Cuối cùng cũng xoa dịu được cảm xúc của Thẩm Văn Hải, Lý Thanh Tịnh liền kéo Triệu Hùng đến góc sân và phàn nói nói: “Không phải anh nói lúc quay trở về tỉnh anh mới nói cho Văn Hải biết chuyện của chú Trung sao? Sao đã nói ra rồi?”
Triệu Hùng hạ thấp giọng rồi nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, Văn Hải là con cháu của Thẩm Công, Thẩm Vạn Tam?”
“Cái gì cơ?” Vẻ mặt của Lý Thanh Tịnh đầy kinh ngạc khi nghe những lời này, cô không thể tin được vào tai của mình nữa.
“Có thật không vậy?”
“Ừm.”
Sau đó Triệu Hùng đã kể cho Lý Thanh Tịnh nghe về cuộc nói chuyện giữa anh và trưởng thôn Trương Chính Sơ.
Lý Thanh Thanh không thể ngờ mọi chuyện lại có thể trùng hợp đến như vậy, Thẩm Văn Hải lại có thể là con cháu của Thẩm Công.
“Để Văn Hải biết cũng không sao vì cậu bé sớm muộn gì cũng phải đối mặt với tất cả chuyện này.” Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu, anh nói trong số những người ở “Tài Trang” chỉ còn có một người tên Thẩm Tấn Phát là người thân thích của Thẩm Văn Hải. Còn những người khác tuy rằng cũng mang họ Thẩm nhưng không phải là con cháu của Thẩm Công.
“Vậy bây giờ Thẩm Tấn Phát đang ở đâu?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
“Ông ta bị điên rồi! Chúng ta cứ ăn cơm trước rồi gặp ông ta sau.”
Lý Thanh Tịnh không ngờ rằng con cháu của nhà họ Thẩm lại có kết cục như vậy.
“Em sẽ quay về để dỗ dành Văn Hải còn anh đi nói chuyện với trưởng thôn đi!” Lý Thanh Tịnh nói xong liền quay người đi vào trong nhà.
Khoảng một giờ sau thức ăn cũng đã được làm xong.
Không thể không nói rằng khả năng nấu nướng của Thẩm Nga rất tốt. Chỉ với một vài nguyên liệu đơn giản nhưng bà ấy có thể làm ra cả chục món ăn.
Có rất nhiều thứ mà Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh còn chưa ăn thử bao giờ.
Thịt xông khói xào, thịt xông khói xào nem cuốn, đậu xào dưa chua ăn cùng với cơm, khoai tây chiên và nhiều món khác nữa.
Thẩm Nga nói với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh rằng thịt xông khói là đồ ăn bắt buộc phải có đối với mỗi gia đình ở đây và cũng có rất nhiều cách để ăn nem cuốn. Loại này tên là “rau diếp cá”, lúc đầu khi cho vào miệng sẽ cảm thấy có vị tanh kì lạ nhưng sau khi ăn mấy miếng thì sẽ thấy ngon. Hơn nữa “nem cuốn” còn có giá trị y học.
Trương Chính Sơ lấy rượu ngâm “lê gai” ra.
“Lê gai” là đặc sản của vùng Quý Nam. Loại này khi dùng để ngâm rượu rất có ích cho sức khỏe. Có thể chống hạ đường huyết, chống lão hóa và điều trị bệnh viêm khớp. Khi uống vào có vị hơi chát nhưng cũng hơi ngọt, giống như rượu trái cây.
Triệu Hùng và những người khác khi uống rượu ngâm “lê gai” đều cảm nhận được hương vị rất đặc biệt.
Mọi người vừa trò chuyện vừa uống rượu nhưng lúc đang nói chuyện thì lại nhắc đến Thẩm Tấn Phát.
Vừa nhắc đến “Thẩm Tấn Phát” Trương Chính Sơ liền thở dài và nói rằng Thẩm Tấn Phát từng là sinh viên đứng đầu trong thôn. Sau này khi thôn xảy ra án mạng vào đêm hôm đó cả người liền trở nên ngu ngốc đi. Nếu không phải được ăn cơm nhà họ Bạch ở trong thôn thì đã sớm chết đói từ lâu rồi.
Sau khi ăn cơm xong Trương Chính Sơ liền dẫn Triệu Hùng và những người khác đến nhà của Thẩm Tấn Phát.
Căn nhà của Thẩm Tấn Phát đổ nát, nhìn qua là biết không có ai dọn dẹp.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi từ trong nhà nhảy ra, đầu tóc rối bù như tổ chim, quần áo trên người mấy tháng nay chưa giặt cũng chưa thay, bốc ra mùi chua thối.
“Hì hì, trưởng thôn đến rồi.” Thẩm Tấn Phát gọi Trương Chính Sơ.
Trương Chính Sơ muốn dùng Thẩm Văn Hải để đánh thức ký ức của Thẩm Tấn Phát, ông ta chỉ tay vào Thẩm Văn Hải và hỏi: “Thẩm Tấn Phát, ông còn nhớ Văn Hải không?”
Thẩm Tấn Phát vừa nhìn Thẩm Văn Hải sắc mặt ông ta liền thay đổi rõ rệt và lớn giọng hét: “Ma! Ma!” Ông ta hoảng sợ chạy vào trong nhà.
Trương Chính Sơ thở dài khi nhìn thấy Thẩm Tấn Phát trở nên như vậy. Ông ta lắc đầu nói: “Thấy không, từ lúc Tài Trang xảy ra chuyện đến giờ ông ta đều như vậy.”
Thẩm Văn Hải phải gọi Thẩm Tấn Phát một tiếng “chú Sáu!”, vậy nên khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của Thẩm Tấn Phát, cậu rất đau lòng.
Cậu không có người thân nào trên thế giới này ngoại trừ Thẩm Tấn Phát vậy mà người thân duy nhất này lại biến thành một kẻ điên.
Trương Chính Sơ nói với Triệu Hùng rằng phần mộ của bố mẹ Thẩm Văn Hải được chôn cất ở sau núi và phải mất một giờ để đi đến đó.
Lúc này đã là gần ba giờ chiều.
Triệu Hùng định ở lại “Tài Trang” qua đêm nên anh ấy nói với trưởng thôn là đợi đến sáng ngày mai sẽ lên núi để thắp hương cho bố mẹ Thẩm Văn Hải.
Trương Chính Sơ đã sắp xếp cho Triệu Hùng và những người khác ở lại ngôi nhà ngày xưa của Thẩm Văn Hải. Ngôi nhà này đã được bỏ trống từ lâu, nhà có bốn phòng đủ cho Triệu Hùng và những người khác có thể ở.
Thẩm Văn Hải bảo Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã và những người khác dọn dẹp một chút còn Trương Chính Sơ bảo người trong thôn đem chăn ga đến.
Sau khi ăn tối ở nhà Trương Chính Sơ, Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh, Thẩm Văn Hải và Nông Tuyền về nhà cũ của Thẩm Văn Hải.
Buổi tối Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, Triệu Dao Châu và Thẩm Văn Hải ở chung một phòng. Một phòng đơn cho Lý Diệu Linh. Bốn anh em nhà họ Mã ở một phòng còn phòng cuối là của Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ.
Sau khi sắp xếp xong chỗ ở, Triệu Hùng đi ra sân và ngồi trên ghế đá hút thuốc, ngắm nhìn những ngọn núi xa xa.
Lý Thanh Tịnh sau khi vỗ về con gái Triệu Dao Châu và Thẩm Văn Hải cũng đi ra ngoài sân.
Nhìn thấy Triệu Hùng đang hút thuốc, cô liền bước tới.
“Anh sao vậy, có tâm sự gì sao?” Lý Thanh Tịnh ngồi xuống hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Thanh Tịnh à, tuy rằng đã tìm được người thân của Văn Hải nhưng Thẩm Tấn Phát lại bị điên, vậy nên để Văn Hải sống chung với chúng ta có được không?”
“Em đương nhiên là đồng ý rồi, nếu đưa Văn Hải giao cho Thẩm Tấn Phát thì em cũng không yên tâm. Hơn nữa cậu bé là con cháu của nhà họ Thẩm nên cũng có liên quan nhiều đến anh.”
Triệu Hùng thấy vợ đồng ý, anh liền nắm lấy tay của cô và nói: “Thanh Tịnh, cảm ơn em.”
“Được rồi, anh đừng làm bộ nữa. Chỉ cần việc anh làm là đúng thì em sẽ luôn ủng hộ anh. Bây giờ nghĩ lại lúc chúng ta vừa mới kết hôn, anh lúc nào cũng ở nhà chỉ ăn và đợi chết, giống như con lợn vậy, thật quá dễ dàng mà. Nếu không phải ông nội nhiều lần bảo rằng em không được ly hôn với anh thì em cũng thật sự không chịu nổi anh nữa rồi.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Triệu Hùng cười nói.
“Bây giờ thì tốt hơn trước rồi, có điều anh cũng đừng có tự mãn, đừng tự xem bản thân là con trai của Triệu Khải Thời, chỉ cần anh là chồng của Lý Thanh Tịnh một ngày thì em vẫn sẽ quản anh.”
Lý Thanh Thanh nói ra chữ “quản” nhưng thực tế tình cảm của cô và Triệu Hùng từ lạnh nhạt đã dần dần trở thành tôn trọng lẫn nhau.
Lúc này Lý Diệu Linh đi từ trong nhà ra và cố ý hét to lên: “Chị ơi, anh rể ơi, hai người lại rắc cẩu lương rồi.”
Lý Thanh Tịnh vội vàng rút tay ra khỏi tay của Triệu Hùng rồi hỏi vặn lại: “Chỉ nắm tay một cái đã tính là rắc cẩu lương rồi sao?”
“Đương nhiên rồi, chị không thể biết rằng người độc thân như em sẽ rất khó chịu khi nhìn thấy hai người tình cảm không hả.” Lý Diệu Linh đi tới gần Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh rồi nói: “Chị, buổi tối em muốn ngủ với chị.”
“Bọn chị có phòng đầy đủ rồi! Em ngủ một mình một phòng không phải là tốt hơn sao?”
“Không được, em sợ!”
“Em sợ cái gì cơ?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
Lý Diệu Linh nhỏ nhẹ nói: “Chị chưa nghe về vụ thảm sát ở Tài Trang à! Ngôi nhà này đã có người chết rồi vậy nên em rất sợ ở một mình!”
Lý Thanh Tịnh lườm em gái Lý Diệu Linh và nói: “Bình thường cô gái như em rất can đảm mà, sao giờ lại trở nên nhút nhát như vậy?”
“Dù sao thì em cũng rất sợ! Chị để em ở cùng với mọi người đi!” Lý Diệu Linh lắc lắc cánh tay của Lý Thanh Tịnh và làm nũng.
Triệu Hùng nói: “Như vậy đi! Anh và Văn Hải sẽ ngủ ở phòng nhỏ còn em, Diệu Diệu và Dao Châu, ba người ở một phòng.”
Lý Thanh Tịnh cũng cảm thấy chuyện này hợp lý nên gật đầu nói: “Vậy được, chút nữa em sẽ đi lấy thêm chăn cho hai người.”
Qua một đêm không có gì và sáng ngày hôm sau đã đến.
Triệu Hùng đã thức dậy từ sớm và đang tập thể dục ở sân. Ngay sau đó Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã và Tàn Kiếm Hồ cũng xuống sân vận động.
Những người tập võ như họ sẽ cảm thấy bức bối và khó chịu nếu một ngày không được vận động cơ và xương.
Lúc này trưởng thôn Trương Chính Sơ đã dẫn theo rất nhiều dân làng vội vã đi vào trong sân.
“Trưởng thôn, xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Hùng hỏi Trương Chính Sơ.
Trương Chính Sơ chỉ vào Triệu Hùng và những người khác rồi hét lên: “Cút đi! Các người lạ mặt này hãy cút hết ra khỏi Tài Trang cho tôi!”
Nông Tuyền và những người khác dừng lại rồi đi đến đứng xưng quanh Triệu Hùng.
Triệu Hùng khó hiểu hành động này của Trương Chính Sơ. Rõ ràng hôm qua bản thân còn ngồi ăn cơm với Trương Chính Sơ vậy tại sao chỉ qua một đêm ông ta đã muốn đuổi anh ta ra khỏi thôn?
“Trưởng thôn, cho dù ông muốn đuổi chúng tôi đi thì cũng nên cho chúng tôi biết lý do chứ? Tôi dẫn Văn Hải về là để thắp hương cho bố mẹ của cậu bé mà.”
“Các người đã xúc phạm đến thần núi khiến thần núi tức giận!” Vẻ mặt của Trương Chính Sơ đầy sợ hãi.
Những người dân ở Tài Trang đều cầm gậy trong tay rồi đi theo Trương Chính Sơ, họ hét lớn: “Cút đi! Cút ra khỏi Tài Trang!”