Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 694

Triệu Hùng thấy Chu Dĩnh chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh trong ngày lạnh như vậy, anh lái xe chở Chu Dĩnh đến một cửa hàng quần áo, mua cho cô một bộ áo lông cùng với một chiếc áo khoác bằng bông ngắn.

Chu Dĩnh cảm động đến rối tinh rối mù.

Sau khi rời trường, cô làm công việc bán thời gian trong một nhà hàng thức ăn nhanh, làm người bán hàng trong một nhà hàng và phát tờ rơi quảng cáo cho một số công ty.

Mỗi một phần công việc đều rất vất vả. Mỗi ngày thân hình đều mỏi mệt lúc sau về đến nhà liền trốn ở trong chăn khóc rống lên.

Mọi người đều nói rằng phụ nữ kết hôn với một người tốt, thì sẽ không cần lo lắng về tiền. Nhưng cô giống như loại con gái hèn mọn, thì làm sao có một thiếu gia giàu có nào coi trọng cô. Vốn dĩ cô cũng đã qua lại với một ít nam sinh, không phải nghĩ muốn cùng cô đi khách sạn hoặc là muốn dùng tiền của cô. Sau khi Chu Dĩnh bị một tra nam bỏ đi, thì cô cũng không còn tin vào tình yêu nữa.

Người phụ nữ chịu quá nhiều tổn thương, đã không muốn tin vào tình yêu, Chu Dĩnh thầm nghĩ mình phải kiếm tiền thật tốt.

Cô nghe một người bạn nói, làm bảo mẫu cho một kẻ có tiền thì có thể kiếm được nhiều tiền. Liền thử thay đổi thái học trò đến nhận lời mời.

Chu Dĩnh không có kinh nghiệm trong việc làm bảo mẫu, cũng không có nghĩ đến chính mình lại có thể được nhận thành công. Mà Triệu Hùng người mới vừa thuê mình, liền mua cho cô áo lông cùng áo bông điều này làm cho trong lòng Chu Dĩnh cảm thấy ấm áp.

Triệu Hùng lái xe về hướng nhà mà đi, một bên lái xe một bên hỏi Chu Dĩnh: “Chu Dĩnh, cô có biết nấu ăn không?”

“Tôi có thể làm được! Bất quá, Cậu Triệu ngài cũng biết, nhà của tôi hoàn cảnh bình thường, chỉ có thể nấu được một ít món bình thường, cũng không phải là những món ăn cao cấp.”

“Nấu ăn cũng là một môn nghệ thuật. Cô thông minh như vậy, khẳng định sẽ học được. Trong nhà của tôi có một đóng sách dạy nấu ăn. Đến lúc đó cô không có việc gì làm, lúc đó có thể xem sách dạy nấu ăn, đến khi đó sẽ làm được.”

Từ sau khi Triêu Hùng đến Lý gia ở rể, đã mua rất nhiều sách dạy nấu ăn. Nếu Triệu Hùng đi làm đầu bếp hoặc là mở một nhà hàng, thì Lý Tình Tình có thể tin rằng quán của anh rất thành công.

Ngoài ra, còn có một số sách về bảo dưỡng xe và một số thư pháp, cũng như sách về võ thuật.

Chu Dĩnh nói với Triệu Hùng: “Hay là ngài tôi là tiểu Dĩnh đi.”

“Được!” Triệu Hùng gật đầu hỏi Chu Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, em trai của cô nghỉ lễ có về với ông bà không?”

“Không có, em ấy ở lại Hải Phòng để đi làm, ở một công ty bách hóa.”

“Công ty bách hóa nào?”

“Trung tâm mua sắm Tần Uyển.”

Triệu Hùng cũng không nghĩ tới, em trai của Chu Dĩnh lại làm việc trong trung tâm mua sắm của nhà mình, thuận miệng hỏi: “Em trai của cô tên là gì? Ở trung tâm mua sắm Tần Uyển làm cái gì?”

“Em ấy tên là Chu Lộ, làm nhân viên bán hàng tạm thời ở Trung tâm mua sắm Tần Uyển.”

Triệu Hùng nghe Chu Dĩnh nói về em trai của mình với vẻ mặt tươi cười, trong lòng cô rất cao hứng, xem ra Chu Dĩnh ở bên ngoài làm việc, tinh thần đã gửi đến trên trường đại học của mình.

“Tiểu Dĩnh, tôi thấy thành tích học tập của cô không tồi. Cho dù không thể thi vào trường cao đẳng, nhưng cũng đừng lãng phí việc học tập. Có thể tự mình kiểm tra hoặc học tập ở trên mạng một chút. Tôi tin tưởng với năng lực của cô sẽ luôn tỏa sáng.”

Chu Dĩnh vừa nghe, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc hỏi: “Cậu Triệu, tôi là đến làm bảo mẫu, còn có thể học tập sao?”

“Cô chỉ cần không để ảnh hưởng đến công việc thì đương nhiên là có thể. Buổi tối mỗi ngày sau khi làm xong công việc. có thể ở phòng của mình mà học tập!”

“Thật tốt quá!” Chu Dĩnh không nghĩ tới mình gặp được người lương thiện.

Cô thực may mắn khi đến nhận làm bảo mẫu, dọc theo đường đi cùng Triệu Hùng đặc biệt vui sướng.

Khi về đến nhà, Triệu Hùng đem Chu Dĩnh giới thiệu cho mọi người trong nhà.

Lý Diệu Linh thấy Chu Dĩnh chỉ lớn hơn mình ba tuổi, cô ấy ở nhà đều nghẹn đến hỏng ngay cả người nói chuyện cũng không có, đối với Chu Dĩnh nói: “Tiểu Dĩnh, cô có phải là ăn kê không?”

Chu Dĩnh lắc đầu hỏi ngược lại: “Ăn kê là cái gì?”

“Chính là một loại trò chơi bắn nhau.” Lý Diệu Linh thở dài một tiếng, không cam lòng lại hỏi tiếp một câu: “Cô có đánh vương giả không?”

“Không có!” Chu Dĩnh lại lắc đầu.

Lý Diệu Linh nghe xong cảm thấy thất vọng hỏi tiếp: “Vậy cô thích làm gì?”

“Tôi thích học tập còn có thích nấu ăn.”

Lý Diệu Linh vừa nghe hai chữ “học tập” đầu liền bùng nổ, nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng.

“Cậu Triệu, cô Diệu Linh làm sao vậy?” Chu Dĩnh khó hiểu mà nhìn Triệu Hùng hỏi.

“Đừng để ý đến cô ấy, cô ấy bị điên mà.”

Hiện tại Lý Quốc Lâm tuy rằng chân bị thương chưa hoàn thành lành lại nhưng có thể đi lại bằng nạng. Cũng không còn nghiêm trọng như lúc trước và còn phải ngồi xe lăn, điều này khiến Chu Dĩnh bớt đi rất nhiều gánh nặng.

Lý Quốc Lâm nhìn thấy Chu Dĩnh còn trẻ tuổi mà phải đi làm công thật là không dễ dàng. Đối với cô tựa như đối với người nhà của chính mình. Làm cho cô đi vào nhà không cảm thấy gò bó, tựa như quản gia của nhà họ Lý.

Triệu Hùng cho Chu Dĩnh 35 triệu làm phí sinh hoạt bình thường trong nhà, nói là cảm thấy tốt là được.

Trong nhà còn có con nhỏ, còn có người già đang bệnh, mỗi bữa ăn phải đảm bảo vài món mặn, vài món chay và một số món đồ bổ bằng hải sản, ngoài ra tùy theo khẩu phần của gia đình mà bổ sung thức ăn cho phù hợp. Cũng nói cho ấy rằng mua đồ ăn ở ngay cửa tiểu khu. Cũng yêu cầu Chu Dĩnh đi thi bằng lái xe, về sau có thể lái xe đi đến siêu thị để mua đồ ăn. Mua thêm một số thứ cần thiết trong nhà. Ví dụ, dầu gội đầu, kem đánh răng, trà và những thứ khác.

Chu Dĩnh cầm một cuốn vở nhỏ, đem những gì mà Triệu Hùng nói từng cái ghi chép xuống dưới. Làm cho cô cao hứng chính là Triệu Hùng cư nhiên để cho cô đi thi bằng lái, đây là chuyện cô không hề nghĩ ngợi quá nhiều.

Lý Quốc Lâm nói với Triệu Hùng một câu: “Đúng rồi, Triệu Hùng, cô nàng Tiêu Yến tới tìm con, nói con có rảnh thì đến xem nhà của cô ấy.”

Trong nhà có tiểu bảo mẫu thì sẽ không cần Triệu Hùng xuống bếp.

Triệu Hùng xem như hoàn toàn được tự do, chỉ cần những ngày lễ quan trọng thì anh sẽ tự mình có thể làm.

Anh vừa nghe Tiêu Yến tìm mình, thì khẳng định sự tình không bình thường. Nếu không người đàn bà này sẽ không tìm đến mình.

Triệu Hùng thu xếp ổn thỏa cho Chu Dĩnh một phen, sau đó đi đến nhà họ Tiêu.

Sau khi nhấn chuông cửa nhà họ Tiêu, không chờ quá lâu, Tiêu Yến liền ra mở cửa.

“Cậu Triệu, anh đã đến rồi.” Tiêu Yến vội vàng để Triệu Hùng vào nhà.

Sau khi Triệu Hùng vào nhà thì hỏi Tiêu Yến: “Tiêu Yến, cô mới vừa rồi tới nhà tìm tôi à?”

“Đúng vậy!”

“Có chuyện gì không vậy?”

“Anh lại đây rồi nói.”

Tiêu Tinh đưa Triệu Hùng đi tới phòng của ông nội Tiêu Dương Hàng.

Triệu Hùng đi vào trong phòng của Tiêu Dương Hàng, thấy Tiêu Dương Hàng cầm trong tay một lá thư kinh ngạc đến ngẩn người.

Tiêu Yến kêu Tiêu Dương Hàng: “Ông nội, Cậu Triệu đến rồi.”

Tiêu Dương Hàng lúc này mới lấy lại tinh thần, ánh mắt dừng ở trên người Triệu Hùng.

“Cậu đã đến rồi!”

Triệu Hùng gật đầu, đối với Tiêu Dương Hàng hỏi: “Tiêu lão, ông tìm tôi?”

Tiêu Dương Hàng đưa lá thư trong tay cho Triệu Hùng nói: “Đây là thư của em trai Tiêu Dương Sơn gửi đến, hắn để cho tôi đi Nghệ An ở thành phố Vinh một chuyến.”

“Thành phố Vinh?” Triệu Hùng nghe xong nhíu chặt mày nói: “Em trai Tiêu Dương Sơn của ông không phải vẫn luôn bật âm vô tín sao? Như thế nào sẽ ở thành phố Vinh của Nghệ An?”

Tiêu Dương Hàng lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, trên thư không có lưu lại địa chỉ, nhưng bút tích ở trên thư tôi dám khẳng định là của em trai Tiêu Dương Sơn của tôi tự tay viết.”

Triệu Hùng nhìn kĩ một lần nội dung ở trong thư, chỉ nói chia cách bấy lâu hy vọng anh em có thể gặp lại. Cũng nói Tiêu Dương Sơn hiện tại ở Nghệ An thành phố Vinh, đã muốn có chỗ đứng vững chắc để cho Tiêu Dương Hàng đi đến thành phố Vinh để gặp.

“Thư là ai đưa tới?” Triệu Hùng hỏi Tiêu Dương Hàng.

“Không biết, tôi thấy nó ở trong hòm đựng thư.” Tiêu Dương Hàng giải thích nói.

Triệu hung nghe vậy thì nhíu mày nói: “Tiêu lão, tôi nghi ngờ thư này là lừa đảo, có thể là dụ ông đi đến Nghệ An ở thành phố Vinh.”

“Tôi cũng nghĩ chắc là như vậy, đối với người em trai không có tin tức, hiện giờ nhìn thấy hắn tự tay viết thư tôi lại không thể không đi.”

“Không được! Ông không thể đi.” Triệu Hùng như đinh đóng cột nói: “Nếu ông đi, nhất định sẽ rơi vào bẫy của lũ chó Hoàng Long kia, Không phải nói chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu của ông là ở trong tay Tiêu Dương Sơn sao?”

“Đúng! Tôi không chỉ lo lắng cho an nguy của Tiêu Dương Sơn, mà còn lo lắng chiếc nhẫn sẽ rơi vào tay lũ chó Hoàng Long kia.”

“Nhưng bởi vì ông tẩu hỏa nhập ma, thân thể mới biến thành bộ dạng như vậy. Đừng nói là đi xa, tự gánh vác bản thân đều là vấn đề.”

Tiêu Dương Hàng nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: “Đây là nguyên nhân tôi tìm cậu, tôi nghĩ cho câu đem theo người đi tới thành phố Vinh một chuyến. Mặc kệ là thật hay giả, giúp tôi thăm dò Tiêu Dương Sơn ở nơi nào?”
Bình Luận (0)
Comment