Đám người Trương Tử Thạch và Triệu Hùng lái theo mười mấy chiếc xe đi về phía trụ sở của nhà họ Phan.
ở cổng nhà họ Phan, Trần Văn Sơn nhận điện thoại của Triệu Hùng, từ trong quán cà phê chạy ra, hội tụ với đám người Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhỏ giọng nói với Trần Văn Sơn “Văn Sơn, có phát hiện gì mới không?”
Trần Văn Sơn lắc đầu nói: “Không có!
Đây cũng là chuyện trong dự đoán của Triệu Hùng, nếu như Trần Văn Sơn mà có phát hiện gì mới thì anh ấy đã sớm gọi điện cho anh rồi.
Một người nào đó đã sớm báo cáo với nhà họ Phan, nói Trương Tử Thạch dẫn theo không ít người đến nhà họ Phan.
Phan Hải vẫn chưa biết chuyện tốt mà con trai Phan Tử Mặc của mình đã làm, ông ta nghe thấy Trương Tử Thạch đến gây phiền phức thì lập tức gọi người đi ra nghênh đón.
Ở cổng nhà họ Phan, Phan Hải nhìn thấy Triệu Hùng với Trần Văn Sơn, ông ta không khỏi nhíu mày, không biết vì sao hia người kia lại ở cũng với Trương Tử Thạch.
Phan Hải ngậm xì gà, nhìn Trương Tử Thạch hỏi: “Trương Tử Thạch, ông dẫn người đến nhà họ Phan tôi làm cái gì vậy? Muốn khám xét nhà à?”
Trương Tử Thạch đưa tay đỡ mắt kính trên sống mũi, trừng mắt nhìn Phan Hải nói: “Phan Hải, ông đừng có mà ở chỗ này giả vờ hồ đồ không biết gì, mau thả con dâu cả của tôi ra ngay, nếu không đừng trách tôi không nể tình thương hội.”
“Con dâu cả của ông? Ông nói là Thư Xảo Tuệ?” Phan Hải hỏi.
“Không sai! Tôi không ngờ người nhà họ Phan của các người lại hèn hạ như vậy, sau nhiều năm như vậy rồi mà còn không bỏ xuống được chuyện này.”
Phan Hải nghe xong lời này của Trương Tử Thạch thì trong lòng đã hiểu, nhất định là con trai nhỏ Phan Tử Mặc đã làm chuyện không tốt.
Kế hoạch của Phan Hải vẫn chưa được chuẩn bị tốt, lúc này ông ta chưa muốn hoàn toàn vạch mặt với Trương Tử Thạch, thế là ông ta quay đầu nói với quản gia: “Mau đi gọi cậu ba ra đây, nếu người phụ nữ Thư Xảo Tuệ kia cũng ở đây thì cũng dẫn ra theo luôn.”
“Dạ, ông chủ!” Quản gia quay người người đi vào trong sân.
Không lâu sau, chỉ thấy một thanh niên khôi ngô đang năm stay một người phụ nữ xinh đẹp đi ra.
Sau khi cô gái nhìn thấy Trương Sách xong thì dùng sức giật tay khỏi Phan Tử Mặc, chạy về phía Trương Sách.
Người phụ nữ này hơn ba mươi tuổi, dáng người tinh tế mảnh khảnh, mắt phượng mày ngài, rất xinh đẹp. Khó trách Phan Tử Mặc sẽ nhớ mãi không quên Thư Xảo Tuệ, Thư Xảo Tuệ mới qua ba mươi, trên người mang đầy sự quyến rũ trưởng thành.
“Trương Sách!” Nước mắt Tần Chính Trung rơi như mưa, tiếng khóc nghẹn ngào.
Trương Sách đã sớm tức giận đến không thể kìm chế được, anh ta giao vợ cho em gái Trương Nguyệt, sau đó trực tiếp lao đến chỗ Phan Tử Mặc.
ở trong mắt Trương Sách, chắc chắn vợ đã phải chịu sự khinh bạc của Phan Tử Mặc, cho nên vừa nhìn thấy anh ta mới oan ức như thế.
“Phan Tử Mặc, cái tên khốn nạn nhà mày!” Trương Sách đấm một phát về phía mặt của Phan Tử Mặc.
Chỉ nghe thấy “Á!” một tiếng. cả người Trương Sách bay lên cao, bị Phan Tử Mặc đá ra xa bảy, tám mét, ngã lăn ra đất một lúc lâu vẫn chưa bò dậy được.
Trương Sách chỉ là một thương nhân, làm sao có thể chịu được một cước của người học võ như Phan Tử Mặc, nếu không phải Phan Tử Mặc hạ thủ lưu tình, nếu chân anh ta dùng sức hơn một chút nữa thì có lẽ Trương Sách đã đi gặp ông bà rồi.
Sau khi người nhà họ Trương đỡ Trương Sách đứng dậy xong, chỉ thấy khóe miệng anh ta chảy ra máu, trừng mắt nhìn Phan Tử Mặc.
Thư Xảo Tuệ đã sớm khóc thành nước mắt, nói với Trương Sách: “Trương Sách, tại sao anh lại ngu ngốc như vậy? Phan Tử Mặc là người học võ, làm sao anh có thể đánh thắng anh ta được?”
Em trai của Trương Sách là Trương Dũng thấy chị dâu bị bắt nạt và anh trai bị đánh, anh ta thân là một người đàn ông, làm sao có thể chịu đựng được chứ, anh ta cướp lấy một cây côn tring tay nhà họ Trương, định lao về phía Phan Tử Mặc.
“Dừng lại!” Trương Tử Thạch hét lên với con trai Trương Dũng.
Trương Dũng đỏ mắt lên, quay đầu hét lên với Trương Tử Thạch: “Bố, nhà họ phan quá bắt nạt người khác, nhà họ Trương chúng ta không thể ứ để im như thế được?”
Trương Tử Thạch quát Trương Dũng: “Thằng nhóc thúi, chẳng lẽ bố còn cần mày dạy phải làm gì à? Cút trở lại đây cho ông.”
Trương Dũng trừng mắt nhìn otm một cái, ỉu xỉu quay chỗ lại chỗ bên cạnh Trương Tử Thạch.
Phan Hải coi là Trương Tử Thạch sẽ bỏ qua chuyện này, cười ha ha nói: “Vẫn là anh Tử Thạch biết điều, chúng ta là người của chung một thương hội, cần gì phải vì một chút việc nhỏ mà tổn thương hòa khí.”
Trương Tử Thạch hừ lạnh một tiếng, nói với con dâu cả Thư Xảo Tuệ: “Xảo Tuệ, con hãy mạnh dạn nói ra sự thật ở đây, nếu như Phan Tử Mặc thật sự khi nhục con, Trương Tử Thạch bố sẽ làm chủ cho con.”
Trong lúc nhất thời, tiêu điểm của tất cả mọi người đều tập chung trên người Thư Xảo Tuệ.
Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thư Xảo Tuệ nháy mắt trở thành màu đỏ.
Phan Tử Mặc không hề sợ hãi, trong miệng còn huýt sáo, bộ dạng dương dương đắc ý.
Tiêu điểm của Triệu Hùng lại rơi vào trên người Phan Hải, mà Trương Tử Thạch thì lại hìn đám người nhà họ Phan, sau khi hìn xong thì nhỏ giọng nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, bên trong nhà họ Phan có không ít cao thủ.”
Phát hiện này của Trần Văn Sơn khiến Triệu Hùng giật nảy cả mình.
Nhà họ Phan chủ là thương nhân, mấy nhà có tiền như vầy nuôi một ít cao thủ để làm hộ vệ hoặc là phụ trách công ty vận chuyển an toàn là rât bình thường, nhưng trong tất cả người nhà họ Phan lại có không ít cao thủ, có chút “lòng lang dạ sói”.
Nếu là cao thủ bình thường thì thôi, nếu là cao thủ ở trên bảng Võ Thần sẽ tốn rất nhiều tiền.
Không phải nói nhà họ Phan không đủ tài sức, mà là nói nhà họ Phan căn bản khong cần thiết phải có nhu cầu này.
Hiện tại là xã hội pháp chế, trừ khi là loại gia tộc giàu có có thù hận như Triệu Hùng mới cần thiết phải bỏ tiền ra nuôi cao thủ trên bảng Võ Thần.
Thư Xảo Tuệ nhẫn nhịn nửa ngày mới khẽ gật đầu, ý là nói bị Phan Tử Mặc khinh bạc, nhưng không nói ra sự tình cụ thể đã phải trải qua.
Trương Tử Thạch tức giận, chỉ vào Phan Hải mắng: “Phan Hải, mặc dù con của ông với Xảo Tuệ đã có một khoản thời gian ở bên nhau, nhưng bọn họ vũng không có hôn ước, sau đó Phan Tử Mặc rời nhà đi học võ, Xảo Tuệ gả cho con trai Trương Sách của tôi. Nhà họ Trương chúng tôi cũng không có làm gì sai cả, hôn lễ cũng tổ chức phù hợp với phong tục hôn nhân của địa phương, con của ông vừa trở về đã đến làm nhục con dâu của tôi, lần này ông định nói thế nào?”
Phan Hải thiên vị nói với con trai Phan Tử Mặc: “Tử Mặc, chuyện này là như thế nào?”
“Bố! Bố đừng nghe người phụ nữ Thư Xảo Tuệ này nói bậy. Con vừa ra đường đã gặp cô ta, cô ta cứ khăng khăng theo con về nhà họ Phan. Bố cũng biết chúng con đã từng có một khoản thời gian tốt đẹp, cô ta là phụ nữ còn không sợ, con là một người đàn ông thì sợ cái gì, hai ngươi từng có một khoảng thời gian tốt đẹp, tơ chưa đứt cũng là chuyện bình thường.”
Phan Hải rít một hơi xì gà, phun ra một làn khói, nói với Trương Tử Thạch: “Anh Tử Thạch, ông cũng nghe thấy rồi đấy, là con dâu của ông cứ khăng khăng theo con trai tôi trở về, hai người bọn họ từng có một khoảng thời gian tốt đẹp, tơ tình còn vương chưa đứt cũng là chuyện bình thường.”
“Đánh răm!” Trương Tử Thạch không nhịn được văng tục, chỉ vào Phan Hải nói: “Phan Hải, nếu ông đã khăng khăn che chở cho con trai của mình thì đừng trách tôi khong nể tình. Anh em nhà họ Tả, đi mang Phan Tử Mặc đến đây cho tôi, tôi muốn để anh ta nhận lỗi với nhà họ Trương chúng ta.”
Sau lưng Trương Tử Thạch có ha người đàn ông dáng người vừa phải, cao tầm mọt mét bảy hai đứng ra.
Cả hia người đều thuộc về dạng người khôi ngô, kuf lạ là cả hia người bọn họ đều cầm một thanh côn sắt ở bên tay trái.
Triệu Hùng vừa nhìn đã biết hia người này chính là cao thủ dùng côn, nhưng mà lại dùng côn tay trái, rõ ràng là thuận tay trái.
Phan Tử Mặc cởi áo khoác ngoài, giao vào tay một người hầu của nhà họ Phan.
Anh ta lung lay cổ, cô phát ra một tiếng “rắc!”.
Triệu Hùng đã sớm nghe nói Phan Tử Mặc của nhà họ Phan đi nơi khác học võ, mới trở về gần đây. Nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay của người này đều nhô hết lên, anh biết rằng anh ta là người có nội công và ngoại công.
Trần Văn Sơn cũng là người tập võ, tự nhiên rất tò mò về việc Phan Tử Mặc đã học được võ công gì, sau khi anh ta bày ra tư thế xong thì trong lòng Trương Tử Thạch đã có kết luận.
Anh ấy khẽ nói với Triệu Hùng ở bên cạnh: “Cậu chủ, là ngang quyền!”
Triệu Hùng không có kiến thức rộng rãi như Trần Văn Sơn, trong miệng “Ồ!” một tiếng, anh từng nghe ông Khổng nói qua về ngang quyền!
Ngang quyền là một loại quân quyền cổ, nó được phổ biến rộng rãi trong các trận hành quân đánh giặc, nổi tiếng là độc ác và tàn nhẫn.
Muốn luyện loại võ công này đòi phải chịu được sự cực khổ.
Triệu Hùng không ngờ loại người công tử nhà giàu cành vàng lá ngọc như Phan Tử Mặc lại có thể ăn được loại cực khổ này, đi luyện ngang quyền.
Phan Tử Mặc đi bảy năm không về, tu vi của anh ta đã được xếp bào Địa Bảng, mặc dù Địa Bảng có tổng cộng tất cả hơn chín trăm người, nhưng anh ta xếp ở top tám trăm, vượt xa hai anh em nhà họ Tả kia.
Hai anh em nhà họ Tả, một người gọi là Tả Giang, một người gọi là Tả Hà, hai người bọn họ đều là cao thủ Nhân Bảng, Nhan Bảng có tổng cộng sáu mươi nghìn người, xếp hạng của bọ họ trong top mười nghìn.
Thật ra, cái loại gia đình giàu có giống như nhà họ Trương này nuôi hai cao thủ trên bảng mới là bình thường, nuôi hia người cao thủ trên bảng với mấy vệ sĩ bình thường, đủ dùng để đối phó với tình huống đột ngột xảy ra, mà trong đám người cảu nhà họ Pha ẩn giấu không ít cao thủ, đây mới là không tầm thường.
Tu vi của Triệu Hùng không cao như Trần Văn Sơn, tự nhiên là không nhìn thấu tu vi của những người khác của nhà họ Phan, nhưng nghe Trần Văn Sơn nói, trong đám người của nhà họ Phan có ẩn giấu không ít cao thủ.
Điều này rõ ràng là có vấn đề! Có vấn đề rất lớn!