Lý Thanh Tịnh đương nhiên không tin những lời nói xằng bậy của Triệu Hùng, đám người này tự đập phá công xưởng và phòng làm việc của cô thì chỉ có thể nói bản thân xui xẻo mà thôi, còn đừng nghĩ đến việc quỳ xuống xin lỗi cô.
Lý Thanh Tịnh mong rằng cả đời này đừng bao giờ gặp lại đám người đó nữa, may mắn là công nhân và thiết bị trong công xưởng vẫn không sao.
Ngày hôm sau khi Lý Thanh Tịnh đến công ty thì thấy trước cửa công ty của mình đông nghịt người.
Trong công ty có một nhà thiết kế tên là "Bé Mập" nhìn thấy Lý Thanh Tịnh đến liền lập tức chạy tới chỗ cô: "Tổng giám đốc Tịnh, chị mau đến đây xem đi!"
"Sao vậy?" Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi, cô nghĩ rằng công ty lại xảy ra chuyện gì.
Bé Mập kéo đôi tay tinh xảo của Lý Thanh Tịnh đi đến phía trước, nói: "Chị tự xem đi!"
Lý Thanh Tịnh chỉ thấy phòng làm việc và công xưởng bị đập phá hôm quá bây giờ đã được làm mới lại hoàn toàn, so với lúc trước còn tốt hơn rất nhiều, rác bừa bãi trên đất cũng đã được dọn dẹp, hoàn toàn không nhìn ra được cảnh tưởng bị đập phá ngày hôm qua.
Có một người đàn ông đang lau mồ hôi đi đến chỗ Lý Thanh Tịnh, người này không phải ai khác mà chính là Tổng giám đốc Nhậm Diệu Huy của công ty Nã Đỉnh đang bị Triệu Hùng đòi nợ và bị Nông Tuyền ép đến ăn hành.
Nhậm Diệu Huy nở một nụ cười lấy lòng, nhìn Lý Thanh Tịnh nịnh nọt nói: "Tổng giám đốc Tịnh, cửa sổ hôm qua bị đập vỡ tôi đều cho người đổi cái mới rồi,cô xem có vừa ý không? Nếu như không vừa ý tôi lại cho người đổi cái khác."
Lý Thanh Tịnh và Nhậm Diệu Huy gặp qua nhau không phải một hai lần.
Lúc trước công ty của Nhậm Diệu Huy thiếu nợ công ty của Lý Thanh Tịnh hơn 170 triệu, Lý Thanh Tịnh cũng không biết cô đã bao nhiêu lần đến xin Nhậm Diệu Huy rồi nhưng tiền cũng không đòi về được.
Dáng vẻ của Nhậm Diệu Huy giống như bọn xã hội đen, trông vô cùng lưu manh, nào có giống dáng vẻ nói chuyện khách khí với cô như bây giờ.
"Tổng giám đốc Huy, đây là do các anh đổi à?" Lý Thanh Tịnh king ngạc.
"Tất nhiên rồi!" Nhậm Diệu Huy giải thích: " Tôi qua người của tôi đập phá công ty của cô, tôi đương nhiên phải bồi thường rồi."
"Đổi cũng tốt đấy!" Trong lòng Lý Thanh Tịnh tuy rằng có chút nghi ngờ nhưng trên mặt làm ra vẻ khách khí.
Nhậm Diệu Huy nghe thấy Lý Thanh Tịnh nói "không tệ" thì cuối cùng cũng có thể đặt tảng đá đang đè trong lòng xuống, nếu như có chỗ nào Lý Thanh Tịnh không vừa lòng thì hắn ta cũng không biết nên làm thế nào nữa, quay trở về còn bị Cửu gia đánh chết.
Nhậm Diệu Huy quay ra sau vỗ vỗ tay nói: "Mau qua đây hết đi!"
Nhìn thấy đám người vừa làm việc xong bước đến đây với tốc độ lục thân không nhận dọa cho Lý Thanh Tịnh hoảng sợ, tưởng rằng Nhậm Diệu Huy đang diễn kịch với mình, tưởng rằng những người này lại muốn gây ra bất lợi cho công ty cô khiến cho cô và nhân viên của công ty không khỏi lùi về sau vài bước.
Nhậm Diệu Huy nhìn tư thế đi lại của đám người sau lưng, không ai trong số họ bước đi một cách đàng hoàng, hắn ta quay đầu đạp cho mỗi người một cái, bắt đầu mắng chửi: "Mẹ nó! Tụi mày có biết đi lại không vậy? Dọa đến cô Tịnh rồi thì phải làm sao?"
Những người kia bị Nhậm Diệu Huy quở mắng xong liền ngay lập tức trở nên quy củ hơn.
"Quỳ xuống!" Nhậm Diệu Huy lớn tiếng quát những người phía sau lưng.
Lý Thanh Tịnh thấy từng người một quỳ xuống phát ra tiếng "bụp bụp" giống như đang nấu sủi cảo, cô trợn tròn mắt, không biết Nhậm Diệu Huy có phải đang diễn khổ nhục kế với mình hay không.
Nhậm Diệu Huy cũng theo đó mà quỳ xuống trước mặt Lý Thanh Tịnh, thái độ vô cùng thành khẩn nói với Lý Thanh Tịnh: "Tổng giám đốc Tịnh, lúc trước là do Nhậm Diệu Huy tôi không tốt, càng không nên cho người đến đập phá công ty của cô.
Tôi không phải là người nữa! Cầu xin cô hãy tha thứ cho tôi có được không?" Nhậm Diệu Huy vừa nói vừa tát vào mặt mình.
Những người phía sau cũng làm theo Nhậm Diệu Hoa, vừa tát vào mặt mình vừa cầu xin Lý Thanh Tịnh: "Cô Tịnh! Chúng tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho chúng tôi!"
Mới sáng sớm Nhậm Diệu Huy đã kéo theo đám người đập phá ngày hôm qua đến quỳ gối xin lỗi Lý Thanh Tịnh, cô cũng bị làm cho ngây ngốc luôn rồi, cô không hiểu Nhận Diệu Huy đang làm cái trò gì.
Lúc này bên tai cô truyền đến giọng nói của Triệu Hùng: "Thanh Tịnh, anh đã nói là bọn chúng sẽ quay lại thừa nhận sai lầm rồi mà!"
Lý Thanh Tịnh quay đầu lại, nhìn thấy khóe miệng Triệu Hùng nở một nụ cười vô hại, cô không khỏi nghĩ đến những gì ngày hôm qua anh đã nói với chính mình.
Cô vốn dĩ còn tưởng rằng anh chỉ nói đùa thôi, không ngờ những người này lại quỳ xuống xin lỗi cô thật.
Lý Thanh Tịnh nào đâu được nhìn thấy qua một việc lớn như vậy, liền quay sang cầu cứu Triệu Hùng: "Triệu Hùng, bây giờ em phải làm gì đây?"
Triệu Hùng khoanh tay trước ngực, cười nói: " Cái này phải xem em rồi! Nếu như em nhất quyết không tha thứ cho bọn chúng thì cứ để cho bọn chúng quỳ ở đây, nếu như em tha thứ cho bọn chúng rồi thì bảo bọn chúng cút đi là được."
Nhậm Diệu Huy thấy vậy liền nói với Lý Thanh Tịnh: "Tổng giám đốc Lý, hãy nhìn thái độ thành khẩn thừa nhận sai lầm của chúng tôi mà tha thứ cho chúng tôi được không?"
Lý Thanh Tịnh vốn tốt bụng liền mềm lòng, không muốn nhìn những người này liên tục quỳ ở đây tát vào mặt mình, liền nói với Nhậm Diệu Huy: "Tổng giám đốc Huy, đưa người của anh đi đi! Mặc dù tôi không biết Triệu Hùng đã làm gì anh, nhưng những bất bình của chúng ta hôm nay đã được xóa sạch.
Nếu anh còn dám quấy rối công ty của tôi nữa thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh."
"Tôi không dám nữa! Chúng tôi sẽ không dám quấy rối công ty của cô nữa." Nhậm Diệu Huy nghĩ trong lòng, không đợi đến lượt cảnh sát bắt bọn họ, chỉ cần tên tiểu tử Triệu Hùng này nói với Cửu gia thì cũng đủ khiến cho bọn họ chịu được rồi.
Lý Thanh Tịnh tha cho bọn họ thì đó đơn giản là giọng nói đẹp nhất trên đời rồi, Nhậm Diệu Huy cùng với đám thuộc hạ đứng lên nói cảm ơn với Lý Thanh Tịnh rất nhiều lần rồi không dám nhìn Triệu Hùng mà như chạy trốn thật nhanh khỏi hiện trường.
Lý Thanh Tịnh nói với những nhân viên đang đứng xung quanh: "Trương Châu Đình, Ngô Quốc Lương mau đưa mọi người đi làm việc đi! Sau này đám người này sẽ không dám đến gây chuyện nữa đâu."
"Hoan hô chị Tịnh! Hoan hô chị Tịnh!"
Một đám người nhìn thấy người của Cửu gia quỳ xuống nhận sai trước mặt Lý Thanh Tịnh, người có máu mặt thế nào mới làm được việc này chứ.
Bọn họ cảm thấy được làm việc với Lý Thanh Tịnh trong lòng liền tràn đậy cảm giác vinh hạnh.
Sau khi các nhân viên đi hết, đôi mắt đẹp đẽ của Lý Thanh Tịnh rơi vào khuôn mặt vẫn đang tươi cười của Triệu Hùng: "Nói đi! Việc này cuối cùng là như thế nào vậy?"
Triệu Hùng cười, thẳng thắn nói: "Đương nhiên là anh tìm lão Trần ra mặt rồi, lão Trần có quen biết với Cửu gia, chút mặt mũi này tốt xấu gì cũng phải cho mà."
Bây giờ Triệu Hùng đã biết được điểm yếu của Lý Thanh Tịnh, chỉ cần anh ta mang danh của "Trần Thiên Trung" ra thì mọi vấn đề đều có thể được giải quyết dễ dàng.
Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng nói: "Triệu Hùng, lần này lão Trần giúp chúng ta một chuyện lớn, chúng ta nên cảm ơn bác ấy cho thật tốt.
Hay là thế này đi, đợi có thời gian rồi chúng ta mời bác ấy ăn một bữa cơm!"
"Được, nhất định phải đích thân xuống bếp mới có thể bày tỏ được thành ý." Triệu Hùng nói thêm.
Lý Thanh Tịnh xấu hổ, cau mày nói: "Nhưng nhà chúng ta quá nhỏ, lão Trần tới nhà chúng ta làm khách cũng quá thiệt cho bác ấy rồi, dù gì thì bác ấy cung là người giàu nhất Hải Phòng!"
"Quà ít lòng nhiều, chỉ cần chúng ta có lòng thì lão Trần cũng không kén chọn đâu!"
Lý Thanh Tịnh cảm thấy Triệu Hùng nói cũng có lý liền gật đầu đồng ý.
Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, em còn nhớ người tên Thẩm Minh lần trước gặp ở bữa tiệc của Dư Tuấn Kiệt chứ?"
"Còn nhớ! nhà họ Thẩm là gia tộc giàu thứ ba ở Hải Phòng, có điều em thấy con người Thẩm Minh cũng không tệ."
Triệu Hùng ừ một tiếng, nói: "Lần trước Thẩm Minh nói muốn hợp tác với công ty của em, anh ta vừa mới gọi điện thoại cho anh nói chúng ta đến tập đoàn Thẩm Minh một chuyến.
"Thật sao?" Lý Thanh Tịnh vô cùng vui mừng, cô vốn nghĩ rằng thiếu gia giàu có như Thẩm Minh chỉ nói ngoài miệng cho có thôi, nếu như có thể hợp tác được với tập đoàn Thẩm Minh thì công ty của cô thật sự có thể Đông Sơn tái khởi rồi!
"Triệu Hùng, chúng ta mau đi thôi!" Lý Thanh Tịnh thúc gục Triệu Hùng.
Triệu lái xe đưa Lý Thanh Tịnh đến tập đoàn Thẩm Minh.
Công ty nhà họ Thẩm được đặt theo tên của Thẩm Minh.
Sau khi đến tập đoàn Thẩm Minh, Triệu Hùng nói tên của mình với cô gái ở quầy lễ tân, cô gái lễ tân liền lập tức kính cẩn nói: "Ồ, hóa ra là anh Triệu Hùng và cô Lý Thanh Tịnh! Tổng giám đốc của chúng tôi đã đợi hai người rất lâu rồi, xin mời đi theo tôi."
Cô gái ở quầy lễ tân dẫn Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến chỗ thư ký của Thẩm Minh, thư ký của Thẩm Minh lại đưa bọn họ vào phòng làm việc của Thẩm Minh.
Thẩm Minh nhìn thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến liền nở nụ cười, bước đến bắt tay chào hỏi từng người.
Thẩm Minh nói nhỏ vào tai Triệu Hùng: "Anh Triệu Hùng, nghe nói anh đơn thương độc mã đi đến chỗ Cửu gia à?"
Triệu Hùng ngây người một lúc rồi hỏi: "Anh theo dõi tôi?"
"Anh Triệu Hùng đừng hiểu lầm! Tôi chỉ lo Hán Vân Hiển và Hà Quý Nam gây bất lợi cho anh nên mới âm thầm phái người đi theo bảo vệ anh thôi!"
Triệu Hùng nói với Thẩm Minh: "Anh Thẩm Minh, anh tốt nhất là nên cho những người đang theo dõi tôi rút lui đi, nếu không sẽ rất dễ lỡ tay làm bị thương người khác đấy!".