Khi Lý Thanh Tịnh chuẩn bị tan làm Triệu Hùng đã lái xe tới đến “Cao ốc văn phòng công trình xây dựng Đào Thị!”
Triệu Hùng ngồi ở trong xe gửi tin nhắn cho Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, anh đến rồi!”
“Được, anh đợi em một lát. Em xử lý công việc ở trong tay xong sẽ đi xuống ngay.” Lý Thanh Tịnh gửi tin nhắn trả lời.
Hai mươi mấy phút sau Lý Thanh Tịnh mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu trắng kem đi xuống.
Triệu Hùng xuống xe đón cô cười khen ngợi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, hôm nay em thật xinh đẹp!”
“Anh bớt xum xoe lại đi! Không phải là anh có mưu mô gì đấy chứ.”
“Anh có mưu mô nhưng không có sức để thực hiện.”
Lý Thanh Tịnh sợ Triệu Hùng tổn thương tới lòng tự trọng nên chủ động nắm tay Triệu Hùng cười nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, chúng ta tới nhà bà ngoại!”
Sau khi hai người lên xe, Triệu Hùng vừa lái xe vừa hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, bà ngoại tìm chúng ta có chuyện gì vậy?”
“Em cũng không biết, có thể có liên quan tới tin tức của anh ngày hôm nay. Dù sao bây giờ anh cũng rất nổi tiếng.” Lý Thanh Tịnh trêu chọc Triệu Hùng.
“Thanh Tịnh, anh đã làm liên lụy tới em. Vốn dĩ anh muốn cho em thân phận thật tốt nhưng bây giờ ai cũng biết anh là con rơi của nhà họ Triệu.”
“Nhưng em lại thích người con rơi là anh.”
Lý Thanh Tịnh kéo tay của Triệu Hùng rồi đưa tay đặt ở trên khuôn mặt của mình nói: “Chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, Lý Thanh Tịnh em sẽ không để ý tới những gì người khác nói. Triệu Hùng chúng ta làm chính mình là được rồi. Đúng rồi, anh đưa nhẫn của nhà họ Triệu cho chú ba chưa?”
“Đưa rồi!”
“Chú ba nói thế nào?”
“Không nói gì.”
“Nhưng em cảm giác con người của chú ba rất tốt, em thực sự không thể hiểu được tại sao nhà họ Triệu lại đối xử với anh như thế, như vậy đối với anh mà nói quá không công bằng.”
Triệu Hùng vừa lái xe vừa nói: “Anh chia nhỏ tài sản của nhà họ Triệu nên đã mất đi quyền thừa kế tập đoàn Khải Thời. Vì vậy có thể đây là nguyên nhân họ đuổi anh ra khỏi nhà họ Triệu. Nhưng mà điều làm cho anh tức giận là nhà họ Triệu có tài sản lớn như vậy mà còn muốn toan tính với tập đoàn Hùng Quang của anh.”
“Cho dù anh quyết định như thế nào thì em cũng sẽ ủng hộ anh!”
Triệu Hùng nghe vợ Lý Thanh Tịnh nói như vậy thì trong lòng cảm động. Nắm tay đặt ở trên đùi của Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng vuốt nhẹ mấy lần.
“Anh Trung Dũng lái xe đi, không cho phép suy nghĩ lung tung!” Lý Thanh Tịnh đẩy bàn tay của Triệu Hùng ra khỏi đùi của mình.
Triệu Hùng cười hì hì Trung Dũng lái xe.
Sau khi tới nhà họ Đào tất cả mọi người trong nhà họ Đào đều nhìn Triệu Hùng với ánh mắt khác lạ.
Bà cụ Đào thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh tới thì cười chào hỏi hai người: “Thanh Tịnh, Triệu Hùng lại đây ngồi!”
Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng ngồi xuống sát ở bên cạnh bà cụ Đào.
Bà cụ nói với con trai lớn Đào Yên Nguyên: “Yên Nguyên, bảo phòng bếp đưa thức ăn lên được rồi!”
Đào Yên Nguyên lập tức dặn dò người giúp việc ở trong nhà.
Bà cụ Đào nhìn Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, lần này nhà họ Triệu gây ra động tĩnh hơi lớn đấy!”
Triệu Hùng xấu hổ cười nói: “Bà ngoại, bà cũng biết rồi sao?”
Bà cụ Đào khẽ gật đầu nói: “Tôi biết rồi!”
Bèn nghe thấy Đào Yên Hoa châm chọc Triệu Hùng: “Hừ! Hại tôi vui mừng vô ích. Tôi còn tưởng rằng Thanh Tịnh gả cho cậu rốt cuộc cũng có thể leo lên đầu cành trở thành phượng hoàng. Không ngờ cậu lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu. Đồ bỏ đi thì vẫn cứ là đồ bỏ đi! Nhà họ Triệu có tài sản lớn như vậy thế mà cậu cũng không được chia một chén canh nhỏ. Lần này thì hay rồi, làm ồn ào đến nỗi dư luận xôn xao ai cũng biết cậu là con rơi của nhà họ Triệu, ngay cả Thanh Tịnh nhà chúng tôi cũng bị cậu làm ảnh hưởng tới danh dự.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Dù anh ấy có là người của nhà họ Triệu hay không thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của chúng con.”
“Thanh Tịnh, đến lúc này mà con còn nói chuyện thay cho Triệu Hùng sao. Con có biết con rơi của nhà họ Triệu có ý nghĩa như thế nào không? Không chỉ vĩnh viễn mất quyền thừa kế tài sản của nhà họ Triệu hơn nữa đi tới đâu cũng sẽ bị người ta lên án nói là con rơi của nhà họ Triệu. Con gái của mẹ ưu tú như vậy sau này phải đối nhân xử thế ở trước mặt người khác như thế nào chứ. Mẹ thấy hoảng sợ thay cho con.”
“Đủ rồi!” Bà cụ Đào trừng mắt nhìn con gái thứ hai Đào Yên Hoa quát chói tai: “Mẹ vẫn còn chưa chết cái nhà này đã đến phiên các con làm chủ sao? Mặc dù Thanh Tịnh và Triệu Hùng là con gái và con rể của con nhưng con xem con đang nói gì vậy hả?”
“Mẹ! Mẹ không thấy tin tức sao? Nhà họ Triệu muốn kiện tập đoàn Hùng Quang nói sau này không cho trung tâm mua sắm Tần Uyển dùng cái tên này. Trừ chuyện đó ra con còn nghe nói nhà họ Triệu muốn ra tay đối phó với tập đoàn Hùng Quang. Triệu Hùng là người của nhà họ Triệu nhưng cậu ta còn không được chia một xu nào, nếu như ngay cả tập đoàn Hùng Quang của Trần Thiên Trung cũng không giữ được kết quả còn không phải là dã tràng xe cát sao. Thanh Tịnh đi theo Triệu Hùng không những không được gì còn bị liên lụy đến thanh danh. Cho dù đi tới đâu cũng sẽ bị người ta châm chọc.”
Bà cụ Đào khịt mũi nói với con gái thứ hai Đào Yên Hoa: “Con thật sự là tóc dài kiến thức ngắn. Nếu như nhà họ Triệu muốn ra tay đối phó với tập đoàn Hùng Quang như vậy có thể nói rõ Triệu Hùng nắm phần lớn cổ phần của tập đoàn Hùng Quang ở trong tay. Xem như tập đoàn Hùng Quang sụp đổ thì dựa vào năng lực của Thanh Tịnh chẳng lẽ Triệu Hùng không thể đợi thời cơ trở lại sao? Con suy nghĩ gì vậy? Còn nói cái gì mà đồ bỏ đi? Mẹ thấy mấy đứa mới là đồ bỏ đi đấy. Nếu không phải Thanh Tịnh làm việc cho nhà họ Đào chúng ta thì nhà họ Đào chúng ta đã phá sản từ lâu rồi. Có thể mấy đứa vẫn còn chưa biết Triệu Hùng đã âm thầm giúp nhà họ Đào chúng ta từ trước rồi. Bây giờ Đào Ái đã xảy ra chuyện mấy đứa lại ở đây bỏ đá xuống giếng, đây là người một nhà sao? Ai trong các con còn dám nói điều không phải về Triệu Hùng thì mẹ sẽ không chia một xu nào cho các con. Người khác nói điều không đúng về Triệu Hùng chẳng lẽ các con có tư cách nói Triệu Hùng sao?”
Những lời bà cụ nói làm cho tất cả mọi người ở trong nhà họ Đào trừ Thanh Tịnh đều bị dạy dỗ.
Đào Yên Quyên người con thứ ba khẽ lẩm bẩm: “Mẹ, chị hai nói điều không phải với Triệu Hùng chứ chúng con không có suy nghĩ như vậy.”
“Đừng tưởng rằng mẹ nói đứa thứ hai thì sẽ không nói mấy đứa. Chẳng lẽ mẹ lại không biết trong lòng mấy đứa đang suy nghĩ gì sao? Hôm nay mẹ gọi Thanh Tịnh và Triệu Hùng đến là vì muốn cảnh cáo mấy đứa sau này không ai trong nhà họ Đào được nhắc tới chuyện Triệu Hùng bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu. Nếu như để cho mẹ biết được nhẹ thì dùng gia pháp nặng thì đuổi mấy đứa ra khỏi nhà họ Đào giống như nhà họ Triệu đã làm.”
Bà cụ đảo mắt nhìn từng người trong nhà họ Đào.
Tất cả mọi người trong nhà họ Đào không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén, ai cũng biểu hiện ra dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Triệu Hùng không ngờ bà cụ Đào vẫn còn hiểu rõ lí lẽ, cố ý Trung Dũng người nhà họ Đào để tuyên bố chuyện này. Xem ra không uổng phí bản thân làm việc cho nhà họ Đào.
Sau khi món ăn được đưa lên bà cụ bảo Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng nhanh chóng ăn cơm.
Bà cụ Đào hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, nhà họ Triệu muốn kiện cậu vậy tiếp theo cậu định thế nào?”
“Cháu đã bảo Hồ Dân và ông Trung đi mời luật sư tốt nhất! Nếu như nhà họ Triệu đã muốn kiện cháu vậy thì phải đánh tới cùng mới được. Cháu sẽ không đổi tên của trung tâm mua sắm Tần Uyển.”
“Tại sao cậu phải dùng cái tên Tần uyển này? Đổi một cái tên khác không phải tốt hơn sao tránh khỏi phải tốn công tốn sức.”
“Tần Uyển là tên của mẹ cháu, cháu không những muốn tiếp tục dùng cái tên này mà sau này cũng không cho phép nhà họ Triệu sử dụng cái tên này.”
Vừa nhắc tới Tần Uyển tất cả người nhà họ Đào đều dựng lỗ tai lên.
Bà cụ Đào rất tò mò chuyện của nhà họ Triệu nên hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, tôi có một câu không biết có nên hỏi hay không?”
Thân thế của Triệu Hùng đã được công khai nên cũng không còn chuyện gì để che giấu nữa, vì vậy nói với bà cụ Đào: “Bà ngoại, bà hỏi đi!”
“Mẹ cậu chết như thế nào?”
“Bà ấy bị bệnh ung thư!”
“Nhưng tôi nghe nói bố cậu đã cưới một người vợ khác.”
“Đúng vậy!”
“Vậy sao cậu lại chạy tới Hải Phòng?” Bà cụ Đào tò mò hỏi.
“Cháu và bố cháu xảy ra mâu thuẫn nên cháu đã đánh người phụ nữ kia, sau đó cháu tới Hải Phòng tìm ông nội Chiến!”
Lý Thanh Tịnh thấy chủ đề hơi nặng nề lập tức đổi chủ đề nói: “Cháu thấy Triệu Hùng tìm ông nội cháu là giả, anh cố ý tới gần cháu muốn cưới cháu vào tay thì đúng hơn.”
“Vì vậy đời này có thể lấy được Thanh Tịnh em mới là hạnh phúc lớn nhất của anh.” Triệu Hùng nắm tay Lý Thanh Tịnh ở ngay trước mặt mọi người cũng khẽ hôn trên mu bàn tay của Lý Thanh Tịnh một cái.
Đào Yên Hoa trừng mắt nhìn Triệu Hùng nhưng bà cụ không cho bản thân mở miệng bôi nhọ Triệu Hùng, lúc này mới không phát điên tại chỗ.
Bà ta càng nhìn Triệu Hùng càng cảm thấy tức giận, bà ta sinh ra một đứa con gái xinh đẹp ưu tú như vậy lại bị thằng nhóc Triệu Hùng này dụ dỗ.
Trong lòng thầm oán giận với Lý Hữu Chiến đã chết: “Ông Chiến ma già này thật sự không làm chuyện tốt lành gì, đã sắp chết rồi còn làm loại chuyện giống như búa bổ vậy!...”