Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 835

Bài xì tố gồm năm mươi tư lá bài, rút bỏ ra hai lá Joker, trò chơi chia làm năm bước chơi, người chơi là một nhóm có thể từ hai đến mười người.

Trước tiên là đặt tiền cược, sau đó người chia bài sẽ chia cho mỗi người hai lá bài, người chơi kế tiếp người đặt tiền cược lớn sẽ lựa chọn theo, tăng tiền cược hoặc úp bài từ bỏ quyền chơi. Người chơi lớn sau cùng bày tỏ thái độ, nếu người này tăng tiền cược thì tiếp tục xem thử có ai theo hay không, nếu không thì dừng lại, nếu có thì tiếp tục.

Ngoài hai lá bài tẩy ra thì còn phát năm lá bài chung.

Cuối cùng dựa vào quân bài lớn nhỏ để quyết định người thắng số tiền đã đặt.

Thứ tự xếp hạng bài là sảnh rồng, thùng phá sảnh, tứ quý, cù lũ, thùng, sảnh, sám cô, thú, đôi, mậu thầu.

Triệu Hùng thấy bài được chia bằng máy thì lo lắng Lưu Vũ Tiến sẽ gian lận nên nói: “Tìm người chia bài đến để chia bài đi.”

“Đúng thế!” Lưu Vũ Tiến nói với người làm: “Gọi một người đến chia bài!”

Người chia bài trong sòng bạc thông thường đều là những cô gái xinh đẹp, một là trong lúc chơi bài được nhìn người đẹp thì sẽ thích thú hơn, hai là những lúc rãnh rỗi không có gì làm thì còn có thể vuốt v e người đẹp.

Không bao lâu sau thì có một nhân viên chia bài nữ cao ráo xinh đẹp bước đến, người phụ nữ mang giày cao gót, cộng thêm dáng vóc cao ráo nữa khiến người ta có cảm giác cô ta vô cùng xinh đẹp.

Người phụ nữ đó vừa xuất hiện thì Trần Văn Sơn liền nhìn cô ta.

Người phụ nữ đó chính là Tô Linh Nguyệt, là đàn chị của Lưu Hải Yến, cô ta thấy Trần Văn Sơn để ý đến mình thì vội vã khống chế nội lực của mình lại vì chỉ cần có một chút nội lực lộ ra ngoài thì sẽ bị Trần Văn Sơn phát hiện ra ngay.

Trần Văn Sơn nhìn Tô Linh Nguyệt chằm chằm, anh ta cứ cảm thấy cô gái chia bài xinh đẹp này rất khác người nhưng lại không nói ra được rốt cuộc khác ở chỗ nào.

Lưu Vũ Tiến nói với Tô Linh Nguyệt: “Cô Tô, chúng tôi chơi bài xì tố, cô chia bài đi!”

“Được!” Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Sau khi cô ta lấy bộ bài tây mới ra thì bóc tem trước mặt mọi người. Sau khi cô ta rút hai lá Joker ra thì dùng đôi tay thon dài trắng nõn của mình nhanh tay làm một mạch các động tác xào bài, chia tụ và xốc bài.

Cô ta xào bài rất chuyên nghiệp khiến mọi người đều nhìn đến trố mắt.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào hai tay của Tô Linh Nguyệt, anh không phải sợ cô sẽ gian lận vì dù có thua ba mươi tỷ thì cũng không là gì với anh. Sở dĩ anh nhìn là vì đôi tay của cô gái chia bài trước mắt thật sự quá đẹp, nếu như đi làm người mẫu tay thì nhất định sẽ có thể trở thành người mẫu số một cả nước.

Ngoài Triệu Hùng ra thì còn có Trần Văn Sơn cũng đặc biệt chú ý đến người đẹp chia bài. Anh ta đứng sau lưng Triệu Hùng, âm thầm bảo vệ anh, anh ta cứ cảm thấy người đẹp chia bài này là một nhân vật nguy hiểm.

Sau khi xào bài xong thì Triệu Hùng đặt hai tỷ trước.

Lưu Vũ Tiến cũng vứt ra hai tỷ nhưng sau đó Triệu Hùng lại thêm ba tỷ rưỡi nữa.

Lưu Vũ Tiến cười lạnh lùng với Triệu Hùng và nói: “Triệu Hùng, theo cách đặt cược của anh thì hình như anh muốn quyết một trận thắng thua với tôi nhỉ?”

“Không sai, tôi là muốn quyết một trận thắng thua với anh đấy!” Triệu Hùng dập tắt đầu thuốc trên tay.

“Được, tôi theo!” Lưu Vũ Tiến vứt tiếp ba tỷ rưỡi nữa.

Triệu Hùng lại vứt thêm mười hai tỷ nữa.

Lưu Vũ Tiến tiếp tục theo mười hai tỷ mà không thèm chớp mắt. Vẫn chưa đến vòng phát bài tiếp theo mà họ đã vứt ra đến mười bảy tỷ rưỡi rồi.

Triệu Hùng dừng đặt cược rồi cố tình hỏi Lưu Vũ Tiến: “Sòng bạc này là của anh, người đẹp chia bài cũng là người của anh, anh sẽ không gian lận chứ?”

Lưu Vũ Tiến mỉm cười và nói: “Anh cũng xem thường Lưu Vũ Tiến tôi quá rồi đấy, tôi cũng không thiếu chút tiền lẻ này đâu. Nếu ai gian lận thì người đó là đồ rùa chết tiệt.”

Triệu Hùng gật đầu và nói: “Được! Hi vọng anh không phải là đồ rùa chết tiệt.”

Lưu Vũ Tiến biết Triệu Hùng đang dùng mồm mép để gài mình nên lườm Triệu Hùng một cái rồi nói với anh: “Họ Triệu kia, có dám đặt một vố lớn không?”

“Được thôi! Tôi mà sợ anh chắc!” Triệu Hùng tỏ vẻ không hề lo sợ.

Lưu Vũ Tiến nói với người đẹp chia bài Tô Linh Nguyệt: “Cô Tô, tiếp tục chia bài!”

Tô Linh Nguyệt chia ba lá bài chung, một lá J cơ, một lá Q cơ, một lá K cơ.

Lưu Vũ Tiến vứt thẳng vào ba mươi lăm tỷ tiền cược, Triệu Hùng cũng không hề do dự mà theo ba mươi lăm tỷ.

“Thú vị!”

Lưu Vũ Tiến cười lạnh lùng rồi lại đặt thêm ba mươi lăm tỷ nữa.

Triệu Hùng cũng vẫn tiếp tục theo.

“Có gan đấy!”

Lưu Vũ Tiến vung tiếp vào ba mươi lăm tỷ nữa, Triệu Hùng không hề do dự mà tiếp tục theo.

Lưu Vũ Tiến không nôn nóng đặt cược thêm nữa, anh ta nói với người đẹp chia bài Tô Linh Nguyệt: “Cô Tô, tiếp tục chia bài đi.”

Tô Linh Nguyệt chia tiếp lá bài chung thứ tư, đó là lá xì bích.

Triệu Hùng vứt thẳng ba mươi lăm tỷ tiền cược, Lưu Vũ Tiến cũng theo ba mươi lăm tỷ.

Triệu Hùng lại thêm bảy mươi tỷ, Lưu Vũ Tiến không ngờ Triệu Hùng chơi lớn như thế nhưng anh ta vẫn cứ theo.

Lưu Vũ Tiến mỉm cười nói với Triệu Hùng: “Chúng ta đặt một lần luôn đi! Người của anh nợ tôi gần ba mươi tỷ, vậy thì chúng ta cược ba mươi tỷ đi, thế nào hả?”

“Được!” Triệu Hùng gật đầu.

Tô Linh Nguyệt bắt đầu chia lá bài chung thứ năm, đó là một lá J bích.

Như vậy là năm lá bài chung gồm J bích, J cơ, Q cơ, K cơ, xì bích.

Triệu Hùng và Lưu Vũ Tiến mỗi người nắm trong tay hai lá bài tẩy, từ năm lá bài chung cộng thêm với hai lá bài tẩy, chọn ra năm lá bài để tạo thành một nước bài.

Lưu Vũ Tiến hút một hơi xì gà rồi cười tít mắt, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, hình như hôm nay vận may của anh không được tốt lắm!” Anh ta vừa nói vừa lật lá bài tẩy của mình ra, không ngờ đó là một lá mười cơ và một lá sáu rô.

Anh ta dùng mười cơ, cộng với J cơ, Q cơ, K cơ và xì bích tạo thành một sảnh.

Mười cơ nằm trong tay của Lưu Vũ Tiến thì rõ ràng Triệu Hùng không thể ra thùng sảnh được, theo mặt bài thì khả năng giành phần thắng của anh ta đã lên đến trên chín mươi phần trăm.

Đám người Trần Văn Sơn nhìn thấy Lưu Vũ Tiến lật sảnh ra thì thầm vuốt mồ hôi thay cho Triệu Hùng. Không phải vì Triệu Hùng không thua nổi ba mươi tỷ mà vì đây là trận đấu công khai đầu tiên của hai người họ, ai có thể giành được phần thắng thì người đó có thể áp đảo được đối phương.

Triệu Hùng nặn bài tẩy của mình xem thử rồi nói với Lưu Vũ Tiến: “Quả thật là vận may của anh không tồi, vậy mà cũng có thể ra được sảnh.”

“Họ Triệu kia, tôi đã nói là tôi sẽ thắng anh!” Lưu Vũ Tiến đắc ý nói: “Anh dẫn người đi và hãy ngoan ngoãn chuyển cho tôi ba mươi tỷ. Nhưng nghe nói hiện tại tập đoàn Khải Thời đang bắt đầu chèn ép công ty của anh, hình như kinh tế của anh có chút khó khăn, không biết anh có thể lấy ra được ba mươi tỷ không.”

“Chuyện này thì không cần anh phải bận tâm. Nhưng mà trùng hợp là hôm nay nữ thần hạnh phúc lại đứng về phía tôi.”

Triệu Hùng bóc bài tẩy của mình ra, không ngờ đó là một lá J rô và một lá Q chuồng, cộng thêm với hai lá J và một lá Q của năm lá bài chung thì được ba lá J và hai lá Q.

Trong bài xì tố thì tổ hợp này gọi là cù lũ, vừa hay lớn hơn sảnh của Lưu Vũ Tiến.

Lưu Vũ Tiến ngơ ra, có Tô Linh Nguyệt ở đó nên anh ta có thể chắc chắn là Triệu Hùng không gian lận, nhưng vận may của Triệu Hùng cũng tốt quá rồi đấy.

Trên sớ bạc dám chơi dám chịu.

Lưu Vũ Tiến không quỵt nợ mà nói với tên thuộc hạ có hình xăm của mình trong phòng làm việc: “Kim Mã, trừ số tiền tên kia nợ ra, còn lại chuyển hết cho anh Triệu. Ngoài ra, hãy thả tên nhóc tên Ngô Thừa Cảnh ra.”

“Vâng cậu Lưu!” Người đàn ông tên Kim Mã đáp lời.

Triệu Hùng đứng lên khỏi ghế và nói với Lưu Vũ Tiến: “Chuyện ngày hôm nay cứ tính như vậy trước đã. Nhưng chuyện của nhà họ Mã thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến tìm anh đòi lại công đạo.”

“Anh đang uy hiếp tôi sao?” Lưu Vũ Tiến nheo mắt.

Triệu Hùng lạnh lùng nói: “Anh có thể cho là như thế!”

“Được đấy!”

Lưu Vũ Tiến cười lạnh lùng và nói: “Lưu Vũ Tiến tôi càng lúc càng thấy thích anh rồi đấy. Nếu anh muốn làm việc với tôi thì cửa lớn của tôi luôn mở rộng đón chào. Nhưng mà nếu anh muốn giết tôi thì cũng không dễ như vậy đâu. Nhớ kỹ, tốt nhất là anh đừng nhúng tay vào chuyện của năm gia tộc lớn nữa, nếu không thì người gặp xui xẻo tiếp theo sẽ là anh.”

Triệu Hùng cười chế giễu và nói: “Đừng nói nghe ngon đến thế, nếu anh có thực lực hạ gục được tôi thì anh đã ra tay từ sớm rồi. Lưu Vũ Tiến, tôi nhớ mặt anh rồi đấy.”
Bình Luận (0)
Comment