Sau khi ăn xong, Triệu Hùng để mọi người Lý Thanh Tịnh ở lại nhà họ Tần. Anh đưa Trần Văn Sơn và ông bốn Tần ra ngoài.
Đến một nơi gọi là Quý Viên, Triệu Hùng nhìn thấy chỗ này giống như dưỡng khí thiên nhiên, từ quy mô quy hoạch khu vườn và xây dựng biệt thự có thể thấy được, vừa nhìn chính là nơi ở của người có thân phận. Nói là có thân phận là chỉ người có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Đến bây giờ, ông bốn Tần vẫn không nói cho Triệu Hùng biết người phải gặp là ai.
Ông bốn Tần dặn dò Triệu Hùng và Trần Văn Sơn: “Hùng, Văn Sơn, lát nữa mấy đứa nói chuyện phải thật cẩn thận, tuyệt đối không được đắc tội nhân vật lớn này. Một khi đã đắc tội ông ta thì sợ về sau bọn cháu sẽ không đến Tây Nam được.”
Triệu Hùng không ngờ người phải gặp này lại có bối cảnh, năng lực lớn như thể. Thực sự không nhịn được hỏi: “Ông ngoại bốn, rốt cuộc chúng ta phải gặp ai?”
“Chẳng lẽ bọn cháu chưa từng nghe một câu nói sao? Ở Tây Nam, có câu nói thế này, có lý hay không, chỉ cần là họ Hứa!”
“À! Ông vua thương nghiệp số một ở Tây Nam Hứa Toàn Vinh, có đúng không?” Triệu Hùng ngạc nhiên hỏi.
Ông bốn Tần gật đầu, nói: “Không sai, người ông đưa cháu đi gặp chính là ông vua thương nghiệp số một Tây Nam.”
Trong lòng Triệu Hùng rất vui vẻ, nếu có thể biết được ông vua thương nghiệp số một Tây Nam, vậy thì đối với tương lai công ty của mình mà nói sẽ tiến ra toàn quốc, đó là lợi ích rất lớn.
Trên đường đi đến biệt thự, ông bốn Tần nói giai thoại về tổ tiên của Hứa Toàn Vinh cho Triệu Hùng nghe.
Nói đến tổ tiên của Hứa Toàn Vinh là một vị quan cấp cao của triều Thanh, được gọi là Hứa đại nhân.
Lúc đó, Hứa đại nhân áp dụng nền chính trị nhân từ với dân chúng, nhận được sự yêu mến sâu sắc của bách tính. Hoàng đế đã từng khen ngợi Hứa đại nhân, cũng tạo thành một quy củ bất thành văn, chỉ cần là người nhà của Hứa đại nhân, quan văn phải xuống kiệu, quan võ phải xuống ngựa để bày tỏ lòng tôn kính với Hứa đại nhân.
Ngoại trừ cái đó, qua người nhà họ Hứa, Hứa đại nhân đều gửi một ít đặc sản quê hương cho những quan viên này. Về lâu về dài, thế hệ sau của nhà họ Hứa, được tổ tiên chỉ dẫn đã truyền đi câu “có lý hay không, chỉ cần là họ Hứa”.
Sau này Hứa Toàn Vinh trở thành người giàu nhất tỉnh Xuyên, còn đạt được danh hiệu ông vua thương nghiệp đệ nhất Tây Nam. Dù nói chỗ này có công đức của tổ tiên, nhưng các đời nhà họ Hứa, đến đời của Hứa Toàn Vinh mới phất lên lần nữa. Không thể không nói, Hứa Toàn Vinh là một người tài hiếm có của giới kinh doanh.
Anh hùng cũng phải bó tay khi tuổi xế chiều.
Hứa Toàn Vinh đã già, đã không còn ý chí tranh đấu. Nhưng một vùng Tây Nam, chỉ cần nhắc đến ông vua thương nghiệp số một Tây Nam đều biết đó là Hứa Toàn Vinh.
Hứa Toàn Vinh là ông già tôn sùng võ thuật, dốc hết nửa gia sản để bắt đầu phổ biến võ thuật một vùng Ba Thục. Ngoại trừ quản lý thương hội Tây Nam ra thì còn quản lý võ hội Tây Nam. Lần này, ông bốn Tần muốn đến xin Hứa Toàn Vinh ra mặt, phái người của võ hội Tây Nam đi thu thập đám Quảng Cẩu đó.
Ông bốn Tần và Hứa Toàn Vinh có quan hệ cá nhân tốt, mục đích là muốn mượn thế lực của Hứa Toàn Vinh để giúp Triệu Hùng nhổ cỏ tận gốc.
Chỗ Quý Viên này chỉ là một ngôi nhà có tiếng trong cả nước của Hứa Toàn Vinh.
Sau khi vợ của Hứa Toàn Vinh mất đi, thì cưới một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Cô gái trẻ tuổi này là ngôi sao đang hot lúc đó, cực kỳ giống người vợ đã mất của ông. Thế nên, sau khi Hứa Toàn Vinh cưới ngôi sao nữ này về, ngôi sao nữ này nhanh chóng lui về, đã gây chấn động cả giới giải trí.
Ông trời trêu ngươi hết lần này đến lần khác, hai người chỉ ở được hai năm, nữ minh tinh cũng mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối.
Hứa Toàn Vinh mời hết bác sĩ nổi tiếng trên thế giới cũng bất lực. Lần này đến Quý Châu chính là đưa cô vợ ngôi sao nhỏ đi giải sầu.
Sau khi có người đến báo cho Hứa Toàn Vinh, ông bốn Tần đưa Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đi vào biệt thự.
Hứa Toàn Vinh thấy bên cạnh ông bốn Tần còn có hai thanh niên lạ mặt, cười lớn chào hỏi ông bốn Tần: “Ôi! Ông bốn, hôm nay sao rảnh rỗi thế?”
Ông bốn Tần xấu hổ cười, nói: “Hội trưởng Hứa, người ngay không nói chuyện mờ ám, tôi đến tìm ông để mượn người.”
“Mượn người?” Hứa Toàn Vinh chau mày, hỏi: “Sao thế?”
“Lần trước không phải tôi đã nói với ông có một kẻ thù lợi hại sao? Kẻ thù đó đến Quý Châu, thế lực của bọn chúng rất mạnh. Thế nên tôi muốn mượn người của ông.”
Sau khi Hứa Toàn Vinh nghe xong, nhìn ông bốn Tần hỏi: “Là chuyện Huyền Quan đó sao?”
Ông bốn Tần thấy ánh mắt sắc bén của Hứa Toàn Vinh, chột dạ cười một tiếng: “Đúng!”
“Tôi nghe nói chuyện ở Huyền Quan rất phức tạp. Hình như liên quan đến rất nhiều thế lực. Có nhà họ Triệu của tập đoàn Khải Thời, còn có Liêu Minh, tập đoàn Thiên Vương, Liệp Hộ Môn, tập đoàn Hắc Kim…”
Ông bốn Tần lập tức kéo Triệu Hùng đến nói: “Đứa trẻ này chính là Triệu Hùng, con trai của Triệu Khải Thời, tập đoàn Khải Thời.”
Hứa Toàn Vinh đánh giá tỉ mỉ Triệu Hùng, thấy sắc mặt Triệu Hùng vàng như nến, giống như người bệnh vậy, nhưng đôi mắt lại vừa đen vừa sáng lấp lánh có thần.
“Cậu chính là đứa con rơi bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi cửa?” Hứa Toàn Vinh hỏi Triệu Hùng.
Nếu người khác nói như thế với Triệu Hùng, chắc chắn Triệu Hùng sẽ tức giận, nhưng Hứa Toàn Vinh có tư cách này. Thứ nhất, nhà họ Triệu đã đăng thông báo này ra toàn cầu; thứ hai, Hứa Toàn Vinh là ông vua thương nghiệp số một Tây Nam, là nhân vật có địa vị ngang với bố Triệu Khải Thời.
Dáng vẻ Triệu Hùng đúng mực, gật đầu nói: “Vâng, cháu đã bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi cửa.”
Hứa Toàn Vinh nhíu mày, hỏi Triệu Hùng: “Sao nhà họ Triệu lại làm như thế?”
Trong lòng ông luôn có thắc mắc này.
Tập đoàn Khải Thời là công ty lớn có tiếng trên toàn cầu. Nhà họ Triệu đột nhiên tuyên bố đuổi Triệu Hùng ra khỏi cửa, điều này khiến rất nhiều người suy nghĩ không hiểu nổi. Suy đoán lớn nhất chính là trong nhà họ Triệu đã có mâu thuẫn.
Triệu Hùng giải thích: “Cháu đã sớm chia cắt gia sản của nhà họ Triệu, đã mất đi quyền thừa kế tập đoàn Khải Thời. Đoán chừng nhà họ Triệu sợ cháu lại kiếm một chén canh nên mới đuổi cháu khỏi nhà họ Triệu.”
“Hóa ra là như thế!” Dáng vẻ Hứa Toàn Vinh như tỉnh ngộ ra.
“Những người Huyền Quan đó là hướng về phía cậu tới sao?” Hứa Toàn Vinh híp mắt lại, nhưng ánh mắt sắc bén chắc chắn, vừa nhìn chính là nhân vật cấp đại lão.
“Đúng vậy, mẹ của cháu là Tần Uyển, nhà họ Tần và nhà họ Triệu đều có ân oán với những người này. Bọn họ thấy cháu bị đuổi khỏi nhà họ Triệu mới từ ngàn dặm xa xôi đến giết cháu.”
“Cậu đến Quý Châu làm gì?” Hứa Toàn Vinh không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, truy hỏi Triệu Hùng.
“Cháu từ tỉnh Thanh Hóa tới tỉnh Hà Nam đi du lịch, vốn muốn đi năm thành phố Hoa Đông với Hải Á. Nhưng cháu có một đồ đệ tên là Thẩm Văn Hải, nhà cũ của nó ở Quý Châu nên đưa nó đến tìm người thân.”
Hứa Toàn Vinh thấy Triệu Hùng trả lời lưu loát, trong lòng không nghi ngờ nữa, gật đầu nói: “Người của Liêu Minh đến giúp cậu sao?”
“Vâng, là người giúp đỡ cháu mời tới.”
Trước mặt Hứa Toàn Vinh, Triệu Hùng không dám nói dối điều gì. Chỉ là giấu đi bối cảnh năm thế gia lớn và thân phận của Thẩm Văn Hải.
Hứa Toàn Vinh nói: “Tôi và nữ cố vấn đó từng quen biết, cũng coi như là bạn bè. Chuyện này, tôi vốn định khoanh tay đứng nhìn. Nhưng cậu là người thân của ông bốn, theo lý nên giúp cậu. Lại nói, cũng để cho đám người của tập đoàn Thiên Vương, Liệp Hộ Môn đó biết được, muốn gây chuyện ở Tây Nam của tôi thì phải dè chừng. Ông bốn, cần bao nhiêu người?”
“Càng nhiều càng tốt!” Ông bốn Tần thẳng thắn nói.
“Tôi nghe nói, đám người đó ở An Thuận và thành phố Tất. Vậy thì để người của thành phố Quý, An Thuận và thành phố Tất và võ đường đứng ra giải quyết đi.” Nói rồi, gọi một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi tên là Thiệu Đỉnh, nói: “Thiệu Đỉnh, cậu lập tức đi gọi người của thành phố Quý, An Thuận, người của võ đường thành phố Tất nghe lệnh của ngài Triệu Hùng mà làm việc. Lời của ngài Triệu Hùng cũng giống như lời của tôi, hiểu chưa?”
“Tôi đã hiểu!” Thiệu Đỉnh ôm quyền chắp tay đáp.
Hứa Toàn Vinh nói với ông bốn Tần: “Ông bốn, tôi chỉ có thể đồng ý ra tay giúp ông một lần. Từ này hai chúng ta không nợ gì nữa.”
Ông bốn Tần cười khổ nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Hội trưởng Hứa, cảm ơn!”
Sau khi Triệu Hùng nghe hai người nói chuyện, đầu óc mù mịt. Xem ra, trong này có chuyện ẩn giấu mà mình không biết.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp tuổi khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi chậm rãi bước đến.
Thân hình người phụ nữ thon dài, nét mặt tinh xảo, thân hình chữ S hoàn hảo, chắc chắn là nhân vật cấp nữ thần trong mắt phần lớn con trai.
Điều khiến Triệu Hùng ngạc nhiên là, người phụ nữ này là ngôi sao nữ Mục Tuyết đang hot hai năm trước rồi lại đột nhiên tránh bóng.
Chuyện này đã chấn động giới giải trí một thời.
Dù Triệu Hùng rất ít khi quan tâm đến chuyện giới giải trí, nhưng cũng từng nghe nói đến chuyện này. Không ngờ Mục Tuyết lại gả cho Hứa Toàn Vinh.
Tuổi tác của hai người cũng chênh lệch quá lớn, Hứa Toàn Vinh đã hơn sáu mươi tuổi, mà Mục Tuyết mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Nhưng sắc mặt Mục Tuyết trắng bệch, dáng vẻ tinh thần uể oải suy sụp, vừa nhìn đã biết mắc bệnh nặng.
Hứa Toàn Vinh nói với ông bốn Tần: “Ông bốn, tôi hẹn bác sĩ xem bệnh cho Tiểu Tuyết, không tiếp đón ông nữa. Ngày khác chúng ta lại uống vài ly với nhau.”
“Được, vậy không làm phiền nữa.” Ông bốn Tần đưa mắt ra hiệu cho Triệu Hùng, bảo anh tạm biệt Hứa Toàn Vinh.
Điều khiến ông bốn Tần ngạc nhiên là, Triệu Hùng lại hỏi Hứa Toàn Vinh: “Hội trưởng Hứa, thứ cho tôi liều mạo phạm, dường như thân thể cô Mục có bệnh, là mắc bệnh gì sao?”
Hứa Toàn Vinh thở dài nói: “Ung thư!”
Ông ta cũng không giấu giếm. Bởi vì, một bác sĩ quyền lực từng nói với ông: “Mục Tuyết không sống lâu nữa!”, cũng là chuyện trong thời gian một hai tháng gần đây.