Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hiền nói xong liền hỏi: “Triệu Hiền, chú ba cũng tới đây sao?”
“Chú ấy còn chưa tới! Em cùng Triệu Cao tới đây trước.” Triệu Hiền giải thích.
Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hiền, nói: “Anh Hùng của em đang bận chuyện quan trọng, cho dù có chuyện gì thì cũng chờ anh ấy về rồi nói tiếp vậy.”
“Chị dâu, chị chịu khổ rồi.” Triệu Hiền đau lòng nói.
“Không khổ, chị với Triệu Hùng bây giờ thật sự rất hạnh phúc.”
Lý Thanh Tịnh cũng không hỏi Triệu Hiền xem đã xảy ra chuyện gì. Chuyện nên đến thì cuối cùng cũng sẽ đến!
Nhà họ Diệp, thành phố Vinh!
Hiếm khi có được một ngày rảnh rỗi, an nhàn đến vậy, Diệp Trát đề nghị mọi người tới nông trường của anh.
Diệp Trát thích cưỡi ngựa ở một chỗ ngoại ô của “thành phố Vinh” tên là Liên Hoa Cốc, chỗ này được xây dựng theo loại hình nông trường lớn. Nông trường bình thường được mở ra là một nơi thoải mái, thư giãn, kết hợp với ăn uống, giải trí, du lịch và chăn nuôi.
Lời đề nghị này được tất cả mọi người nhất trí tán thành.
Cả nhà Diệp Trát cùng với đám người Triệu Hùng lái một đoàn xe, chậm rãi chạy tới “Liên Hoa Cốc”.
Có Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và cả bốn anh em nhà họ Mã ở đây thì cho dù Đao Tu La dám đến thì cũng chẳng có gì phải sợ hãi cả. Cho nên, Triệu Hùng không hề lo lắng chút nào tới việc an toàn.
Sau khi tới “Liên Hoa Cốc”, Triệu Hùng không khỏi cảm thán, chỗ này thật sự là một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp.
Lúc này vẫn đang là mùa đông! Nhưng mà độ ấm của thành phố Vinh lại mang tới cảm giác như sắp đầu xuân rồi.
Hơi ấm của đầu ngày chiếu rọi xuống làn da khiến cho làn da dần dần ấm áp. Nhưng mà ở trên ngọn núi cao ngất nguy nga, tráng lệ kia thì vẫn đnag khoác trên mình một lớp tuyết trắng muốt đẹp đẽ.
Phong cảnh nên thơ như một bức tranh thủy mặc, phong cảnh vào mùa đông còn như vậy. Thì cũng không khó để tưởng tượng lúc vào hè sẽ là bức tranh đẹp đẽ tới nhường nào.
Diệp Trát chỉ vào ven hồ, nói: “Nơi này vốn dĩ chính là một ao nước hôi thối, về sau tôi nhận thầu xây dựng nó liền biến thành một hồ sen. Vào mùa đông còn có thể chơi xe trượt tuyết, lái moto trượt tuyết, trượt băng,... và một số trò khác nữa. Vào hè, đợi lúc hoa sen nở rộ đầy hồ sẽ cảm thấy được một phong cảnh hoàn toàn khác.
Trần Thiên Trung gật gật đầu, nói: “Ngài Diệp Trát, hồ sen này của anh nở thật sự rất đẹp.”
Diệp Trát đắc ý cười ha ha, nói: “Đi thơi, tới xem nông trường của tôi!”
Anh dẫn theo đám người Trần Thiên Trung, Triệu Hùng chậm rãi đi tới nông trường.
Rất nhanh đã tới nông trường, chỉ nhìn thấy bên trong đầy tiếng hí vang của ngựa, liếc mắt một cái liền thấy khá nhiều ngựa đang đi trong bãi cỏ, ít nhất cũng phải hơn tám mươi, một trăm con ngựa.
Mấy con ngựa này, con nào con nấy đều cao to, khỏe mạnh, ngoại hình lại đẹp đẽ, vừa nhìn liền biết đều là giống tốt.
Diệp Trát am hiểu nhất chính là nhìn ngựa, chỉ vào một con rồi giới thiệu: “Đây là giống ngựa Ô Châu Mục, bốn chân tuy ngắn nhưng mà sức chịu đựng lại là loại tốt nhất đặc biệt thích hợp với chở hàng đi xa.”
“Đây là ngựa Ô Thẩm, con này tính tình ngoan ngoãn, rất thích hợp cho phụ nữ cưỡi.”
Lúc Diệp Trát giới thiệu tới “ngựa Ô Thẩm”, Cách Hoa nói với Tiêu Yến: “Tiêu Yến, tý nữa cô cưỡi loại này nhé.”
Từ trước tới giờ Tiêu Yến chưa từng cưỡi ngựa lần nào, thấy con ngựa đang trừng cô, khiến cho cô sợ tới mức lắc đầu nói: “Tôi không dám, có chút sợ.”
“Đừng sợ, mấy con ngựa này đều được thuần dưỡng rồi, rất ngoan. Nào, để tôi dẫn cô cưỡi một vòng nhé.”
Người chăn ngựa dẫn một con ngựa “Ô thẩm” giao vào trong tay Cách Hoa, Cách Hoa đạp bàn đạp nhảy lên ngồi lên lưng ngựa. Duỗi tay về phía Tiêu Yến.
Tiêu Yến vốn là người lăn lộn khắp nơi nên có biết chút võ. Trong lòng tuy rằng vẫn còn sợ hãi nhưng cũng không giả vờ, nhảy lên con ngựa cùng Cách Hoa.
Chỉ thấy tay Cách Hoa cầm roi ngựa, vụt về phía mông ngựa một cái, miệng hô: “Đi!”, vó ngựa lập tức phóng như bay, rất nhanh đã chạy rong ruổi khắp nơi trên bãi cỏ.
Triệu Hùng nhìn thấy cũng muốn thử, anh bình thường thích đua xe, thật sự là chưa từng cưỡi ngựa bao giờ.
Triệu Hùng hỏi Diệp Trát: “Ngài Diệp Trát, tôi có thể cưỡi không?”
“Đương nhiên có thể! Nhưng mà, cậu từng cưỡi bao giờ chưa?” Diệp Trát hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng lắc lắc đầu.
Diệp Trát gọi người chăn ngựa, rồi giới thiệu với Triệu Hùng một lượt những việc mà người cưỡi ngựa cần phải chú ý. Kêu anh thả lỏng dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, lúc người cưỡi ngựa, phải truyền cho ngựa cảm giác thân mật đừng khiến cho ngựa cảm thấy hoảng sợ.
Sau khi người chăn ngựa giới thiệu qua, giao cho Triệu Hùng một con Ô Trùy.
Sau Triệu Hùng leo lên ngựa, giơ roi lên, ngựa hí vang một tiếng, bốn chân nhanh chóng chuyển động, rất nhanh phi ngựa chạy như bay phóng về đằng trước.
Diệp Trát cũng lâu không cưỡi ngựa rồi, tự mình cưỡi con “Tinh khiết huyết mã!”, đuổi theo Triệu Hùng.
Đám người Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã cũng liều hết mình chơi, đều tự mình chọn một con ngựa, dựa theo lời nói của người chăn ngựa, cũng rất nhanh đã hiểu được cách cưỡi, còn cưỡi rất giỏi.
Suốt ngày ở thành phố lớn sinh sống, khó được một lần ở bên ngoài chơi đùa thỏa thích tới vậy.
Đám người Triệu Hùng, Nông Tuyền, Cách Hoa chơi hết mình, giống như trở về thời thơ ấu ngày thường.
Thế giới của người trưởng thành, phần lớn đều bị áp lực cuộc sống ép tới không thể thở nổi, khó được lúc phóng túng bản thân.
Trần Thiên Trung nhìn thấy tư thế đám người Triệu Hùng cưỡi ngựa đẹp trai, oai hùng tới mức trong ánh mắt toát ra đầy vẻ hâm mộ.
Đúng lúc này, chỗ nuôi ngựa đột nhiên có mấy vị khách không mời mà đến, chỉ thấy ba con sơn ưng không ngừng lao xuống dưới.
Triệu Hùng phát hiện loại tình huống này trước, cẩn thận nhìn lên, ba con chim ưng này lại đang mổ một con chồn đen.
Ở chỗ bãi ngựa trống trải, chồn đen hoàn toàn bại lộ ra ngoài, ba con chim ưng không ngừng vươn móng vuốt lợi hại của mình bắt lấy chồn đen. Chỉ thấy con chồn đen dưới sự công kích của ba con chim ưng như vậy mà thân thể lại linh hoạt đến mức không ngừng tránh tới tránh lui.
Nhìn như thành thạo, kì thực cực kì nguy hiểm.
Triệu Hùng ghìm dây cương, hô một tiếng “Hiuuu!”, ngựa lập tức ngừng lại.
Ngay sau đó đám người Diệp Trát cũng chạy tới, thấy một màn như vậy, hiện tại đều hoảng sợ thay cho con chồn đen.
Cách Hoa thấy chồn đen gặp nguy hiểm, nổi lên lòng thương, nói với bố mình, Diệp Trát: “A bố, ba mau giúp đỡ cứu lấy con chồn nhỏ kia đi, được không ạ?”
Diệp Trát nói: “Mối liên hệ giữa thực vật trong thiên nhiên, chính là yếu thì chết, mạnh thì ăn, chúng ta vẫn nên đừng thay đổi quy luật tự nhiên. Nếu cứu con chồn nhỏ này thì sơn ưng sẽ phải chết đói.”
“Nhưng mà ba con chim ưng bắt nạt một con chồn nhỏ, bọn nó cũng quá đáng quá rồi. Con mặc kệ, con nhất định sẽ cứu nó!”
Cách Hoa nhận lấy một mũi tên trong tay người chăn ngựa.
Bắn tên là một hạng mục trong bãi ngựa nhưng bình thường đều là trước lễ hội mới huấn luyện một lượt. Chỉ thấy Cách Hoa kéo căng cung tên, khiến cho cây cung cong thành một mặt trăng hình lưỡi liềm, " Vụt!", một mũi tên rất nhanh bắn tới chỗ mấy con chim ưng phía trên không trung.
Tính cảnh giác của chim ưng vô cùng cao, liền tránh thoát mũi tên của Cách Hoa.
Triệu Hùng cũng hiểu được ba con chim ưng này có hơi tàn nhẫn, còn đang định cứu lấy con chồn đen này, ai ngờ không đợi anh mở miệng kêu Nông Tuyền cứu nó.
Thì chồn đen đã rất nhanh chạy trốn tới đây, lại còn tránh ở dưới con ngựa của Triệu Hùng nữa chứ.
Ba con chim ưng thấy mục tiêu chạy đến chỗ Triệu Hùng thì đều bay về phía Triệu Hùng.
Nông Tuyền vừa thấy Triệu Hùng gặp nguy hiểm liền lấy từ túi áo ra một thứ, không ngờ lại là mấy tấm tiền, trực tiếp ném về phía chim ưng ở trên bầu trời.
Nhưng mà, mấy mánh khóe ám khí của Nông Tuyền còn kém hơn cả Trần Văn Sơn. Ngoại trừ bắn trúng một con chim ưng ở ngoài, thì hai con chim ưng kia sau khi bị giật mình thì cũng chẳng bị làm sao cả liền bay đi. Mà con chim ưng bị bắn trúng kia cũng không bị trúng vào điểm yếu nên nó chỉ xoay vài vòng rồi bay đi, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Chồn đen dường như biết được kẻ địch của mình đã bay đi nên vui vui vẻ vẻ chạy loạn quanh Hùng Hùng.
Triệu Hùng sợ chồn tía cắn phải chính mình liền thổi tiêu.
Đây là kĩ năng mới mà anh học được từ Trọng Ảnh, cũng không định dựa vào nó để làm được trò trống gì. Nhưng mà sau khi chồn đen nghe thấy tiếng tiêu của Triệu Hùng thì lại dừng lại trên người anh, đứng ở trên yên ngựa kinh ngạc nhìn chằm chằm Triệu Hùng.
Nông Tuyền đang muốn ra tay đánh con chồn đen này, lại bị Triệu Hùng quát bảo ngưng lại.
Triệu Hùng nhìn ra con chồn đen này dường như cũng không có ác ý với mình, lại thổi một khúc tiêu nữa mà anh học của Trọng Ảnh, chủ yếu là muốn vỗ về chồn đen.
Chồn đen dường như cảm nhận được thiện ý của Triệu Hùng, trở nên hào hứng, sôi nổi đứng trên yên ngựa của anh.
Mọi người chợt thấy kì lạ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực không thể tin được một màn ở trước mắt này.
Triệu Hùng vươn tay đến, muốn vuốt v e chồn tía. Động tác của anh rất chậm, cũng rất cẩn thận.
Chồn đen cũng không trốn tránh, mặc kệ Triệu Hùng vuốt v e.
Đôi mắt Cách Hoa chợt sáng ngời, bình thường cô cũng thích nuôi một số động vật nhỏ. Trong nhà cũng nuôi vài con mèo nè, chó nè.
Chồn đen bình thường là màu nâu đậm hoặc là nâu, nước ngoài có số con có màu rám nắng cùng màu xanh, mà con chồn đen này lại có bộ lông màu rám nắng, chiếc đuôi lại là màu tím. Hai đôi mắt nhỏ nhỏ vừa đen lại vừa tròn, quả nhiên là cực kỳ đẹp.
Cách Hoa cũng muốn tự mình sờ nó, đột nhiên con chồn đen lại hung dữ với cô, lộ ra vẻ đầy ác ý.
Cách Hoa sợ tới mức vội vàng lùi tay về, thở phì phì nói với chồn tía: “Nhóc con này, rõ ràng là tao cứu của mày trước. Không có tao cứu, mày đã sớm bị mấy con ưng kia ăn rồi."
Triệu Hùng lại thổi vài tiếng tiêu, sau đó dùng tay vuốt vuốt chồn đen, dường như đang vỗ về nó, sau đó nói với Cách Hoa: “Cách Hoa, cô sờ thử lần nữa xem!”
Cách Hoa lại vươn tay sờ chồn đen lần nữa, lần này nó lại để yên cho cô sờ, lại còn cọ tới cọ lui trên người cô
Lúc ở trong nhà Trọng Ảnh, mọi người đã thấy Triệu Hùng đang học mấy khẩu kĩ với Trọng Ảnh.
Chuyện Trọng Ảnh có thể nói chuyện được với động vật ấy, không lẽ trong một thời gian ngắn như vậy mà Triệu Hùng đã học được rồi?
“Thiếu gia, người luyện khẩu kĩ mà Trọng Ảnh dạy à?” Nông Tuyền hâm mộ hỏi han.
Triệu Hùng đối với chuyện này cũng cảm thấy kinh ngạc, cực kì khó hiểu nói: “Tôi chỉ luyện mấy lần, còn chưa học được hết mấy khẩu kĩ mà Trọng Ảnh dạy.”
“Vậy sao con chồn nhỏ này lại nghe lời cậu nói?”
“Có thể nó cảm thấy thiện ý của tôi!....” Triệu Hùng cười nói: “Động vật là bạn của con người, chỉ cần chúng nó cảm thấy thiện ý của cậu, thì sẽ không ăn chúng ta đâu. Sở dĩ cắn chúng ta, là xuất phát từ ý thức phòng bị của chúng nó sợ chúng ta đánh chúng nó thôi.”