Cách “Tài trang” khoảng mười km, có một nơi được gọi là “Thần núi”.
Ở chỗ “Thần núi” này, người trong tài tang đang tổ chức hoạt động hiến tế “Bé trai, bé gái”.
Thôn trưởng của tài trang Trương Chính Sơ, quỳ trên mặt đất, thành kính mà cầu nguyện nói: “Thần núi, cầu ngài phù hộ con dân tài trang chúng tôi, mưa thuận gió hoà, con dân bình an! Chỉ cần Thần núi ngài phù hộ chúng tôi, con dân tài trang chúng tôi, đồng ý để đời đời con cháu cùng cung phụng ngài!”
Một tiếng chim ưng kêu truyền đến, khiến cho bóng đêm thêm vài phần quỷ dị.
Thôn dân tài trang, có người cầm đèn pin, có người tay giơ cây đuốc, nhìn xung quanh khắp nơi. Cơ thể mỗi người đều đang run rẩy, sợ tới mức không kiềm được phát run.
Trương Chính Sơ nói với hai đứa bé bên người ông nói nói: “Hoa, Thụ Mỹ Nhi ơi, hai đứa các con phải ngoan ngoãn, ở lại chỗ này với ông Thần núi đấy. Sáng sớm ngày mai, bố mẹ của hai cháu sẽ đón hai cháu về thôi.”
Nơi xa, có hai người đàn bà rốt cuộc không chịu được đau khổ mà khóc lớn.
“Con tôi, con của tôi!......”
Gã đàn ông bên cạnh lập tức quát vào mặt người đàn bà: “Nhỏ tiếng một chút, đừng có mà làm ồn đến Thần núi!”
Có một bà cô nắm lấy cổ áo của người đàn ông bên cạnh nói: “Ông cái đồ chết giẫm, đó là con của chúng ta đó! Nhỡ đâu nó xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?”
“Không...... Sẽ không! Chỉ chờ trời sáng lên, chúng ta sẽ đến đón con ngay.” Trong giọng của người đàn ông đang nói, rõ ràng là không đủ tự tin.
Trương Chính Sơ lại bước trở về, răn dạy hai người đàn bà: “Các bà câm miệng cho tôi, không được làm ồn tới Thần núi!”
Danh vọng của Trương Chính Sơ “Tài trang” cực cao, một khi ông ta đã quát như vậy, đã khiến hai người đàn bà lập tức sợ đến mức ngừng khóc nỉ non.
“Chúng ta nhanh chóng đi thôi, đừng có mà quấy nhiễu đến Thần núi!” Trương Chính Sơ nói với mọi người.
Người ở tài trang vội vàng xoay người, mọi người ai cũng hoảng sợ đến mất kiềm chế, xoay người bỏ chạy ra phía bên ngoài "Thần núi".
Cái cô bé tên là “Hoa” và cậu bé tên là “Thụ Mỹ Nhi”, vừa thấy tất cả những người lớn đều chạy hết, hai đứa trẻ bé nhỏ sợ tới mức gào lên khóc lớn.
Hai đứa mới mười tuổi, “Thần núi” tối om này có thể hù chết người khác. Hai đứa nhỏ đuổi theo trong chốc lát, cuối cùng vẫn đành chịu thua. Bằng vào cơ thể nho nhỏ của hai bé, làm sao có thể đuổi kịp bước chân của người lớn.
Bốn anh em nhà họ Mã ẩn núp ở nơi tối tăm suốt một thời gian dài, thấy được toàn bộ quá trình “Hiến tế” xảy ra như thế nào.
Ở trên đài có một cái án, còn bày trái cây và một cái đầu heo, hai bên đốt lên ngọn nến có chụp thuỷ tinh.
Mã Nhị Trực nhỏ giọng mà hỏi anh Cả Mã Đại Lý: “Anh Cả, bây giờ chúng ta có nẻn đi ra ngoài cứu hai đứa nhỏ không?”
“Chờ một chút!” Mã Đại Lý nhắc nhở ba người em của mình bình tĩnh lại. “Anh Hùng bảo chúng ta nhìn một chút xem có những người khác đang quấy phá hay không. Nếu mà không có, rồi lại có thú hoang tấn công bọn trẻ, chúng ta lại ra tay cứu bọn nó sau.”
Mã Đại Lý vừa dứt lời, đã nghe thấy từng tiếng sói hú truyền đến từ “Thần núi”.
Bốn anh em nhà họ Mã đồng thời nhíu mày, cảnh giác nhìn về bốn phía xung quanh.
Ở chỗ rừng thiêng nước độc này, đừng nói là sói hoang, rất có khả năng còn có những loại thú hoang to lớn khác.
Hai đứa bé Hoa và Thụ Mỹ Nhi sau khi đuổi theo trong chốc lát, cuối cùng vẫn đành từ bỏ xoay trở về. Bởi vì, chỉ có chỗ dàn tế mới có ánh sáng.
Vào lúc con người bất lực đối mặt với bóng tối, ánh sáng chính là hy vọng. Hai ngọn nến có chụp đèn bằng pha lê kia, chính là hy vọng của bọn trẻ.
Hoa nói với Thụ Mỹ Nhi: “Anh Thụ Mỹ Nhi ơi, em sợ lắm!”
Cậu bé được gọi là Thụ Mỹ Nhi, ôm em gái Hoa nói: “Đừng sợ, anh sẽ bảo hộ em!”.
Lại một tiếng sói hú truyền đến, hai đứa nhỏ sợ tới mức ôm chặt lấy nhau.
Lúc này, ban đêm tối đen, bỗng nhiên sáng lên vô số ánh sáng xanh lè.
Những ánh sáng xanh này nhìn từ xa tới gần, nhìn qua giống như là lửa ma trơi đang phập phềnh vậy.
Mã Đại Lý kêu một tiếng: “Không được rồi, bầy sói tới! Mau đi cứu bọn trẻ.” Nói xong, người đã lao ra ngoài trước.
Ngay sau đó, Mã Trị Trực, Mã Tam Khất, Mã Tứ Cường tất cả đều nhào người phóng ra ngoài hết.
Vào lúc bốn người chạy đến bên cạnh hai đứa nhỏ, bầy sói đã đến đây rồi.
Mã Đại Lý một tay một đứa vác theo hai đứa nhỏ, để ba người em của mình ngăn trở bầy sói.
Mã Nhị Trực, Mã Tam Khất và Mã Tứ Cường vật lộn với mấy con sói đứng ngoài, thấy Mã Đại Lý rời đi an toàn, ba người ăn ý mà đồng thời lui lại.
Bầy sói phía sau đuổi theo không bỏ.
Mã Tứ Cường chạy ở chỗ cuối cùng, bị hai con sói đuổi theo sát núi, anh ta xoay ngưới đá tung một cái, đá bay một con sói ra ngoài. Một con sói khác nhào về phía anh ta, anh cúi người một cái, tránh nó đi.
Mã Nhị Trực một con một đấm lại lần nữa đánh vào trên xương sọ của sói. Sau khi đập chết con sói, nói với Mã Tứ Cường: “Này Tư, đi mau!”
Ba anh em vội vàng đuổi theo về phía Mã Đại Lý.
Thật vất vả cắt đuôi được bầy sói, bốn anh em nhà họ Mã mệt đến thở hổn hển hồng hộc, cong eo thở phì phò từng hơi từng hơi một.
Mã Nhị Trực hỏi Mã Đại Lý: “Anh Cả, bây giờ chúng ta nên đi chỗ nào?”
“Về tài trang trước, nếu tài trang không có việc gì, thì quay trở về huyện ngay lập tức.”
“Vậy thì biết làm sao với hai đứa nhỏ này bây giờ?”
“Tạm thời mang bọn nó trước!”
Mã Nhị Trực thấy hai đứa nhỏ rũ đầu, còn tưởng rằng bọn trẻ đã bị chết mất rồi. Mã Đại Lý nói với Mã Nhị Trực, nói sợ bọn nhỏ ra tiếng bị người khác phát hiện, nên anh đã cho bọn trẻ ngất đi.
Vì thế, Mã Đại Lý giao một đứa trẻ cho Mã Tam Khất, một đứa khác giao cho Mã Tứ Cường.
Bốn người anh em họ thừa dịp trời tối, chạy về tới “Tài trang”.
Sau khi tới tài trang rồi, bốn người anh em họ đi dạo qua một vòng trong thôn. Có người trong nhà nuôi chó, nghe được tiếng động, “Gâu gâu” kêu lên.
Mã Đại Lý lo rằng bọn nhỏ sẽ tỉnh dậy vào lúc này, bảo Mã Tam Khất và Mã Tứ Cường đứng ở cửa thôn chờ bọn họ. Anh ta dẫn theo Mã Nhị Trực, đi dạo qua một vọng quanh nhà, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà Thẩm Tấn Phát.
Lúc này, đêm đã khuya rồi. Nhưng trong nhà Thẩm Tấn Phát vẫn còn sáng đèn. Thẩm Tấn Phát là một đứa ngu ngơ, tối như vậy mà còn không ngủ thì đang làm cái gì? Việc này gợi lên lòng hiếu kỳ của Mã Đại Lý.
Vào lúc Mã Đại Lý và Mã Nhị Trực luồn vào phía sau phòng của Thẩm Tấn Phát, nghe thấy trong phòng truyền ra một giọng nói lạnh lùng tăm tối.
“Thẩm Tấn Phát, mày có biết lần trước vì sao mà lại không giết mày không?” Người đàn ông lạnh giọng hỏi Thẩm Tấn Phát.
Thẩm Tấn Phát cười hì hì hỏi lại người đàn ông: “Có phải có thứ gì ăn ngon hay không? Tôi nói cho các người, các người đi nhanh đi! Giết người, rất nhiều người đã bị chết.”
Thẩm Tấn Phát đang nói năng lộn xộn.
Sau khi người đàn ông nghe Thẩm Tấn Phát nói xong, không khỏi nhíu chặt mày. Gã xách cổ áo của Thẩm Tấn Phát lên, vứt anh ta xuống khiến anh nằm sõng soài xuống trên mặt đất.
“Tấn Phát! Mày đừng có mà giả ngây giả dại với tao nữa. Bọn tao đã biết bí mật của nhà họ Thẩm chúng mày. Giao đồ ra đây ngay.”
Thẩm Tấn Phát nhặt một miếng rác rưởi từ trên mặt đất giao vào trong tay người đàn ông, nghiêm trang mà nói: “Cho anh!”
“Bốp!......”
Người đàn ông tát một cái quặc trên mặt Thẩm Tấn Phát, đánh Thẩm Tấn Phát ngã dúi dụi xuống mặt đất.
Thẩm Tấn Phát che lại gò má bị đánh đau, rất là ấm ức mà nói: “Là anh muốn đồ còn gì. Tôi cho các anh, các anh còn đánh người!”
Một người đàn ông cao to bên cạnh, hỏi người đàn ông đứng đầu: “Anh Cả, chẳng nhẽ cái tên này điên thật rồi à?”
“Không biết là điên thật hay là giả vờ.”
“Anh Cả, em có cách để thử xem nó có phải điên thật hay không?”
“Cách gì vậy?”
Người đàn ông đưa ra kiến nghị tìm một cái ly từ trong phòng. Sau đó, đi tiểu vào trong ly, đưa một cốc đầy trước mặt Thẩm Tấn Phát, quát anh ta: “Uống cái này vào!”
Thẩm Tấn Phát đón lấy cái ly nước tiểu, mặt lộ vẻ vui sướng mà nở nụ cười, nói: “Có phải là đồ uống hay không?”
“Đúng vậy, đồ ăn cho gia súc đấy.” Người đàn ông gật gật đầu.
Thẩm Tấn Phát giơ cái ly lên, không chút do dự uống ừng ực ừng ực hết cả toàn bộ ly nước tiểu. Uống xong sau, còn hỏi người đàn ông: “Còn có sao?”
Một người khác đón lấy cái ly, cũng cởi đai lưng xuống, đi tiểu vào trong cái ly, Thẩm Tấn Phát cũng uống hết cái ly nước tiểu này.
Thẩm Tấn Phát ợ ra một hơi, xoa xoa khóe miệng, cảm thấy vừa lòng mà vỗ vỗ bụng nói: “No rồi, no rồi!”
“Anh Cả, em thấy cái thằng này hình như thật đúng là điên rồi. Thế mà uống cả nước tiểu còn nói là uống được.”
Người đàn ông đi đầu gật gật đầu, trầm giọng nói: “Trong nhánh này của nhà họ Thẩm ở Quý Châu, trừ bỏ cái tên này, chỉ còn thằng nhãi tên là Thẩm Văn Hải kia. Người trong nhánh kia của nhà họ Thẩm ở Hải Nam tạm thời còn chưa có tìm được, trước nhốt thằng này trước, sau đó lại cho thằng nhãi họ Triệu kia mắc câu.”
Nhìn đến đây, Mã Đại Lý phất tay ra hiệu với Mã Nhị Trực. Mã Nhị Trực ngầm hiểu, hai người đồng thời lặng lẽ nhảy ra tường viện.
Kết quả, Mã Nhị Trực không cẩn thận, chân đụng phải một hòn đá nhỏ ở đầu tường.
“Có người!” Ánh mắt của người đàn ông trong phòng bắn về phía ngoài phòng.
Mấy người khác vội vàng chạy vội ra ngoài, nhìn một vòng về bốn phía, kết quả chỉ phát hiện một con chuột nhắt.
“Anh cả, là chuột đấy!”
Người đàn ông gật gật đầu, nói: “Mang thằng Thẩm Tấn Phát đi. Thằng Bảy, ngày mai mày đi đưa tin cho Triệu Hùng, nói Thẩm Tấn Phát ở trong tay chúng ta. Nếu nó muốn đến cứu Thẩm Tấn Phát, dẫn nó tới Tử Vong Cốc.