Trần Văn Sơn nắm lấy cổ áo Phan Hải, quát lên: “Đi theo tôi!” Nói xong, anh ta đe dọa Phan Tử Mặc: “Nếu không muốn tôi làm tổn thương bố anh, tốt nhất là anh ngoan ngoãn canh gác bên ngoài. Nếu dám đùa giỡn, tôi lập tức lấy mạng bố anh!”
Phan Tử Mặc vốn muốn vào xem kết quả, vừa nghe Trần Văn Sơn không cho đi vào liền canh giữ ở cửa vào của lối đi bí mật.
Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Yến đã một ngày không ăn cái gì, nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Yến nặng nề nhấc mí mắt, nắm chặt song sắt kêu: “Mấy tên rác rưởi các người, mau mang thức ăn đến, còn không thì cho bọn ta chết thống khoái đi.”
Trần Văn Sơn nghe thấy giọng nói của Tiêu Yến, trên mặt không lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại trong lòng lại tràn đầy lo lắng.
Triệu Hùng đi giao dịch Đao Tu La, nhưng Đao Tu La lại không ở cạnh Tiêu Yến, nói rõ sẽ bất lợi với Triệu Hùng. Cần phải giải cứu Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Yến càng sớm càng tốt, sau đó đi cứu Triệu Hùng. Nếu không, cho dù cứu được Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Yến, lại liên lụy Triệu Hùng vào, thế thì sẽ mất nhiều hơn được.
Nghĩ tới đây, Trần Văn Sơn nắm lấy cổ áo Phan Hải, nhanh chóng đi đến phòng giam.
Anh thấy trong phòng giam, ngoài Tiêu Yến còn nhốt một ông già râu tóc bạc trắng, khuôn mặt héo khô, cả người gầy yếu như que củi.
“Tiêu Yến!” Trần Văn Sơn gọi Tiêu Yến.
Trần Văn Sơn bị Phan Hải cản trở, Tiêu Yến không nhìn thấy anh. Cô cảm thấy Phan Hải giống như đang bị bắt làm con tin, không nghĩ đến Trần Văn Sơn sẽ thoát ra được.
Tiêu Yến ngạc nhiên “A!” một tiếng, mừng rỡ reo lên: “Anh Văn Sơn, sao anh lại ở đây?”
Trần Văn Sơn không nằm trong số những người trong nội bộ đến với “Thành phố Vinh”, đó là lý do tại sao Tiêu Yến lại hỏi câu này.
Trần Văn Sơn nói với Tiêu Yến: “Chuyện này dài lắm. Cô Tiêu Yến, chúng ta ra ngoài nói chuyện, nơi này không thích hợp ở lâu.”
Một khi bị “Đao Tu La” đuổi trở lại, thế thì vô cùng tồi tệ, coi như muốn đi cũng không đi được.
Trần Văn Sơn ép hỏi Phan Hải: “Chìa khóa đâu?”
Việc đến nước này, Phan Hải không thể không đi vào khuôn khổ, lấy chìa khóa phòng giam trong túi áo ra đưa cho Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn trước tiên là mở còng tay cho Tiêu Yến, Tiêu Yến lấy chìa khóa và mở còng chân của mình rồi mở còng tay và cùm chân cho Tiêu Viễn Sơn.
“Ông hai, đây là bạn của Triệu Hùng, tên là Trần Văn Sơn, đến đây để cứu chúng ta.”
Tiêu Viễn Sơn đã bị tra tấn gần như không còn hình người, lại thêm một ngày không ăn cái gì, nói với Trần Văn Sơn một cách yếu ớt: “Cảm ơn!”.
Trần Văn Sơn gật đầu hỏi Tiêu Yến: “Tiêu Yến, có thể đi được không?”
“Có thể!” Tiêu Yến gật đầu, sau đó vẻ mặt xấu hổ nói: “Anh Văn Sơn, anh có thể tìm cho tôi một đôi giày được không?”
Trần Văn Sơn nhìn lướt qua chân của Tiêu Yến một cái, chỉ thấy đôi giày của cô đã không thấy bóng dáng, lộ ra một đôi tất năm ngón có hình con thỏ nhỏ màu trắng.
“Đi ra ngoài trước rồi nói! Cô đỡ ông hai của cô, đi theo sau lưng ta!” Trần Văn Sơn dặn dò với Tiêu Yến.
Tiêu Yến gật đầu, vội vàng đỡ Tiêu Viễn Sơn rồi theo Trần Văn Sơn ra khỏi mật thất.
Phan Tử Mặc không nhịn được kinh hãi khi nhìn thấy Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Yến, hóa ra nhà anh ta có phòng giam bí mật, thật sự bắt giam người khác.
Trần Văn Sơn nói với Phan Tử Mặc: “Kêu người nhà họ Phan tránh ra, tôi tự nhiên thả bố anh, bảo vệ an toàn của ông ta.”
“Có thể! Nhưng nếu anh dám làm tổn thương bố tôi, tôi nhất định sẽ cùng anh cá chết lưới rách.” Phan Tử Mặc lạnh lùng hừ một tiếng, bước dài, đẩy cửa ra ngoài.
Sau khi Phan Tử Mặc ra ngoài liền nói với mọi người nhà họ Phan: “Tất cả tránh ra, để cho bọn họ đi!”
Nhân viên an ninh nhà họ Phan trông mặt đầy mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi nhìn thấy Phan Hải, người đứng đầu nhà họ Phan, bị bắt giữ thì lúc này mới biết có chuyện lớn xảy ra.
Khiến mọi người khó hiểu là cũng không thấy có ai đột nhập. Người này làm sao lại vào được, còn ở ngay dưới mí mắt mọi người bắt giữ người đứng đầu nhà họ Phan làm con tin.
Trần Văn Sơn áp giải Phan Hải đi ra ngoài, nhìn thấy một người phụ nữ nhà họ Phan đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt liền chỉ vào cô ta rồi nói: “Cởi giày cô ra, đưa cho cô ấy!”
Người phụ nữ hơi ngẩn ra.
Phan Tử Mặc hét lên với người phụ nữ: “Cô không nghe thấy sao? Mau cởi giày ra!”
Người phụ nữ ngay lập tức cởi giày ném cho Trần Văn Sơn.
Trần Hiểu Đao đá đến dưới chân Tiêu Yến nói: “Mặc vào, mau đi theo tôi!”
Tiêu Yến lập tức mang giày vào, mặc dù hơi bị chật chân một chút nhưng vẫn có thể chịu đựng được, nhanh chóng mang Tiêu Viễn Sơn đi theo Trần Văn Sơn rời khỏi nhà họ Phan.
Phan Tử Mặc dẫn đầu người đo theo sau, Trần Văn Sơn dùng lòng bàn tay vỗ một cái sau lưng Phan Hải, sau đó, ngồi lên xe, nhanh chóng rời khỏi nhà họ Phan.
“Bố, bố thế nào?” Phan Tử Mặc đỡ Phan Hải, quan tâm hỏi
Phan Hải lắc đầu: “Bố không sao!”
Phan Tử Mặc cẩn thận kiểm tra khắp người Phan Hải, thấy bố mình đúng là không bị thương thì mới nhận ra lúc nãy Trần Văn Sơn chỉ đẩy nhẹ một cái, không bỏ thêm sức lực. Nếu không, với công lực của Trần Văn Sơn, một chưởng này sợ là có thể trực tiếp gi3t chết Phan Hải.
Sau khi cứu được Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Yến, Trần Văn Sơn gọi điện cho Triệu Hùng, anh vô cùnglo lắng cho sự an toàn của Triệu Hùng.
Nghe thấy chuông báo điện thoại, Triệu Hùng giả vờ làm như không nghe. Giờ phút này, anh đang diễn một tuồng kịch đua xe với Đao Tu La Dương Hưng, không có thời gian để phân tâm.
Triệu Hùng lái xe ra khỏi thành phố, trực tiếp điều khiển xe chạy quanh thành với tốc độ cao.
Dương Hưng lái một chiếc Bentley, tính năng mặc dù ưu việt, nhưng tài lái xe của anh ta với Triệu Hùng thì kém hơn rất nhiều.
Luôn bị Triệu Hùng bỏ rơi phía sau!
Dương Hưng giận dữ la hét như sấm, sau khi rẽ vào đường cao tốc quanh thành phố, anh ta lập tức đạp chân ga hết mức. Thấy tốc độ dần dần Tằng vọt, lúc gặp khúc cua, anh ta không thể không chế được tốc độ nhanh như vậy đành phải cho giảm tốc độ.
Chỉ thấy Triệu Hùng cũng giống thể giảm tốc độ, sau khi hạ cửa xe ốn xuống, Triệu Hùng đưa nắm tay duỗi ngón cái lên, sau đó, anh xoay nắm đấm và thực hiện động tác chỉ ngón cái xuống.
Thấy Triệu Hùng khiêu khích mình, Dương Hưng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nóng lòng muốn bắt cái thằng Triệu Hùng này lột da rút gân để hả giận.
Đường cao tốc xung quanh thành phố chủ yếu là đường ngoằn ngoèo.
Khoảng cách giữa hai chiếc xe dần dần kéo ra, Triệu Hùng không cho Đao Tu La Dương Hưng thêm cơ hội, trực tiếp Tằng ga xe, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Nhìn thấy bóng dáng của Triệu Hùng đã khuất hẳn, Dương Hưng liền biết anh đã trốn thoát. Lúc này mới nhận ra kỹ năng lái xe của Triệu Hùng rất giỏi, anh ta cơ bản không thể so sánh.
Anh ta tức giận đến mức dùng nắm đấm đánh vào tay lái, chiếc xe phát ra tiếng một tiếng “Kít!!!” rồi dần dần giảm tốc độ.
Dương Hưng liên tục gọi đàn em của mình hỏi đã gi3t chết tùy tùng của Triệu Hùng chưa.
Câu trả lời là: Người của Triệu Hùng, bị thương nặng một người, thương nhẹ hai người, bên mình bị thương bốn người, còn chết mất một người.
Nghe thấy câu trả lời này, Dương Hưng tức giận gầm lên qua điện thoại: “Rác rưởi! Cái đám vô dụng này!”
Dương Hưng tức đến phát điên, không ngờ nghĩ tới bản thân lên kế hoạch cẩn thận, không những không giết được người của Triệu Hùng, bên mình lại chết mất một mạng.
Đúng lúc này, Phan Hải gọi tới.
Dương Hưng nhận điện thoại, giọng không tốt hỏi: “Phan Hải, có chuyện gì không?”
“Cậu chủ, chuyện lớn không tốt!” Phan Hải run rẩy báo cáo.
“Thế nào?” Dương Hưng hỏi.
“Trần Văn Sơn đó đã đột nhập vào nhà họ Phan của tôi, cứu đi cả hai người Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Yến rồi!”
“Cái gì?......”
Sau khi nghe Phan Hải báo cáo, Dương Hưng tức đến nỗi suýt nữa phun máu.
Anh ta đúng là ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, không những không bắt được Triệu Hùng, còn để cho Trần Văn Sơn cứu được Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Yến.
“Ăn hại! Nguyên một đám ăn hại!” Dương Hùng trợn mắt tức giận, qua điện thoại hét vào mặt Phan Hải.
Nếu không phải đã thu chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu vào trong tay, anh ta sẽ không thể giải thích được với người áo đen “chủ xưởng”.
Đả kích liên tiếp khiến Đao Tu La Dương Hưng vô cùng phiền muộn!
Anh ta lập tức tìm lối ra gần nhất và lái xe đến nhà họ Phan.
Sau khi Triệu Hùng bỏ rơi Dương Hưng, xác nhận mình đã ở trong khu vực an toàn, mới liếc nhìn điện thoại di động.
Thấy đó là cuộc gọi của Trần Văn Sơn liền lập tức gọi lại.
“Văn Sơn! Bên cậu thế nào?” Triệu Hùng hỏi Trần Tiểu Dao.
Trần Tiểu Dao sốt ruột hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, anh không sao chứ?”
“Không sao! Tôi từ lâu đã cảnh giác với Đao Tu La, anh ta muốn giết tôi cũng dễ dàng như vậy.”
Trần Văn Sơn nghe thấy Triệu Hùng vẫn ổn liền thở phào nhẹ nhõm, nói đã cứu được Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Yến, trước mắt đang trên đường trở về nhà họ Diệp, còn nói Ngô Tranh mặt sẹo bị thương rất nặng, may là không nguy hiểm đến tính mạng.
Triệu Hùng lại gọi điện cho Nông Tuyền, hỏi có tìm được bốn anh em nhà họ Mã không.
Nông Tuyền nói với Triệu Hùng đã tìm được,bốn anh em nhà họ Mã cũng bị trúng mai phục, Mã Đại Lý và Mã Tứ Khí bị thương nhẹ.
Triệu Hùng bảo Nông Tuyền lập tức đưa bốn anh em nhà họ Mã trở lại nhà họ Diệp, nói đã cứu được đám Tiêu Yến, tập hợp lại ở nhà họ Diệp.