Trần Thiên Trung nhìn thấy Triệu Hùng liền nhanh chóng đề cao Tư Quang, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thành.
Lúc này, chỉ có phá bỏ quy ước và mạnh dạn trọng dụng nhân tài thì “Tập đoàn Hùng Quang” mới có thể tiến xa hơn. Ngược lại, nếu cứ bảo thủ các quy tắc mà không chịu thay đổi thì công ty sẽ khó phát triển lớn mạnh hơn.
Nếu bảo thủ cứ giậm chân tại chỗ, tình hình buôn bán của xí nghiệp sẽ càng ngày càng mất đi
Triệu Hùng nói với Tư Quang, cho anh ta một năm đến thực tập, nếu có thể làm tốt, còn có thể sẽ được đề bạt. Nhưng nếu làm không được, bất cứ lúc nào cũng sẽ đối mặt với việc mạng sống bị loại trừ.
Tư Quang không những không sợ hãi, mà cảm thấy rằng đó là một cơ hội và thách thức lớn.
"Trung tâm mua sắm Tần Uyển" thuộc "Tập đoàn Hùng Quang", là doanh nghiệp hàng đầu của Hải Phòng. Bản thân hoàn toàn có thể dựa vào nền tảng này để thực hiện việc báo thù cả đời.
Triệu Hùng không loại bỏ chức vị của Tô Nhật Xuân trong "Trung tâm mua sắm Tần Uyển", nhưng lại trừng phạt anh ta bằng cách trừ tiền thưởng hàng quý.
Mặc dù lần này Tô Nhật Xuân đã sai, nhưng anh ta vẫn đóng góp rất lớn cho sự phát triển của "Trung tâm mua sắm Tần Uyển" ở Thành phố Vinh nói chung.
Thời điểm Trần Thiên Trung và Tô Nhật Xuân đang nói chuyện phím, Hồ Dân đã gọi điện cho Triệu Hùng.
Thấy đó là cuộc gọi của Hồ Dân, Triệu Hùng bước đến góc cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của văn phòng và trả lời điện thoại.
"Cậu chủ, Triệu Cao đến Hải Phòng rồi. Hãy đổi tên trung tâm mua sắm Tần Uyển đi, nếu không sẽ kiện chúng ta vi phạm. Có lẽ Tô Nhật Xuân làm vậy vì đã nghe được tin đồn trước đó rồi."
Triệu Hùng biết người của nhà họ Triệu đến nhưng không nghĩ lại đến nhanh như vậy. Vừa nghe tin Triệu Cao đã đến Hải Phòng, hơn nữa thông báo "Tập đoàn Hùng Quang" đổi tên thành "Trung tâm mua sắm Tần Uyển". Anh ta không khỏi cau mày, hỏi ngược lại Hồ Dân: “Cậu đang nói cái gì?”
“Không thay đổi, hơn nữa còn muốn kiện tập đoàn Khải Thời ra toà.” Hồ Dân nói rằng anh ta từ chối yêu cầu của Triệu Cao ngay tại chỗ.
Triệu Hùng nghe vậy liền gật đầu hài lòng nói với Hồ Dân: "Hồ Dân, lập tức truyền xuống. Người của tâm mua sắm Tần Uyển không được phép đổi tên trung tâm mua sắm Tần Uyển. Hơn nữa không cho phép Tô Nhật Xuân để cho việc như vây xảy ra thêm lần nào nữa. Tôi đã khấu trừ tiền lương quý này của anh ta, cậu thông báo một chút với tài vụ, mặt khác ở trong nội bộ thông báo phê bình việc của Tô Nhật Xuân. "
“Đã biết, thưa cậu chủ” Hồ Dân đáp.
"Ngoài ra, tôi vừa tìm được một ứng cử viên sáng giá. Anh ấy tên là Tư Quang, và anh ấy là quản lý bộ phận kế hoạch của Trung tâm mua sắm Tần Uyển ở Thành phố Vinh. Tôi đã bổ nhiệm anh ấy làm giám đốc khu vực chịu trách nhiệm lập kế hoạch và quản lý Trung tâm mua sắm Tần Uyển. Ngoài ra, nhà máy dược phẩm Song lâm mà chúng ta mới được mua lại cũng do người này quản lý. Người này có kinh nghiệm lập kế hoạch bất động sản quy mô lớn rất thành công. Cậu có thể quan sát anh ta. Nếu có thể có khả năng trọng dụng được, thì có thể điều nhiệm đến công tác ở tổng công ty. ”
Hồ Dân vẫn là rất tin tưởng vào tầm nhìn của Triệu Hùng, nói rằng anh ta sẽ chuyển hồ sơ cá nhân của Tư Quang đến trụ sở chính. Hơn nữa, trước tiên thông qua cuộc gọi video để trao đổi, sau đó để anh ta đến công ty gặp mặt đàm phán.
Triệu Hùng vô cùng yên tâm với cách làm việc của Hồ Dân, trực tiếp buông tay giao cho anh ấy xử lí.
Không thể không nói rằng, Hồ Dân có thể yên ổn làm phó chủ tích của Tập đoàn Hùng Quang là có nguyên nhân của nó. Triệu Cao đi tới Hải Phòng, yêu cầu Tập đoàn Hùng Quang đổi tên cho Trung tâm mua sắm Tần Uyển, nhưng lại bị Hồ Dân cự tuyệt ngay tại chỗ.
Hồ Dân biết hai từ Tần Uyển trong Trung tâm mua sắm Tần Uyển đối với Triệu Hùng quan trong như thế nào, cho nên Triệu Hùng lúc trước tại vì sao lại tức giận đến như vậy.
Sau khi cúp máy, Triệu Hùng chìm vào trầm tư.
Trần Thiên Trung có nói qua, Triệu Khải Nghĩa của nhà họ Triệu đích thân đến đây.
Triệu Khải Nghĩa là chủ tịch của "Tập đoàn Khải Thời" và là người đứng đầu trên danh nghĩa của nhà họ Triệu. Triệu Cao và Triệu Khải Nghĩa nhanh một bước tới Lân thành, như vậy bọn họ có làm khó dễ cho bà xã Lý Thanh Tịnh của anh không?
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Anh cấp tốc gửi tin nhắn cho vợ là Lý Thanh Tịnh và nói: "Thanh Tịnh, có người của nhà họ Triệu tới, em hãy cẩn thận. Mọi việc đợi anh quay về!"
Lý Thanh Tịnh không ngờ tới Triệu Hùng đã biết người của nhà họ Triệu tới, nhìn thấy tin tức đến, nhưng cũng không có nói cho Triệu Hùng biết chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó” chỉ trả lời có một chữ:"Được!"
Thành phố Vinh, nhà họ Phan!
Sau khi Phan Hải bị bắt giam, cả gia đình nhà họ Phan trở thành một đống hỗn độn. May mắn thay, Phan Tử Mặc đã dũng cảm đứng dậy.
Phan Tử Mặc là con thứ ba trong nhà họ Phan, trên anh ta còn có hai anh trai, anh cả là Phan Tử Cường, anh hai là Phan Tử Huy.
Trong ba anh em nhà họ Phan, chỉ có Phan Tử Mặc là luyện võ. Cả Phan Tử Cường và Phan Tử Mặc đều đang theo con đường kinh doanh, hai người đã sớm thành gia lập nghiệp.
Phan Hải vừa xảy ra chuyện, hai thông gia của nhà họ Phan cũng đều đến đây.
Hai thông gia của nhà họ Phan này tất cả cũng đến đây, một bên là nhà họ Tằng ở cẩm thành của tỉnh Nghệ An, bên kia là nhà họ Kiều của an thành ở tỉnh Nghệ An.
Nhà họ Tằng ở cẩm thành của tỉnh Nghệ An, ông chủ Tằng Chấn đúng là có từng xảy ra xung đột với Triệu Hùng, con gái lớn của ông ta chính là gả cho con trai lơn Phan Tử Cường của nhà họ Phan. Vừa nghe Phan Hải xảy ra chuyện liền mang con trai là Tằng Thần Nhạc đến đây.
Cùng lúc đó, một người bên phía thông gia nhà họ Kiều là Kiều Học Danh cũng qua đây.
Trong sảnh chính của nhà họ Phan, chính đại đang thảo luận các vấn đề!
Phan Tử Mặc chắp tay đối với hai người Tằng Chấn và Kiều Học Danh và nói: “Cảm ơn hai chú đã nhanh chóng tiếp viện cho nhà họ Phan, cháu quả thật là cảm kích vô cùng.”
Kiều Học Danh tuy là một cái tên vô cùng nho nhã nhưng tính tình của con người ông ta lại nóng nảy thô bạo.
Ông ta xua tay và nói với Phan Tử Măch: "Tử Mặc, cháu không cần đối với chúng ta làm mấy cái lễ nghi phiền phức đó đâu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bố của cháu tại sao lại bị hãm hại nhốt vào lao ngục tai ương vậy?"
Phan Tử Mặc cầu cứu hai gia đình họ Tằng và họ Kiều. Hiện tại không có gì để che giấu, liền đem toàn bộ câu chuyện thuật qua một lần.
Điều khiến Phan Tử Mặc tức giận nhất là người được ví như Thánh đàn Đao Tu La đó. Anh trông vào người của Thánh đàn thay anh ta ra mặt. Nhưng khi La Tu Đao biết được Phan Hải bị bỏ tù, tự nhiên dẫn người rời khỏi nhà họ Phan, còn mắng ngược nhà họ Phan là phế vật.
Thành phố Vinh, những người giàu có gần gũi với gia đình họ Phan, biết rằng "Phan Hải" đã gặp tai nạn. Từng người từng người cự tuyệt tiếp khách, nói không giúp được chuyện này của nhà họ Phan.
Trong lúc tuyệt vọng, ba anh em của gia đình nhà họ Phan liền cầu cứu nhà họ Tằng và nhà họ Kiều.
Khi Tằng Chấn nghe đến cái tên "Triệu Hùng", ông ta đích thân từ tỉnh Hà Nam chạy đến.
Ông ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nói: "Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Không ngờ Triệu Hùng lại dám đến tỉnh Nghệ An."
Tằng Thần Nhạc ở một bên thêm dấm dặm muối nói: "Bố, đây chính là cơ hội để gi3t chết Triệu Hùng. ”
Phan Tử Mặc vừa nghe thì trong lòng liền mừng thầm, bộ dạng tỏ ra vẻ hồ đồ, cố ý nói với Tằng Chấn: “Chú Tằng, chẳng lẽ chú với tên Triệu Hùng kia có chuyện gì sao?”
Tằng Thần Nhạc hừ lạnh một tiếng và nói: "Hừ! Nhà họ Tằng chúng tôi đúng là có chuyện với anh ta, đơn giản là thề không lưỡng tập. Lúc trước vào thời điểm tôi đi Hải Phòng, anh ta đã giam lỏng tôi, dụ bố tôi ra mặt cứu tôi. Sau đó lại dùng mọi cách bôi nhọ hai bố con chúng tôi. Ông trời có mắt, lần này anh ta đến Hải Phòng, nhà nhọ Tằng chúng tôi nhất định phải tới rửa nhục. ”
Kiều Học Danh vừa nghe, cảm thấy bản thân và hai thông gia đều có ân oán với Triệu Hùng. Ông ta không khỏi trầm giọng nói: “Các người với cái tên họ Triệu kia đều có ân oán, chúng ta liền đến nhà họ Diệp lấy lại thể diện, tỉnh Nghệ An là địa bàn của chúng ta, lại cho bọn người của tỉnh Hà Nam đến tác oai tác oái hay sao.”
Tên giang hồ của Kiều Học Danh là “Kiều gia”. Là một trong những lão đại nổi tiếng của tỉnh Nghệ An. Chẳng qua sau này liền tẩy trắng đi theo con đường kinh doanh trong sạch. Nhưng sau lưng lại kinh doanh một số hoạt động ngầm.
Phan Tử Mặc cố tình giả vờ ra vẻ buồn bã nói với Kiều Học Danh: "Chú Kiều, người ở bên cạnh của tên họ Triệu này, không hề ít các cao thủ trên võ thần bảng. Cũng có một tên cao thủ đứng hàng thứ chín của Thiên bảng giúp anh ta. Nếu không có cao thủ trợ giúp, chúng ta dù có đông người như thế nào cũng không phải là đối thủ của bọn họ."
Kiều Học Danh vừa nghe đến bên cạnh Triệu Hùng có cao thủ đứng top chín của võ thần bảng, nháy mắt bị hoảng sợ đến trợn mắt há hốc mồm.
Tằng Chấn cũng lo lắng nói: "Quả nhiên có rất nhiều cao thủ xung quanh tên họ Triệu này. Lần trước, tôi đã trả giá cao để tìm Tàn Kiếm Hồ A đứng thứ tám của địa bảng, tự nhiên lại bị tên tiểu tử họ Triệu kia xúi về về phía bên kia của cậu ta. Hiện tại người của tôi cũng không có nổi cao thủ để địch lại. ”
Kiều Học Danh liền cười lạnh một tiếng và nói: “Chẳng lẽ các người đã quên thân phận của tôi rồi sao? ”
“Lão Kiều, đừng nói là ông muốn sử dụng người của liêu minh? ”
“Tôi là đội phó của đội Liêu minh, tại sao lại không thể dùng người của Liêu minh?”
“Nhưng tôi nghe nói ở Liêu Minh có ba điều cấm, không được đấu đá nội bộ, không được lấy tư loạn công, không được vô cớ xuất binh. Nếu làm nhục người dân vô tội, hoặc là tuỳ ý không tuân theo quy củ của Liêu minh, liền lấy minh ước mà nghiêm trị "
Kiều Học Danh lạnh lùng cười nói:" Tên Triệu Hùng kia là dân vô tội sao? Nếu tôi bất động dùng đến người của liêu minh, các người cho rằng với mấy người đám chúng ta, có thể thắng nổi cao thủ top chín của võ thần bảng, thượng thiên bảng không, hai thông gia các người bị khi dễ, tôi làm sao có thể không đếm xỉa tới. Nếu không người trên giang hồ, như thế nào lại đối xử tử tế với Kiều Gia này? "