Triệu Hùng vừa nhìn thấy vòng tay của Tiêu Yến, vội vàng tra hỏi người quản gia nhà họ Diệp, đồ này là do ai đưa đến.
Quản gia nói, người đưa vòng tay đến là một người đàn ông xa lạ, chỉ nói đưa đồ cho người tên là Triệu Hùng.
Triệu Hùng nghe thấy sắc mặt liền thay đổi, vội vàng ra lệnh cho mặt sẹo Ngô Tranh đuổi theo.
Sau khi mặt sẹo Ngô Tranh nhận lệnh, rất nhanh đã rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Triệu Hùng lại nhìn lại vòng tay trong tay, anh chắc chắn một trăm phần trăm chiếc vòng tay này là của Tiêu Yến.
Vân Nhã nhìn thấy tâm tình của Triệu Hùng sa sút, khuyên anh: "Triệu Hùng, nếu đối phương đã đưa đồ của Tiêu Yến đến cửa, đã nói lên cô Tiêu Yến vẫn còn sống. Anh đừng có quá bi quan, chỉ cần cô ấy còn ở thành phố Vinh, chắc chắn chúng ta có thể tìm thấy được cô ấy."
Cách Hoa biết mình đã phạm vào một lỗi tày trời, đứng một bên nói: "Triệu Hùng, nếu như anh chưa hết giận, có thể đánh em mắng em, xin anh đừng có như vậy."
"Cách Hoa, anh không trách em, mà là ang tự hỏi nên làm như thế nào để cứu Tiêu Yến."
"Anh yên tâm, có bố em giúp anh, chắc chắn có thể tìm được cô Tiêu Yến."
Triệu Hùng cười khổ một tiếng, ngay cả người của anh cũng chưa tìm được, làm sao người nhà họ Diệp có thể tìm được. những con chó kia rất lợn hại, nếu như có thể bị người nhà họ Diệp tìm được, vậy thì quá kỳ lạ rồi.
Đúng như dự đoán, sau khi mặt sẹo Ngô Tranh quay trở về, báo cáo với Triệu Hùng: "Không tìm thấy được người đàn ông khả nghi đó!"
Diệp Trát là một nhân vật từng trải, ông ta an ủi Triệu Hùng: "Việc đã đến nước này rồi, anh Hùng đừng có nóng vội. Nếu như đối phương đã phái người đưa đồ của cô Tiêu Yến đến, thì nói rõ là sẽ liên lạc cho cậu. Có lẽ, chỉ là bọn bắt cóc bình thường, muốn kiếm chút tiền mà thôi. Nếu nhưu thực sự là bắt cóc tống tiền, vậy thì cứ để nhà họ Diệp tôi xuất tiền."
Tiêu Yến bị người ta bắt đi, con gái Cách Hoa của Diệp Trát cũng có trách nhiệm. Ông ấy nhìn thấy Triệu Hùng không chấp nhận lời xin lỗi của con gái, muốn dùng tiền để làm cho con gái an tâm.
Đương nhiên Triệu Hùng hiểu được ý của Diệp Trát, gật đầu nói: "Ông Trát, phiền ông rồi. Không ngờ là đến chỗ của ông, còn gây nhiều phiền toái cho ông như vậy."
"Là con gái tôi gậy họa, đương nhiên nhà họ Diệp tôi phải chịu trách nhiệm. Cậu Hùng, cậu đừng có từ chối. Chỉ cần có thể cứu được cô Tiêu Yến, chút tiền này, cứ để nhà họ Diệp tôi xuất ra."
Triệu Hùng gật đầu, cũng không khách khí với Diệp Trát. Nhưng mà, anh không tin đây chỉ là bọn bắt cóc Tiêu Yến vì tiền, chắc chắn là do bọn chó kia làm.
Ăn xong cơm tối, Triệu Hùng tiếp tục ngồi trong nhà họ Diệp đợi tin tức.
Người mà Diệp Trát phái đi, đều lần lượt quay về, nhưng vẫn không có manh mối của Tiêu Yến.
Chuyện này nằm trong dự đoán của Triệu Hùng. Vì vậy, sau khi anh nghe thấy mấy tin tức đó, vẻ mặt cũng rất thản nhiên.
Quản gia nhà họ Diệp vội vã đi đến, nói với Triệu Hùng: "anh Hùng, bên ngoài có người tên là Trần Văn Sơn đến tìm anh."
Triệu Hùng vừa nghe thấy Trần Văn Sơn đến rồi, vẻ mặt vui mừng mà đứng bật dậy khỏi dô pha, nói với quản gia: "Quản gia, Trần Văn Sơn là bạn tôi, phiền ông đưa cậu ấy vào đây."
"Được thưa anh Hùng! Tôi đi liền đây!" Quản gia đáp lại một câu, xoay người rời khỏi.
Vân Nhã vừa nghe thấy Trần Văn Sơn đã đến rồi, vui vẻ mà nói: "Triệu Hùng, anh gọi Trần Văn Sơn đến sao?"
Triệu Hùng ừ một tiếng, gật đầu.
Diệp Trát nhìn thấy cuối cùng thì Triệu Hùng cũng nở nụ cười, tò mò mà hỏi một câu: "anh Hùng, người bạn tên Trần Văn Sơn của anh, làm gì vậy?"
"Ồ! Cậu ấy làm thám tử tư. Là thám tử đứng đầu cả nước."
Sau khi Diệp Trát nghe thấy vậy, vẻ mặt đầy kinh sợ, không ngờ người bạn này của Triệu Hùng lại có lai lịch như vậy.
Sau khi quản gia đưa Trần Văn Sơn đi vào trong, Triệu Hùng liền giới thiệu Diệp Trát cho Trần Văn Sơn, nói nhà họ Diệp là người có huyết mạch hoàng tộc Ái Tân Giác La.
Trần Văn Sơn không ngờ được, thân thế của nhà họ Diệp lại hiển hách như vậy. Chắp tay nới với Diệp Trát: "Ông Trát! Xin chào."
Diệp Trát gật đầu cười, nói: "Xin chào, cậu Sơn, nghe nói cậu là thần thám đứng đầu nước. Hân hạnh, hân hạnh!"
"Ông Trát, cứ gọi tôi là Văn Sơn đi. Cái danh xưng thần thám này, chỉ là bạn bè bốn phương đặt cho họ Trần tôi đây thôi, thẹn không dám nhận đâu."
"Anh Sơn khiêm tốn rồi! Đúng rồi, chắc anh chưa ăn cơm đâu đúng không?" Diệp Trát hỏi.
Trần Văn Sơn trên đường đi đến Hải Phòng, chạy đi chạy lại đầy mệt nhọc, còn chưa ăn cơm, gật đầu nói: "Ông Trát, làm phiền rồi!"
Diệp Trát cười nói: "Đến nhà họ Diệp chúng tôi, làm sao có thể để cậu đói bụng được." Gọi mấy người giúp việc trong nhà đi vào trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho Trần Văn Sơn.
Sau khi Trần Văn Sơn ngồi xuống, hỏi Triệu Hùng tỉ mỉ quá trình mất tích của Tiêu Yến. Anh ấy là một thám tử tư, đương nhiên sẽ không bỏ qua một chi tiết nào.
Vì vậy, Triệu Hùng, Cách Hoa và Vân Nhã, lần lượt nói toàn bộ sự việc cho Trần Văn Sơn.
Sau khi Trần Văn Sơn nghe xong, nhíu chặt mày, anh ấy hỏi Cách Hoa: "Cách Hoa, bảo vệ mà cô mang theo bên người, có đáng tin không?"
Cách Hoa gật đầu nói: "Đáng tin, bọn họ là bố tôi cho tôi, đều trung thành tận tâm với nhà họ Diệp tôi."
Diệp Trát phụ họa: "Bảo vệ tôi đưa cho Cách Hoa, tuyệt đối không có vấn đề gì!"
Trần Văn Sơn gật đầu, phân tích: "Triệu Hùng ra ngoài trước các người, sau đó đến Cách Hoa, Vân Nhã đưa Tiêu Yến đi Đại Minh Thành rồi xảy ra chuyện. Hoặc là nhà họ Diệp có nội gián, hoặc là nhà họ Diệp bị giám sát rồi."
Diệp Trát nghe vậy liền kinh ngạc.
Trần Tiểu Đoa không hổ là làm thám tử tư, nói một câu liền đâm thấy máu!
Mặc dù Diệp Trát dám cam đoan bảo vệ cho con gái Cách Hoa không có vấn đề gì, nhưng không dám cam đoan những người khác trong nhà không có vấn đề gì.
Diệp Trát hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, vậy giờ phải làm sao đây?"
"Phong tỏa nhà họ Diệp, điều tra bên trong nhà họ Diệp. Trọng điểm là phải điều tra những người ra ngoài vào hôm nay. Nếu như người nhà họ Diệp không có tình nghi, vậy thì người giám sát, chắc chắn ở gần nhà họ Diệp. Chúng ta có thể thả mồi câu, dẫn người giám sát ra."
Chuyện này là do nhà họ Diệp mà ra. Vì vậy, Diệp Trát cũng muốn điều tra nhà họ Diệp, chứng minh trong sạch.
Diệp Trát lập tức gọi quản gia đến, phân phó, bảo sắp xếp điều tra từng người trong nhà họ Diệp, trọng điểm phải điều tra những người ra ngoài vào ngày hôm nay.
Sau khi sắp xếp điều tra xong, quản gia nói với Diệp Trát. Hôm nay những người khác trong nhà họ Diệp vẫn làm việc như bình thường, chỉ có ba người ra ngoài một lúc.
Một là ông lão nhà họ Diệp, gọi là Diệp Thừa Doãn, đi ra mua đồ ăn cho nhà họ Diệp như bình thường.
Một người là bác sĩ riêng nhà họ Diệp tên là Hồ Vạn, đi ra ngoài khám bệnh.
Một người khác là người ở vừa đến làm được ba tháng, gọi là Kế Cao Minh. Vợ bị bệnh nên xin phép về nhà.
Trần Văn Sơn hỏi người quản gia: "Ba người họ đều quay về rồi sao?"
Quản gia trả lời: "Diệp Thừa Doãn đã về rồi. Nhưng bác sĩ Vạn còn có người ở Kế Cao Minh là chưa về."
Trần Văn Sơn nói với Diệp Trát: "Ông Trát, phiền ông lập tức phái người đi đến nhà của bác sĩ Vạn, còn có nhà của Kế Cao Minh để điều tra, đưa hai người đó về đây, tôi thẩm tra một lượt, thì sẽ có kết luận."
Diệp Trát phân phó với quản gia: "Nhanh phái người đi đưa bác sĩ Vạn và cả kế Cao Minh về đây."
Quản gia vừa định đi, Trần Văn Sơn liền lên tiếng gọi ông ấy lại: "Quản gia, phiền ông gọi cả Diệp Thừa Doãn đến đây."
"Được thôi Anh Sơn!" Quản gia đáp lại một câu, vội xoay người rời đi.
Lúc quản gia quay lại lần nữa, đã đưa Diệp Thừa Doãn đến trước mặt Văn Sơn, nói Anh Sơn có chuyện muốn hỏi ông ta.
Trần Văn Sơn nhìn thấy Diệp Thừa Doãn đã hơn năm mươi tuổi rồi, bộ dạng trung thực thật thà, nhìn chằm chằm vào ông ta mà hỏi: "Ông Diệp Thừa Doãn, ông làm trong nhà họ Diệp bao nhiêu năm rồi?"
"Năm nay là trong sáu mươi năm rồi!" Diệp Thừa Doãn trả lời.
"Nghe nói hôm nay ông có đi ra ngoài mua đồ, đã mua gì vậy?" Trần Văn Sơn hỏi.
"Ồ! Có mười túi bột mì, mười túi gạo, năm rương rau cải, còn có những gia vị bình thường mà nhà bếp cần dùng."
Trần Văn Sơn gật đầu, nói với Diệp Thừa Doãn: "Hết chuyện rồi, cảm ơn ông Diệp Thừa Doãn."
Sau khi Diệp Thừa Doãn rời đi, Trần Văn Sơn nói với Diệp Trát, nói người này có vấn đề.
Lúc anh ấy hỏi, vẫn luôn nhìn vào ánh mắt của Diệp Thừa Doãn. Mặc dù Diệp Thừa Doãn có chút sợ hãi, nhưng trả lời lại rất rõ ràng. Trần Văn Sơn đã điều tra nhiều năm, căn bản chỉ cần nói vài câu với người phạm tội, liền có thể biết được đáp án muốn biết.
Tầm một giờ sau, người phái đi đã lần lượt gọi điện thoại về. Một đoàn người báo, đã bắt được người ở Kế Cao Minh, đang ở trên đường về. Đoàn khác nói, Hồ Vạn không ở trong nhà, không biết là đi đâu.
Diệp Trát nghe thấy liền rất kinh sợ, vội lấy điện thoại gọi cho Hồ Vạn, kết quả bị nói là không nằm trong vùng phủ sóng.
Diệp Trát tức giận mà ném điện thoại xuống, hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, cậu nói người đã mật báo là Hồ Vạn sao?"
Trần Văn Sơn gật đầu, giọng điệu chắc chắn mà nói: "Chắc chắn là Hồ Vạn rồi!"
Cách Hoa nghe thấy liền hiểu ra: "Tôi nhớ ra hồi, lúc tôi ra khỏi nhà có gặp bác sĩ Hồ, anh ta còn chào hỏi với bọn tôi. Không ngờ bác sĩ Hồ này, lại là người ăn cây táo rào cây sung. Hừ! Đừng để tôi bắt được tên khốn đó, nếu không sẽ cho anh ta biết mặt."