Ở dưới quê, cha có một người là con gái nhỏ tên “Hoa”, người đàn ông hướng “Hoa” chạy vội tới, kích động mà hét lớn: "Con ơi! Con của tôi!”
Người đang ông đem “Hoa” ôm vào trong ngực, quả thực không thể tin được hai mắt của mình, không nghĩ tới con gái được Triệu Hùng cứu.
“Bố ơi, ở chỗ Thần núi có rất nhiều sói, con rất sợ hãi.” Cô con gái nhỏ lòng còn sợ hãi mà nói.
“Không sợ, không sợ! Có bố ở đây rồi!”
Trưởng làng Trương Chính Sơ đi đến bên cạnh Triệu Hùng, nói: "Anh đã cứu Hoa và Thụ Mỹ Nhi đây, chúng tôi ở Tài Trang nợ cậu một cái nhân tình. Nhưng mà chúng tôi mong các người mau đi đi. Làng chúng tôi không chào đón người xa lạ.”
“Các người có thể cự tuyệt tôi, nhưng Thẩm Tấn Phát đã sắp chết rồi.”
“Thẩm Tấn Phát? Cậu nói những lời này là có ý gì.” Thôn trưởng Trương Chính Sơ nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.
“Thẩm Tấn Phát bị người ta trói lại, giấu các người đưa đến sau Tử Vong Cốc, đây là có người đưa cho tôi tờ giấy.” Triệu Hùng cầm tờ giấy mà trưởng làng đưa.
Sau khi nhận tờ giấy trong tay trường thôn Trương Chính Sơ không khỏi chấn động. Khó trách vì sao “Thẩm Tấn Phát” lại có thể mất tích một cách vô lý như vậy được, thì ra là do bị người bắt cóc.
Triệu Hùng nhìn trưởng thôn Trương Chính Sơ nói: “Chỉ có tôi mới có thể cứu Thẩm Tấn Phát, cũng không phải cái gì thần Núi ở đây tức giận, tất cả chỉ là giả thôi, chính là do các người này quấy phá.”
“Bọn họ là những người nào?” Trưởng thôn Trương Chính Sơ nhìn Triệu Hùng hỏi.
“Nếu theo như tôi suy đoán không lầm là những người lần trước giết hại bố mẹ nhà họ Thẩm đó.”
Trương Chính Sơ nghe xong sắc mặt biến đổi.
“Lời này là sự thật sao?”
Triệu Hùng nói: “Trưởng thôn, ông thật sự không biết tin tức Thẩm Tấn Phát mất tích sao? Ông phái người đến xem nhà ông ta đi, chắn chắc sẽ biết tôi nói là thật hay là giả.”
Trưởng thôn Trương Chính Sơ đã sớm biết Thẩm Tấn Phát mất tích. Sau khi nghe Triệu Hùng nói xong, không còn nghĩ ngờ gì nữa. Lập tức nhìn các người dân trong làng nói: “Mau nhường đường, nhanh tránh ra.”
Dân làng vừa nghe, lập tức tách ra hai bên để lộ một đường đi ở giữa.
Sau khi Triệu Hùng lái xe vào “Tài Trang”, đi theo trưởng thôn Trương Chính Sơ đi tới nhà ông ta.
Vợ của Trương Chính Sơ là Thẩm Nga, sau khi nghe nói hết tất cả mọi chuyện nghe, nhìn Trương Chính Sơ oán trách nói: “Em sớm đã nói cùng anh, là cậu Hùng đây và bọn họ đây không phải người xấu, anh lại không nghe. Nếu không phải cậu Hùng đây ra tay cứu Hoa và Thụ Mỹ Nhi, thì anh lại muốn bọn nhỏ gánh thêm tội lỗi một lần nữa à.”
“Được rồi, em đừng càu nhàu nữa! Anh đang sắp bị phiền chết rồi đây này.” Trưởng thôn Trương Chính Sơ mặt không kiên nhẫn biểu tình.
“Cậu Hùng đây, các người ba người đi Tử Vong Cốc cũng quá nguy hiểm. Nếu được tôi kêu thêm vài dân làng, đi với cậu?” Trương Chính Sơ nhìn Triệu Hùng hỏi.
Triệu Hùng lắc lắc đầu, nói: “Những người đó đều không có võ, với là người dân nên tránh đi cho yên việc. Chỉ có giải quyết những người này, mới có thể kết thúc tất cả được. Tôi đã thông báo cho một người bạn đến để trợ giúp, cậu ta tên Trần Văn Sơn. Lúc sau nữa cậu ta tới, ông hãy nói cho cậu ta biết Tử Vong Cốc này ở nơi nào là được. Đúng rồi, Tử Vong Cốc này địa hình như thế nào?”
“Tử Vong Cốc là nơi có chướng khí, người dân chúng tôi rất ít đi nơi đó. Ở Tử Vong Cốc, khắp nơi đều có thi thể của động vật, là bị chướng khí độc chết. Cho nên, mới được gọi là Tử Vong Cốc. Cậu Hùng, cậu nhất định phải cẩn thận nha.”
Sau khi Triệu Hùng nghe xong, không khỏi nhíu mày, không nghĩ tới Tử Vong Cốc lại có “chướng khí”.
Rừng cây già Quý Nam, rất nhiều địa phương tồn tại “Chướng khí”. Loại này “Chướng khí” có độc, có thể tổn hại não, thần kinh người, hoặc sẽ khiến con người ta lâm vào hôn mê, cũng có thể gi3t chết người. Cho nên, liền không khó lý giải sau khe núi, vì cái gì sẽ bị xưng là “Tử Vong Cốc.”
Mặt trời nghiên về phía tây, phỏng đoán có thể khoảng một tiếng nữa mắt trời sẽ bắt đầu lặn, nhưng nhất đi phải đi Tử Vong Cốc cứu người.
Trưởng thôn Trương Chính Sơ đưa cho ba ngườ Triệu Hùng, mỗi người một cái túi xách nhỏ, nói bên trong có cây thuốc có thể giải chướng khí. Nếu có cảm giác không thoải mái, liền cầm để trước mũi ngửi một cái là có thể giải đi một ít chướng khí chi độc. Nói này chướng khí chính là thi thể của động vật hôi thối mà hình thành, chướng khí là do nhiều loại động vật bị độc chết, làm thành một vòng tuần hoàn, liền hình thành chướng khí chi độc.
Triệu Hùng tuy rằng không có trải qua “chướng khí”, nhưng cũng biết “chướng khí” lợi hại như nào. Nào dám tự ý mà trả lại túi đồ.
“Trưởng thôn, ông phải nhớ là phải đưa người bạn Trần Văn Sơn của chúng tôi đưa tới Tử Vong Cốc." Trước khi xuất phát, Triệu Hùng lại lần nữa nhìn trưởng thôn Trương Chính Sơ dặn dò.
“Yên tâm đi, cậu Hùng! Tôi chắn chắn sẽ nhớ kỹ.” Trưởng thôn Trương Chính Sơ đáp.
Triệu Hùng đứng dậy đi lại gần nhìn Mã Đại Lý cùng Mã Nhị Trực nói rằng: “Đi, chúng ta xuất phát thôi!”
Ba người dọc theo đường, hướng về "Tử Vong Cốc" mà xuất phát.
Ước chừng hơn bốn mươi phút, tới rồi một cái khe núi ở địa phương. Thấy khắp nơi chồng chất xương trắng, một ít thi thể của động vật, từ đằng xa đã ngửi thấy một mùi tanh hôi bốc lên.
Triệu Hùng liền cảm thấy không ổn, liền móc ra túi thuốc trưởng thôn Trương Chính Sơ đưa lên ngửi. Tức khắc, tinh thần khỏe lên, trong đầu tỉnh táo hẳn ra.
Vừa rồi anh cảm giác được sự choáng váng và đau đầu thủng khiếp, mới biết đối phương hiểm ác cực kỳ, rõ ràng muốn làm gi3t chết anh mà.
Không bao lâu, Mã Đại Lý cùng Mã Nhị Trực cũng cảm thấy đầu choáng váng khủng khiếp, bọn họ vội vàng đem túi thuốc lấy ra mà ngửi ngửi, lúc này mới trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Triệu Hùng nhìn Mã Đại Lý cùng Mã Nhị Trực: “Chúng ta mau trốn qua cái chỗ này!”
Tuy rằng có trưởng thôn Trương Chính Sơ cho túi thuốc có thể giải “Chướng khí” chi độc. Nhưng cũng chỉ là giảm bớt một chút mà thôi. Thời gian dài hít càng nhiều chướng khí, thần kinh và não sẽ bị hao tổn, có thể sẽ lưu lại di chứng.
Muốn đi qua "Tử Vong Cốc" nơi có chướng khí nghiêm trọng nhất một đoạn đường lúc sau, thấy phía trước cách đó không xa, thình lình xuất hiện một cái sơn động.
Ở trước cửa sơn động, có mấy thân hình cao lớn, cao lớn thô kệch người xúm lại ở cửa động. Mà Thẩm Tấn Phát bị trói trên mặt đất, trong miệng bị bắt ngạm một cái vớ thúi.
Tới gần cửa động, Triệu Hùng lúc này mới cẩn thận đánh giá mọi thứ trước mặt mình. Trừ bỏ Thẩm Tấn Phát ở ngoài, đối phương tổng cộng là bảy người.
Mỗi người trên khuôn mặt lộ rõ vẻ dữ tợn, nhìn qua có vẻ rất giống nhau. Bất quá, những người này đều cao cở một mét tám, nhưng so với bốn anh em Mã gia có vẻ vẫn thấp hơn một chút.
“Họ Triệu kia, cuối cùng anh đã đến rồi?” Trong đó có một người trên khóe miệng có một nốt ruồi đen to, đang khoanh hai tay trước ngực, mắt lạnh đánh giá Triệu Hùng.
Ánh mắt Triệu Hùng đảo qua, lên tiếng hỏi: “Các người là ai?”
“Dù chúng tôi có nói các người cũng sẽ không biết, chúng tôi là bảy anh em nhà họ Vu.”
Anh cả Vu thấy Triệu Hùng chỉ dẫn theo hai tên, chính là không để anh ở trong lòng.
Triệu Hùng đích thị chưa bao giờ nghe đến tên tuổi “bảy anh em nhà họ Vu”.
Mã Đại Lý mở miệng nói: "Tóm lại, các người chính là bảy anh em nhà họ Vu. Anh Hùng, tôi biết bọn họ. Bảy người bọn họ là võ thần có mặt trên Địa Bảng xếp hạng trong ba trăm năm mươi.”
Trước mắt, Địa Bảng có tổng cộng chín trăm bảy mươi sáu người.
Bốn anh em Mã gia xếp hạng ba trăm, bảy anh em nhà họ Vu xếp hạng ba trăm năm mươi. Nếu có cùng nhau đối đầu, thì khác biệt cũng không lớn lắm. Muốn phân ra thắng bại, ít nhất phải xuất hơn ba trăm chiêu nhưng có khi hơn. Bảy anh em nhà họ Vu sở dĩ hoành hành không cố kỵ, là bởi vì thời trẻ được không ít kẻ lập dị truyền cho học một trận pháp.
Loại này trận pháp, đủ để đối phó người Thiên bảng xếp hạng hai mươi về sau. Cho nên, bảy người hợp ở bên nhau, so với bốn anh em nhà họ Mã đều giống nhau, có khả năng những người thưởng không thể sánh được
Đại ca Vu vừa nghe Mã Đại Lý nói ra hết lai lịch của chính mình, biết hắn ta cũng là trên bảng võ thần, lên tiếng hỏi: “Cậu là người nào?”
“ Mã Đại Lý xếp hạng ba trăm.”
“Tôi là Mã Nhị Trực, xếp hạng ba trăm linh một trên Địa Bảng.” Mã Nhị Trực nói thêm.
Đại ca Vu cười lạnh một tiếng, nói: “Nghe nói các người là bốn anh em, hai người nữa đâu? Xếp hạng thế lại cao hơn bảy anh em nhà tôi. Hôm nay, tôi thật muốn nhìn, bảng võ thần xếp hạng chuẩn hay không chuẩn.”
Triệu Hùng muốn dùng tiền để mua chuộc bọn họ nên ra tiếng nói: “Đại ca Vu, tôi không biết anh vì ai mà bán mạng. Bất quá, các người bí quá hoá liều, đơn giản chỉ vì tiền thôi. Mà Triệu Hùng tôi thiếu gì không thiếu lại không thiếu chính là tiền. Anh chỉ cần thả Thẩm Tấn Phát, tùy anh ra giá. Cớ sao mà không làm?”
Đại ca Vu biết Triệu Hùng là người nhà họ Triệu, đương nhiên là không thiếu tiền. Trong nháy mắt chợt phân vân, tâm tư dao động, nhưng rất mau đã xóa tan ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
“Thằng nhóc, đừng cho là tôi không biết rõ về cậu. Nhà họ Triệu đã truyền thông báo ra bên ngoài, đem cậu đuổi khỏi nhà họ Triệu. Hơn nữa, nghe nói nhà họ Triệu phải đối với cậu là thanh lý môn hộ. Tôi không bằng bắt Thẩm Tấn Phát, rồi bắt lấy cậu, bức cậu đem hết tài sản chuyển cho tôi, cớ sao mà không làm vậy?” Đại ca Vu tự ra vẻ thông minh nói.
“Đại ca Vu, tôi đã kết hôn. Công ty theo luật là của tôi và vợ tôi, tôi đem tài sản chuyển cho anh, nếu không có vợ tôi đồng ý, cũng là giỏ tre múc nước công dã tràng. Cho nên, anh vẫn là nên suy xét suy xét đi!”
“Không sao, tôi có thể đem cậu bắt giữ, sau đó c**ng bức vợ cậu, rồi đem tài sản chuyển cho tôi. Đúng rồi, nghe nói vợ cậu lớn lên đẹp khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp như hoa. Nếu là vợ cậu có thể hầu hạ chúng tôi, có lẽ tôi có thể suy xét tha cho cậu.”
Triệu Hùng nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, trong ánh mắt lộ ra ngọn lửa phẫn nộ.
Người khác có thể nhục anh, nhưng tuyệt đối không thể làm nhục Lý Thanh Tịnh vợ anh.
Triệu Hùng nhìn chằm chằm đại ca Vu nói: “Đại ca Vu, có vẻ đầu lưỡi anh, Triệu Hùng tôi muốn rồi!”