Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu Hùng dẫn theo mấy người Lý Thanh Tịnh đi tới nhà họ Tần. Chỉ thấy đám người Tần Tứ gia đã thu thập thỏa đáng, chuẩn bị bay đến Hải Phòng.
"Tần tứ gia, năm nay chúng ta có thể cùng nhau ăn Tết rồi!" Triệu Hùng cười nói với Tần tứ gia.
"Được! Vậy thằng nhóc cậu đi du lịch sớm trở về một chút nhé. Chúng tôi chờ cậu ở Hải Phòng!"
"Vâng!" Triệu Hùng khẽ gật đầu.
"Đúng rồi, chuyến đầu tiên cậu muốn đi đâu?" Tần tứ gia hỏi Triệu Hùng.
"Đến Đà Lạt! Về quê nhà của tôi."
"Trở về thăm một chút cũng tốt! Mấy giờ mọi người lên máy bay?"
"Mười một giờ trưa. Còn mấy người thì sao?"
"Hai giờ chiều!" Tần tứ gia nói.
Triệu Hùng tiến lên ôm từng người của nhà họ Tần một phen, nói gặp nhau ở Hải Phòng! Nói xong, anh dẫn người rời khỏi nhà họ Tần đi đến sân bay.
Trong lúc chờ máy bay ở sân bay, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, có ai ở Đà Lạt quê anh không?"
"Có ông quản gia, anh vừa gọi điện thoại nói chuyện với ông Niên xong."
Lý Thanh Tịnh cũng muốn đến nơi Triệu Hùng từng lớn lên nhìn một chút. Khẽ gật đầu hỏi: "Trước kia ông của em cũng làm việc ở nơi đó sao?"
"Đúng vậy, trước kia ông Lý chính là quản gia của nhà họ Triệu anh. Về sau, ông Niên theo chân ông Lý làm việc, sau đó thay ông Lý làm việc."
Lý Diệu Linh nghe xong, đột nhiên hiểu thấu nói: "A! Anh rể, hóa ra ông đã từng làm việc ở nhà anh sao?"
"Ừm, trước kia ông là quản gia của nhà họ Triệu anh."
"Vậy em phải tham quan cẩn thận mới được!" Lý Diệu Linh nhảy cẫng lên: "Nghe nói mấy năm nay vùng đất đó càng thêm nổi tiếng, đây còn là một vùng đất có phong thuỷ tốt."
"Đúng vậy! Mấy năm nay phong cảnh thay đổi quá nhiều. Anh cũng phải lên mạng xem một vài bức ảnh mới được."
Mấy người trò chuyện một lát, bất tri bất giác đã đến thời gian cất cánh.
Lần này, Lãnh Ngạo dẫn theo một số người của Liêu Minh, Triệu Hùng đã để tất cả người nhà họ Diệp trở về.
Anh tự mình gọi điện thoại cho Diệp Trát, nói cảm ơn với Diệp Trát một phen.
Sau khi lên máy bay, Lý Diệu Linh bắt đầu kể lại chuyện xảy ra ở quán bar Thiên Đường cho Lý Thanh Tịnh nghe. Nói đến, lần này cũng không phải do cô ấy gây chuyện, là Triệu Hùng chủ động ra tay dạy dỗ con trai của tập đoàn Cẩm Cầu nhà họ Bàng.
Lý Thanh Tịnh thế mới biết đêm qua xảy ra chuyện lớn như vậy. Cô vẫn luôn mơ mơ màng màng, oán giận nói với Triệu Hùng: "Sao anh cứ làm quá chuyện lên thế, không biết hạ thấp một chút sao?"
Triệu Hùng nhún vai nói: "Anh cũng muốn hạ thấp lắm chứ, nhưng cậu sinh viên tên là Thường Bảo Thiên kia quá đáng thương."
"Đúng vậy! Chị, chị không biết cái tên họ Bàng kia quá đáng như thế nào đâu, bắt cậu sinh viên đó li3m sạch rượu đỏ dính trên đất. Loại cậu ấm ăn chơi giống như anh ta thì phải dạy dỗ, em ủng hộ anh rể!"
Lý Thanh Tịnh khẽ thở dài nói: "Chúng ta đi du lịch, có thể bớt can thiệp vào chuyện gì thì vẫn nên bớt can thiệp đi! Lần này tới Quý Châu nguy hiểm trùng trùng, không biết còn nguy hiểm như thế nào nữa đây?"
"Yên tâm đi Thanh Tịnh! Có Văn Sơn và người của Liêu Minh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Lý Thanh Tịnh khẽ gật đầu nói: "Đi ra bên ngoài vẫn nên ít gây chuyện đi! Hai người còn như vậy, lần sau em sẽ không cho đi quán bar nữa đâu nhé!"
"Được, lần sau anh sẽ cố gắng sửa lại." Triệu Hùng cười cười.
Lý Thanh Tịnh nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nếu anh có thể thay đổi, anh đã không phải là Triệu Hùng! Được rồi, em chợp mắt một chút đây, hai người chớ quấy rầy em. Hôm qua vì chuyện của công ty mà em đã bận rộn hơn nửa đêm rồi."
“Công ty làm sao?” Triệu Hùng hỏi Lý Thanh Tịnh.
"Không có gì, có các tổ chức đầu tư mạo hiểm, sẵn sàng thúc đẩy công ty của em ra thị trường."
"Đưa ra thị trường? Công ty của em vừa mới kiếm được lợi nhuận, còn chưa đủ điều kiện để đưa ra thị trường đâu."
"Đối phương nói cứ vận hành trước, có thể cân nhắc hướng sáng tạo trên bảng. Để em bổ sung thêm các dự án đầu tư vào khoa học kỹ thuật, nghĩ đến đây lại đau cả đầu!"
"Vậy em mau nghỉ ngơi đi!"
Lý Thanh Tịnh ừ một tiếng, tựa lên ghế, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Thật ra Triệu Hùng không nghĩ Lý Thanh Tịnh lại mệt nhọc như thế. Nhưng có thể đưa công ty ra thị trường đều là mộng tưởng của bất kì ông chủ bà chủ công ty nào.
Nếu như có thể đưa công ty ra thị trường thì càng có nhiều tài chính để vận hành công ty. Đồng thời, công ty nổi tiếng, các khoản vay của ngân hàng đều sẽ tăng trưởng lên rất nhiều lần.
Lý Thanh Tịnh là một người phụ nữ có tham vọng, cô không phải loại phụ nữ yếu đuối giống như chim hoàng yến bị nuôi nhốt. Triệu Hùng có thể hiểu được Lý Thanh Tịnh, chỉ là rất thương xót cô. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lý Thanh Tịnh vui sướng ký thành công đơn đặt hàng, từ đáy lòng anh lại cảm thấy vui mừng thay cho Lý Thanh Tịnh.
Lý Diệu Linh thấy Lý Thanh Tịnh ngủ thiếp đi, nhỏ giọng hỏi Triệu Hùng: "Anh rể, ở đó có cái gì chơi không?"
"Ở đó nổi danh nhất chính là lâm viên. Trừ cái đó ra, bầu không khí cũng rất dễ chịu. Có dinh thự, có đèo, có thác nước tự nhiên,…"
"Có bài hát gì về thành phố mộng mơ gì ấy nhỉ?"
Triệu Hùng đưa tay gõ một cái lên trán của cô em vợ Lý Diệu Linh nói: "Đầu óc của em thì nhớ được cái gì!"
"Uầy! Biết là văn hóa của anh hơn em rồi được chưa? Anh còn đập vào não của em như vậy, đánh em đến ngu mất thì sao."
"Lúc đầu cũng không thông minh, đánh ngu mất thì nuôi em là được chứ gì!"
"Được! Vậy thì anh rể nuôi em đi." Lý Diệu Linh ôm lấy cánh tay của Triệu Hùng, tựa đầu lên vai Triệu Hùng.
Giờ phút này, cô ấy cảm thấy thật hạnh phúc. Thật hi vọng mình là một kẻ ngu, được Triệu Hùng chăm sóc cả một đời như vậy.
"Em bớt phấn đấu kiếm cớ cho bản thân mình đi, anh cũng không có nghĩa vụ phải nuôi em!"
Lý Diệu Linh đưa tay bấm lên cánh tay của Triệu Hùng, giả bộ tức giận nói: "Haizz! Thật không biết tại sao chị em lại thích anh, làm sao một chút phong tình anh cũng không hiểu vậy?"
Triệu Hùng mặc kệ cô em vợ Lý Diệu Linh, bắt đầu nhắm mắt lại chợp mắt.
Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng không để ý tới mình, cố ý tìm chủ đề hỏi: "Anh rể, vậy chỗ anh có món gì ngon không?"
Triệu Hùng vừa nhắm mắt lại vừa lẩm bẩm nói: "Rất nhiều! Thịt anh đào nổi tiếng, sữa đậu nành, bánh tráng,… Em không biết đồ ăn vặt của Đà Lạt là một tinh hoa ẩm thực của cả nước sao."
"A! Thật sao? Em phải nếm thử hết mới được."
Lý Diệu Linh nghe xong, trong lòng vô cùng hưng phấn! Lần này xem ra mình có thêm kiến thức rồi.
Cô ấy nói với Triệu Hùng: "Anh rể, anh không biết bây giờ em có thể kiếm tiền bằng cách phát sóng trực tiếp đồ ăn trên mạng đâu. Em định tranh thủ đi du lịch mấy ngày này mở một buổi phát sóng trực tiếp về đồ ăn. Vừa được du lịch còn vừa được kiếm tiền, chẳng phải là quá hời sao!"
"Được rồi! Đi ra ngoài là để em du lịch chứ không phải để em phát sóng trực tiếp đồ ăn." Triệu Hùng đả kích cô em vợ Lý Diệu Linh.
Lúc này, đột nhiên Lý Thanh Tịnh nói một câu: "Diệu Linh, nếu em còn dám vụng trộm phát trực tiếp. Lần sau đi du lịch sẽ không dẫn em theo nữa."
"Chị, chị chưa ngủ sao?" Lý Diệu Linh hậm hực nói.
"Hai người cứ lải nhải bên tai chị không ngừng thì làm sao chị có thể ngủ được đây?" Lý Thanh Tịnh mở to mắt, hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, lần này tới anh phải giúp em chụp mấy tấm hình đấy. Đi Quý Châu em còn chưa chụp được mấy tấm đâu."
"Yên tâm đi bà xã, anh nhất định sẽ chụp em thật đẹp!" Triệu Hùng rất tình nguyện gánh vác công việc chụp ảnh cá nhân cho Lý Thanh Tịnh.
Sân bay của Đà Lạt bị trưng dụng. Cho nên, không có máy bay dân dụng.
Sau khi đoàn người Triệu Hùng đến rồi thuê mấy chiếc xe ở đó, lái xe hướng về Đà Lạt.
Thời điểm đến Đà Lạt đã là buổi chiều gần khoảng bốn giờ.
Quê của Triệu Hùng là một nơi có tên là Triệu Trang ở Đà Lạt. Tổ tiên nhà họ Triệu làm rất nhiều việc thiện, cho nên có một nơi nhỏ được mang chữ Triệu.
Đà Lạt, những con người tài hoa của nơi này đã góp phần làm cho vùng đất càng thêm nổi tiếng, thu hút được nhiều đầu tư để phát triển kinh tế, sơn thành dục tú. Cho dù là một cái trấn nhỏ cũng khác với vẻ đẹp của những nơi khác.
Đà Lạt, toàn bộ thành phố có những con suối chảy nhỏ giọt ở khắp mọi nơi, ở đâu cũng nhìn thấy những viên gạch màu xanh lam cổ kính.
Nhìn khoảng sân lát gạch xanh trước mặt, Triệu Hùng đứng ở cửa hồi lâu, lúc này mới vỗ nhè nhẹ lên cửa sân.
Hít một hơi thật sâu, anh cao giọng hô: "Ông Niên! Ông Niên ơi! Cháu trở về rồi đây…"