội vàng lái xe về nhà.

Sau khi về đến nhà, lúc này anh mới phát hiện ra bà xã Lý Thanh Tịnh đã thu dọn hết những mảnh vỡ từ chiếc bình sứ trong phòng làm việc.

Trong lòng Triệu Hùng cảm thấy rất cảm động, đây lẽ ra là việc anh phải làm mới đúng. Mỗi ngày bà xã đều có trăm công nghìn việc ở trên công công ty, kể cả về nhà cô cũng phải không ngừng xử lý công chuyện qua điện thoại, vậy mà cô vẫn làm những việc nhỏ vụn vặt này cho anh.

Ngôi nhà này đang trở nên càng ngày càng hài hòa hơn!

Sau khi khóa cửa phòng làm việc, anh lập tức bắt ta vào việc tiếp tục viết theo bức thư pháp "Lạc Ca Hành" của Trương Húc.

Sau khi viết đi viết lại nhiều lần, nét chữ của Triệu Hùng càng ngày càng trôi chảy, lúc này anh mới đổi sang một cây bút lông lớn, bắt đầu tập luyện viết ở trên không trung.

Cách di chuyển bước chân của Triệu Hùng đột nhiên trở nên kỳ lạ, thỉnh thoảng đi rồi lại dừng. Cây bút lông cầm trên tay cho anh một loại cảm giác "Đại xảo bất công, trọng kiếm vô phong!"*. Nó mang lại cho người ta cảm giác vô cùng vững vàng, nhưng Triệu Hùng lại nhận thấy rõ ràng rằng có một luồng năng lượng đang muốn bùng nổ ở phía trước của cây bút lông.

(*Đại xảo bất công, trọng kiếm vô phong: Kiếm kỹ thực sự không dựa vào độ sắc bén của kiếm, mà là từ nỗ lực luyện tập của người cầm kiếm.)

Triệu Hùng dùng một ngón tay làm bút, bắn một luồng năng lượng lên vách tường. "Vù!" một tiếng.

Trên vách tường có một cái lỗ to ước chừng bằng ngón tay.

Triệu Hùng nhìn âm thầm líu lưỡi, anh không hề sử dụng nội lực, kiếm khí của bộ kiếm pháp này thực sự quá lợi hại. Nếu như anh khôi phục võ công, cộng thêm việc luyện tập bộ kiếm pháp này, nhất định có thể khiến mọi người phải dè chừng!

Anh bước đến phía trước vách tường, dùng thân bút lông thử nhét vào cái lỗ để xem đòn khí vừa rồi sâu bao nhiêu. Khi không đẩy sâu hơn được nữa, anh kéo bút lông ra đo, chiều sâu tổng cộng hơn ba centimet.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của cô em vợ Lý Diệu Linh.

"Anh rể, anh nhốt mình ở trong phòng làm gì vậy?" 
Bình Luận (0)
Comment