Sau khi tiễn Hoa Di, Lê Mai và Lâm Thảo đi, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh trở về phòng.
Lý Thanh Tịnh nép vào vai Triệu Hùng và nhìn Triệu Hùng hỏi: "Triệu Hùng, anh tính toán khi nào thì đi thành phố Vinh?"
"Ngày mốt! Anh còn muốn giải quyết một số việc của Cửu Đường."
"Chuyến này anh đi đến thành phố Vinh. Em vẫn có chút lo lắng."
Triệu Hùng hôn lên trán Lý Thanh Tịnh, cười an ủi, nói: "Thanh Tịnh không cần sợ, em đã nói, sẽ ở nhà với Dao Châu đợi anh trở về. Cho nên bất luận đi đến đâu, anh cũng sẽ trở về."
"Hay là, anh có thể đem Tàn Kiếm với Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã theo, em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm."
"Không được, anh định mang đao sẹo đao Ngô Tranh của Cửu Đường, mặt khác để anh mang theo một số anh em thân thủ không tồi từ công ty Cửu Đường."
"Được rồi! Phải nhớ, Dao Châu và em ở nhà chờ anh trở về."
"Yên tâm đi!”
Triệu Hùng thấy thời gian đã muộn rồi nên ôm vợ Lý Thanh Tịnh cùng nhau ngủ thiếp đi.
Anh ôm bà xã Lý Thanh Tịnh vào trong lồ ng ngực, bàn tay to lớn không an phận mà m ơn trớn trên người bà xã Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh bị bàn tay của Triệu Hùng làm cho khó chịu bè cầm bàn tay to của Triệu Hùng đè x uống, nói: "Đừng nháo nữa, đi ngủ đi! Chờ đến khi anh có thể rồi hãy nói sau."
Triệu Hùng nghe xong mấy lời của bà xã Lý Thanh Tịnh, trong lòng bèn nổi lên một trận lửa đốt, hận không thể ngay lập tức tự chữa trị vệt thương của mình.
Quá trình ở bên nhau của anh và bà xã Lý Thanh Tịnh tưởng chừng sẽ rất suôn sẻ, nhưng đường tình cảm lại quá gập ghềnh! Chuyện tình cảm không dễ dàng gì mà trở nên tốt đẹp, nhưng vì bản thân bị thương nên không thể quan hệ, điều này khiến Triệu Hùng vô cùng buồn bực!
Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng phải đi đến sơn trang "Dưỡng niên các" của nhà họ Cửu.
Bình thường khi Triệu Hùng không có mặt, luôn luôn là Lan Ngọc Tâm của Nam Đường túc trực.
Sẹo đao Ngô Tranh đưa Triệu Hùng đến sảnh chính, Lan Ngọc Tâm nhìn thấy Triệu Hùng liền chắp tay chào hỏi: "Cậu Triệu!"
Triệu Hùng đã tiếp quản Cửu Đường và là người phụ trách công ty Cửu Đường. Anh đưa Lan Ngọc Tâm đ ến gặp ông Tần Cửu. Cho nên, ngoại trừ Lan Ngọc Tâm và Sẹo đao Ngô Tranh, tất cả các thành viên của Cửu Đường đều nghĩ rằng ông Cửu đã chết.
Ông Tần Cửu và ông Tần Tam ở Trần Thiên Trung tuyệt đối rất an toàn. Đó là lí do mà Triệu Hùng không hề lo lắng về sự an toàn của Tần Cửu và Tần Tam.
Sau khi Lan Ngọc Tâm biết ông Tần Cửu vẫn còn sống, có thể nói là cúi đầu trước Triệu Hùng. Cho nên, khi Triệu Hùng không có Cửu Đường, hoàn toàn dựa vào sự quản lí của Lan Ngọc Tâm.
Triệu Hùng gật gật đầu với Lan Ngọc Tâm, sau đó ngồi xuống ghế. Anh thấy Lan Ngọc Tâm ngoan ngoãn đứng sang một bên, ra hiệu cho bà ấy ngồi xuống bên cạnh.
“Dì Lan, con có chuyện phải đến thành phố Vinh ở tỉnh Lam Hoả. Có thể phải đi một khoảng thời gian, Cửu Đường đành phải làm phiền dì một khoảng thời gian rồi.” Triệu Hùng nói với Lan Ngọc Tâm.
Lan Ngọc Tâm cười nhẹ nói: "Cậu chủ Triệu khách sáo quá! Đây là việc của Lan Ngọc Tâm nên làm."
"Con đi mang theo Sẹo đao Ngô Tranh, dì chọn một tốp nhân viên đã vượt qua luyện tập từ công ty Cửu Đường đi, một số thì sắp xếp đến Ngã Nguyệt Đàm chỗ con sống, thay con âm thầm bảo vệ người nhà, trừ lần đó ra, con sẽ chọn thêm mấy người thân thủ không tồi để đi theo."
Lan Ngọc Tâm gật đầu và nói: "Đây là điều nên làm!”
Triệu Hùng là người quản lí của “Công ty Cửu Đường” đi ra ngoài là hình ảnh đại diện cho Cửu Đường. Vì vậy, Lan Ngọc Tâm chắc chắn không hy vọng Triệu Hùng gặp chuyện không may.
“Ngô Tranh, cậu đi chọn một số người.” Lan Ngọc Tâm phân phó với Sẹo đao Ngô Tranh.
Ngô Tranh lên tiếng, xoay người bước ra ngoài.
Bốn mươi phút sau, Ngô Tranh cùng với ba mươi người bước vào.
Ngô Tranh chú trọng giới thiệu hai người với Triệu Hùng. Một người tên là "La Phong" và người kia gọi là "Hùng Binh". Đã nói hai người này đều là cao thủ đánh nhau, một đánh nhau với ba bốn người cũng không thành vấn đề.
Khi nhìn thấy La Phong và Hùng Binh, cả hai đều cao lớn vạm vỡ, cao khoảng một mét tám, trông như hổ, báo và gấu, anh rất hài lòng với diện mạo của hai người này.
Triệu Hùng nói với Sẹo đao Ngô Tranh: "Ngô Tranh, anh để La Phong chọn sáu anh em đi cùng với chúng ta, tám giờ sáng sớm ngày mai tập trung ở cửa tiểu khu của Ngã Nguyệt Đàm. Để Hùng Binh mang theo mấy anh em khác đến phụ trách bảo vệ an toàn cho tiểu khu ở Ngã Nguyệt Đàm, ngoại trừ mấy điều kiện theo quy định, không cho bất kỳ người lạ nào ra vào.”
Ngô Tranh gật đầu và căn dặn La Phong và Hùng Binh.
Triệu Hùng nói với Lan Ngọc Tâm: “Dì Lan, hiện tại công việc kinh doanh của Cửu Đường tập trung vào các KTV, câu lạc bộ và rạp chiếu phim ở nhiều thành phố khác nhau. Tuy nhiên, do rào cản gia nhập vào những ngành này thấp, càng ngày càng nhiều người làm, chiều hướng mỗi năm càng ngày càng giảm dần. Hơn nữa, Cửu Đường phải hỗ trợ quá nhiều người. Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách."
“Đúng!" Lan Ngọc Tâm xúc động nói: "Thực tế, việc kinh doanh của chúng ta với Văn Báo có nhiều lĩnh vực bị trùng hợp. Còn có Tập đoàn Hùng Quang của cậu, còn có các cơ sở kinh doanh như Red Diamond KTV và Dino Bar, việc kinh doanh thực sự càng ngày càng khó làm.”
Triệu Hùng lấy điếu thuốc trong túi ra, châm một điếu rồi bắt đầu hút.
Anh nói với Lan Ngọc Tâm: "Bố cục của công ty Cửu Đường giống như quân lính tản mạn, khó có thể lớn hơn và mạnh hơn. Tôi có một ý tưởng, tôi muốn cải tạo lại Cửu Đường."
"Làm thế nào để cải tạo?" Lan Ngọc Tâm tò mò hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng nói: "Trước hết, công ty Cửu Đường sẽ được đổi thành Tập Đoàn Cửu Đường. Tôi, dì, Quách Đường Chủ của Tây đường còn có Sẹo đao Ngô Tranh sẽ làm giám đốc của tập đoàn. Các công ty mà mọi người kiểm soát ban đầu đều đã lấy lại trụ sở chính. Hàng năm, tôi sẽ chia cổ tức mười phần trăm lợi nhuận cho mọi người, ngoại trừ việc giữ nguyên công việc kinh doanh tương đối hot ban đầu, tất cả các hoạt động kinh doanh không có lãi khác sẽ bị đóng cửa. Công ty Cửu Đường sẽ sắp xếp lại nhân sự và loại bỏ một số người chưa thay đổi thói quen ngoan cố của mình. Kiên quyết loại bỏ đoàn đội của Cửu Đường. Tôi định mời một người bạn làm người huấn luyện của Cửu Đường, để mọi người trong Cửu Đường đều theo võ học, nâng cao hiệu quả chiến đấu của Cửu Đường. Ngoài ra, tôi sẽ lựa chọn nhân sự xuất sắc từ đó và thành lập một công ty bảo vệ, có thể đảm nhận việc bảo vệ cho ngân hàng và bảo vệ quyền an toàn cá nhân của các chủ doanh nghiệp tư nhân. Ngoài ra, các vị trí công tác của các nhân viên công ty Cửu Đường nên được điều chỉnh lại và những người có năng lực nên tăng chức còn những người không có năng lực nên giảm chức. Một số người không thích hợp làm bảo kê, Cố gắng phân bổ cho các KTV, quán bar, hộp đêm khác. Nếu có dự án trọng điểm phù hợp, dì có thể báo cáo với tôi, và chúng ta có thể triển khai lĩnh vực đầu tư mới. Dì nghĩ như thế nào?"
Lan Ngọc Tâm nghe xong mắt sáng ngời ngời, nói với Triệu Hùng: "Anh Triệu, đề xuất của anh rất tốt. Để việc chỉnh đốn giao cho tôi. Dạo này tôi đang bắt tay vào việc xử lí chuyện này. Tôi cũng cảm thấy rằng cần phải cải thiện sức lực chiến đấu của Cửu Đường. Người ở lại cần phải luyện, mà người ở lại cũng không nhiều. Tôi nghe nói rằng mấy người bạn đang ở bên cạnh anh đều là cao thủ của Võ thần bảng, để bọn họ huấn luyện cũng cực kì thích hợp. Hơn nữa hiện tại cậu là người quản lí của Cửu Đường, cứ làm theo như những gì cậu nói. Nếu như không đóng cửa một số ngành không có lợi nhuận, đừng nói là không kiếm ra tiền mà cũng là một sự lãng phí nhân lực và tiền vốn."
Đề nghị đã được Lan Ngọc Tâm chấp thuận, và Triệu Hùng để Lan Ngọc Tâm đi làm điều này.
Bởi vì ngày mai sẽ đi Thành phố Vinh ở tỉnh Lam Hoả, Triệu Hùng cũng không có mặt ở "Cửu Đường" nữa, chưa đến buổi trưa anh liên phải rời sơn trang.
Trở lại Ngã Nguyệt Đàm, Triệu Hùng trực tiếp đến thẳng nhà Tiêu.
Tiêu Tinh vừa nhìn thấy Triệu Hùng đến, liền lập tức đứng dậy mời vào.
“Anh Triệu, anh đến rồi.” Tiêu Thanh ân cần chào hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu hỏi Tiêu Thanh, “Tiểu Thanh, ông nội của cô đâu?”
“Ở phòng trên lầu!” Triệu Hùng đi theo Tiêu Thanh lên phòng ở Tiêu Dương Châu, đồng thời giải thích cho ông ta việc anh chuẩn bị rời khỏi Thành phố Vinh. Lại lo lắng sẽ không có ai chăm sóc Tiêu Dương Châu, anh đã thuê một bảo mẫu cho ông ta.
Tiêu Dương Châu nhìn về phía Triệu Hùng, cười nói: "Triệu Hùng, tôi đã làm phiền cậu rồi. Lần này tới Thành phố Vinh, nhưng mà tràn ngập nguy cơ, cậu ngàn vạn lần đừng có sơ suất."
"Ông yên tâm, tôi có dẫn theo mấy người có thực lực, cho dù bọn họ muốn làm phiền, đoán chừng cũng không dễ dàng như vậy."
Tiêu Dương Châu gật đầu và nói: "Cho dù chuyến này cậu có thể tìm thấy em trai Tiêu Dương Sơn của tôi, cậu bằng lòng vì nhà họ Tiêu của chúng tôi làm chuyện này. Đã làm cho nhà họ Tiêu chúng tôi mang ơn đâu. Thanh Nhi, dập đầu cảm ơn anh Triệu!"
Triệu Thanh không nhịn được mà quỳ xuống trước mặt Triệu Hùng.
Nhìn thấy vậy, Triệu Hùng vội vàng kéo Tiểu Thanh ngồi trên mặt đất đứng lên, nói: “Cô Thanh, cô không được như vậy!”
Quay người lại nói với Tiêu Dương Châu: “Ông Tiêu, tổ tiên của năm dòng họ chúng ta là bằng hữu sống chết có nhau. Mặc dù, đã xuất hiện phản đồ trong năm dòng họ, nhưng tôi không nghĩ điều này sẽ ảnh hưởng đến tình bạn giữa năm dòng họ của chúng ta. Chờ tôi trở lại, mặc kệ Tiêu Dương Sơn còn sống hay đã chết, tôi nhất định sẽ cho ông một đáp án rõ ràng."
“Cám ơn!” Ông Tiêu Dương Châu nói trong nước mắt.
Triệu Hùng nói chuyện ở nhà họ Tiêu một lúc, để cho Tiêu Thanh chuẩn bị mọi thứ, nói tám giờ buổi sáng ngày mai sẽ xuất phát.
Sau khi trở về nhà, Triệu Hùng đã rất ngạc nhiên khi vợ anh là Lý Thanh Tịnh thực sự đang ở nhà.
Buổi sáng, Lý Thanh Tịnh đã rời đi.
“Thanh Tịnh, sao em lại trở về?” Triệu Hùng nghi ngờ hỏi Lý Thanh Tịnh, vợ của anh.
Lý Thanh Tịnh đang cầm đồ lót nam mới và đồ dùng nha khoa cùng những thứ khác, nói: "Ngày mai anh phải đi ra ngoài, em đương nhiên phải giúp anh thu dọn đồ để khởi hành."
"Dùng mấy thứ đẹp đẽ như vậy ở đâu, khách sạn đều có nha."
"Ừ." Lý Thanh Tịnh giúp Triệu Hùng thu dọn đồ đạc và nói: "Tốt hơn hết là dùng những thứ anh mang theo. Chúng sạch hơn nhiều so với đồ trong khách sạn. Hơn nữa, anh vẫn có thể ngửi thấy mùi cơ thể của em từ những thứ này.”