“Sườn núi Ngũ Lý!” Ở một nơi ngoài tầm mắt tại ngoại ô Nha Trang. Nơi này là tài sản tư hữu của “Tây Giao”, đang trong giai đoạn mở rộng. Nhà họ Lưu chuẩn bị mở một trung tâm thông tin ở “sườn núi Ngũ Lý” này.
Người của Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Bàn Thiệu Môn có thể được kế thừa đến bây giờ là vì hiểu được tiến lên cùng với thời đại, đây cũng là điều kiện cần thiết để bọn họ sống sót.
Việc làm ăn của “sườn núi Ngũ Lý” đang tạm dừng vì đã gần đến cuối năm, một vài dự án vừa được khởi công không bao lâu, cả công trường lộn xộn lung tung.
Tô Linh Nguyệt nói với Lục Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, Trần Văn Sơn có đến không?”
“Với sự hiểu biết của tôi về anh ta, chắc chắn anh ta sẽ đến!” Lục Tiểu Xuyên vừa hút xì gà vừa nói: “Lần trước Trần Văn Sơn bị thương, hẳn là vết thương chưa lành, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta xử lý anh ta!”
“Lỡ như ông già ăn xin kia lại xuất hiện thì sao?” Tô Linh Nguyệt lo lắng hỏi.
Lục Tiểu Xuyên giải thích: “Ông già ăn xin đó là người nhà họ Mã, không liên quan gì đến Trần Văn Sơn, lần trước ông ta ra tay là ngẫu nhiên thôi! Ông ta là cao nhân lánh đời, sẽ không nhúng tay vào những chuyện rắc rối đó đâu!”
“Thì ra sau lưng nhà họ Mã lại có người đáng gờm như vậy! Ông ta là cao thủ cao nhất Thần Bảng à?” Tô Linh Nguyệt hỏi.
“Không phải!” Lục Tiểu Xuyên lắc đầu nói: “Ông già đó không nằm trên “Thần Bảng”, thực lực tương đối đáng sợ. Đại ca đã báo cho chúng ta biết, có thế nào cũng không được trêu vào nhà họ Mã, cũng đừng chọc ông già ăn xin đó. Cũng vì lần trước xui xẻo nên mới đụng phải ông ta.”
Tô Linh Nguyệt cười lạnh, nói: “Thằng nhóc cậu nham hiểm thật đấy, còn dám ra tay với con mình?”
Lục Tiểu Xuyên hừ mũi, nói: “Cô cho rằng tôi nuôi đứa bé này với sư muội là vì tôi có tình cảm với bọn họ à? Cô ta đặt tên cho đứa bé là Công Tôn Hối, rõ ràng là muốn nó sám hối thay tôi! Sao tôi có thể để cô ta lợi dụng đứa bé để ẩn ý chứ, tôi thà rằng tự tay bóp ch3t nó.”
“Anh ra tay được?”
“Dĩ nhiên rồi! Chuyện Lục Tiểu Xuyên này muốn đàn bà có gì là khó? Muốn để bọn họ sinh con cho tôi chỉ cần một câu mà thôi, nhưng tôi không muốn có con, rất phiền phức!”
Bấy giờ, từ xa có ba chiếc xe chạy đến đây.
“Bọn họ đến rồi!” Tô Linh Nguyệt đeo mặt nạ lên.
Lục Tiểu Xuyên “ừ” một tiếng, rít một hơi xì gà, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh buốt.
Sau khi ba chiếc xe chạy đến sườn núi Ngũ Lý, Triệu Hùng và Tuyền ngốc dẫn Vân Dao đi đầu xuống xe, bốn anh em nhà họ Mã ngồi trên một chiếc xe khác, chiếc còn lại là Lãnh Ngạo của “Liêu Minh” và vài cao thủ Liêu Minh.
Lục Tiểu Xuyên thấy không có Trần Văn Sơn, trong lòng anh ta đã xác định vào buổi tối hôm đó, Trần Văn Sơn đã bị thương nặng! Có khi vết thương chưa lành nên mới không đến?
Thấy Triệu Hùng đến đây, trong lòng Lục Tiểu Xuyên mừng thầm. Chỉ cần có thể bắt được Triệu Hùng, buộc anh giao “Thẩm Văn Hải” ra, đến lúc đó anh ta đã lập công lớn trước mặt đại ca Tây Giao.
Vân Dao vừa thấy Lục Tiểu Xuyên, đột nhiên quát to về phía anh ta như phát điên: “Tên súc sinh Lục Tiểu Xuyên! Ngay cả con ruột của mình là anh cũng ra tay được! Trả đứa bé cho tôi, trả nó cho tôi…!”
Triệu Hùng túm chặt Vân Dao lại, khuyên nhủ: “Vân Dao, đừng xúc động, để tôi ra mặt.”
Triệu Hùng nhìn về phía đám người Tây Giao, ngoại trừ Lục Tiểu Xuyên, cô gái đeo mặt nạ kia, Trần Hoàng Vương và hai anh em nhà họ Ngũ cũng có mặt, ngoài ra còn có vài tên đàn ông cao to mặc đồng phục, vừa nhìn là biết đây là những người luyện võ khá lâu.
Nếu Triệu Hùng chưa khôi phục nội lực, đám người Lục Tiểu Xuyên có thể nghiền áp phía anh hoàn toàn, nhưng bây giờ không giống nữa, mặc dù Triệu Hùng không đến “Võ Thần Đường” kiểm tra nhưng anh được ông già ăn xin truyền công lực hai mươi năm, đã bước vào top mười của “Thiên Bảng.”
Lần này cũng là cơ hội tốt nhất để Triệu Hùng chứng minh bản thân!
Trước khi đến, Triệu Hùng sắp xếp đối thủ cho mọi người, nói anh và Lãnh Ngạo sẽ đánh với Lục Tiểu Xuyên và cô gái đeo mặt nạ kia, Tuyền ngốc đánh với Trần Hoàng Vương, bốn anh em nhà họ Mã thì đánh hai anh em Nnà họ Ngũ, Vân Dao nhân cơ hội cứu đứa bé. Triệu Hùng dẫn mọi người đến trước mặt Lục Tiểu Xuyên, dừng lại ở nơi cách bảy, tám mét.
Trong phạm vi mười mét, đã bước vào phạm vi hai bên có thể tấn công nhau, chỉ trong một hơi thở là đã có thể tấn công vào đối phương.
Bây giờ Triệu Hùng là kẻ tài cao gan to, rất là hờ hững với tình hình này.
“Lục Tiểu Xuyên, hổ dữ không ăn thịt con! Anh đúng là một tên súc sinh, ngay cả con mình mà cũng ra tay cho được? Đứa bé đâu, giao đứa bé ra đây!” Ánh mắt Triệu Hùng sắc bén như đao, lia về phía Lục Tiểu Xuyên.
“Triệu Hùng, anh lớn lối thật đấy! Dám cả gan nhúng tay vào chuyện Tây Giao của bọn tôi! Đứa bé nằm trong phòng sau lưng tôi đây, nhưng ai biết các người có bản lĩnh cứu nó ra hay không?” Lục Tiểu Xuyên rít một ngụm xì gà, cố ý chế nhạo Triệu Hùng: “À đúng rồi, các người không có Trần Văn Sơn, hình như không đủ thực lực! Nhưng tôi rất là khâm phục sự can đảm của các người, vậy mà dám ra mặt hùng hồn vì Trần Văn Sơn!”
“Văn Sơn là anh em của tôi, chuyện của anh ấy là chuyện của tôi!”
Triệu Hùng nhìn về phía người phụ nữ đeo mặt nạ bên cạnh Lục Tiểu Xuyên, dáng người của cô ta rất cao, có khoảng một mét bảy mươi lăm.
Trước khi xuất phát, Trần Văn Sơn đã dặn dò Triệu Hùng rồi, anh ta nói cô gái này là “nữ hoàng poker” đứng thứ mười trên Thiên Bảng, thực lực tương đương với anh ta, chơi bài poker cực kỳ điêu luyện, còn có thêm một tên Lục Tiểu Xuyên, có thể nói là thực lực khủng khiếp chưa từng có!
Lục Tiểu Xuyên nhìn Triệu Hùng, cảm thấy hơi kỳ quái. Lần trước trông anh chẳng khác gì con ma bệnh, tại sao bây giờ nhìn có vẻ khỏe mạnh vậy? Hơn nữa tinh thần sáng láng, khí chất phi phàm.
“Triệu Hùng, hay là chúng ta làm cái giao dịch được không?” Lục Tiểu Xuyên cười lạnh hỏi Triệu Hùng.
“Giao dịch gì?”
“Anh giao Thẩm Văn Hải cho tôi, tôi đưa con của Vân Dao lại cho anh.”
“Anh nằm mơ à!”
“Vậy thì ngại quá! Chúng ta lấy bản lĩnh ra đấu đi!”
Xì gà trong tay Lục Tiểu Xuyên bay ra ngoài, bay về phía mặt Triệu Hùng. Triệu Hùng vung tay áo, phất bay mẩu xì gà mà Lục Tiểu Xuyên b ắn ra.
“Vút!”
“Vút!”
Hai thanh phi đao nối gót bay đến, lao về phía mặt của Triệu Hùng nhanh như chớp. Lãnh Ngạo hoảng sợ, định chạy đến cứu vãn, nhưng không kịp nữa. Mặc dù thế tấn công của phi đao mau nhưng Triệu Hùng có thể hiểu rõ mồn một quỹ tích di chuyển của nó, anh giơ chân lên sử dụng Cuồng Vân Bộ Pháp, một chiêu “né tránh” tay áo vút bay, đã rời khỏi phạm vi tấn công của phi đạo, hai thanh phi đao bay vào không trung cả.
Lục Tiểu Xuyên sợ quá, liên thủ với Tô Linh Nguyệt, cùng tấn công Triệu Hùng. Lãnh Ngạo bay lên đón đầu, đánh với Tô Linh Nguyệt.
Một mình Triệu Hùng đối mặt với Lục Tiểu Xuyên, anh không hề sợ sệt, Lục Tiểu Xuyên liên tục tung đòn đấm đá về phía Triệu Hùng. Liên tiếp tấn công hơn mười chiêu, nhưng toàn bộ đều bị Triệu Hùng ngăn cản!
Sau khi Triệu Hùng tung một chưởng đẩy Lục Tiểu Xuyên lùi về sau, anh trào phúng Lục Tiểu Xuyên: “Một tên cao thủ Thiên Bảng như anh, chỉ có chút bản lĩnh đó à?”
Lục Tiểu Xuyên kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất. Anh ta tấn công Triệu Hùng hết sức mình, chỉ nghĩ bắt được anh thật nhanh. Cái gọi là bắt giặc thì phải bắt vua trước, chỉ cần bắt được Triệu Hùng, là có thể khiến tất cả cấp dưới của Triệu Hùng kiêng dè, không chiến mà hàng. Nhưng toàn bộ đòn tấn công của anh ta đều bị Triệu Hùng giải quyết gọn, hơn nữa nhìn từ thần thái của anh, anh có vẻ cực kỳ điêu luyện.
Nếu không phải tự mình ra tay, Lục Tiểu Xuyên đã không tin chuyện này là thật.
Phải biết rằng, trên “Võ Thần Bảng”, xếp hạng của Triệu Hùng chỉ là một cao thủ xếp thứ mấy chục nghìn ở “Nhân Bảng”! Võ công của kẻ như thế, không khác gì con kiến trong mắt Lục Tiểu Xuyên. Nhưng sự thật là bạt tai vô hình tát vào mặt anh ta.
Lục Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Triệu Hùng, lạnh lùng hỏi: “Tên kia, sao đột nhiên anh trở nên đáng sợ như vậy?”
Triệu Hùng cười lạnh: “Không phải tôi đáng sợ, do anh quá yếu thôi!”
Có một dạo Lục Tiểu Xuyên cũng nghi ngờ, có phải là do anh ta trầm mê tửu sắc quá độ khiến thân thể hư hao. Nhưng dù có tệ đến đâu cũng không thể đánh không lại Triệu Hùng trên “Nhân Bảng”!
Triệu Hùng cởi thắt lưng “Rồng Lân” ra, anh không muốn để lộ “Bùi Mân Kiếm Pháp” trước mặt Lục Tiểu Xuyên, định dùng “Cửu Long Tiên Pháp” mà cụ Khổng – người đứng đầu Thiên Bảng đã dạy cho anh, so chiêu với Lục Tiểu Xuyên.
Đao kiếm bình thường không thể tổn thương đến thắt lưng “Rồng Lân”, đây là thứ được thầy Toàn chế tạo thành từ nguyên liệu đá sao sa. Lục Tiểu Xuyên không ngờ vũ khí của Triệu Hùng là một cái thắt lưng, ngón tay anh ta kẹp ba thanh phi đao, nói với Triệu Hùng: “Tên kia, tôi sẽ lĩnh giáo công phu của anh!”
“Đâu nào, anh đã coi tôi là đối thủ, chắc chắn tôi sẽ làm một đối thủ đủ tư cách!”
Sau khi Triệu Hùng và Lục Tiểu Xuyên giao đấu, lòng tự tin của anh tăng nhiều, anh mỉm cười, cổ tay Lục Tiểu Xuyên run lên, ba thanh phi đao lạnh lẽo bắn nhanh về phía Triệu Hùng!