Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 866

Sau khi Triệu Hùng xoay người đi vào biệt thự, anh đang định mở cửa đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ đang dần dần truyền đến.

Anh vội vàng trốn ra sau cánh cửa, khi cánh cửa mở ra thì một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi bước vào. Trông bà ta giống như một bảo mẫu hay gì đó.

Chợt nghe thấy tiếng Lục Tiểu Xuyên hét lên dưới lầu: “Chị Trương, mau tới trông đứa nhỏ đi. Nó lại làm loạn lên rồi. Tôi phải đi vệ sinh đây.”

Người bảo mẫu vừa bước vào phòng liền đáp lại rồi xoay người rời khỏi phòng.

Khi người bảo mẫu đi xuống lầu thì Triệu Hùng liền nghe thấy tiếng bước chân của Lục Tiểu Xuyên rời đi. Anh liền nhảy xuống cầu thang, nhanh chóng xuống lầu một.

Người bảo mẫu đang dỗ dành con của Vân Dao và bà ta hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Đột nhiên bà ta bị đánh vào gáy rồi ngã xuống sô pha bất tỉnh.

Con của Vân Dao còn nhỏ nên không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu bé nhìn thấy tình cảnh này lại càng khóc nhiều hơn.

Triệu Hùng vội vàng ôm đứa nhỏ vào lòng, xoay người chuẩn bị rời đi. Không ngờ, Lục Tiểu Xuyên sau khi đi vệ sinh liền bước ra ngoài.

Nhìn thấy Triệu Hùng đột nhiên xuất hiện trong biệt thự của mình thì Lục Tiểu Xuyên sửng sốt, anh ta lập tức thò tay vào túi lấy ra ba con dao phi hình chữ “Phẩm” bắn nhanh về hướng Triệu Hùng.

Triệu Hùng đạp chân Cuồng Vân Bộ Pháp lên chữ “Tránh” và chữ “Lánh”, thì lập thoắt cái đã nhảy ra khỏi phạm vi tấn công và tránh được ba mũi dao đang bay tới.

Lục Tiểu Xuyên vọt tới bên người Triệu Hùng, lạnh lùng nói: “Họ Triệu kia, anh thật là giỏi đó. Vậy mà cũng tìm được đến tận đây.”

Lục Tiểu Xuyên có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng Triệu Hùng đã đi theo anh ta nên mới tới đây được.

Thực lực của tên nhóc Triệu Hùng này thật sự rất đáng sợ. Anh bám theo đuôi Lục Tiểu Xuyên từ đầu đến cuối mà anh ta không hề phát hiện ra.

Triệu Hùng đưa tay lên kéo thắt lưng Rồng Lân ra.

Khi Lục Tiểu Xuyên vừa nhìn thấy chiếc thắt lưng Rồng Lân này thì anh ta nổi hết cả da gà.

Anh ta đã bị Triệu Hùng quất dây lưng này vào người đến nỗi hồn bay phách lạc. Căn cứ theo nguyên tắc ai ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế nên Lục Tiểu Xuyên bay đến đá vào mặt Triệu Hùng trước.

Triệu Hùng khẽ nhún mình lùi lại phía sau, rồi anh thi triển chiêu thức Triền Ti Tiên đánh tới tấp vào chân Lục Tiểu Xuyên.

Lục Tiểu Xuyên phản ứng cực nhanh. Anh ta lợi dụng đà đang phóng tới mà lộn ngược thân hình một trăm tám mươi độ trên không rồi đá vào đầu Triệu Hùng.

Chiêu Triền Ti Tiên của Triệu Hùng chỉ là chiêu trung gian nên không thích hợp để phòng thủ trên vai. Anh vừa ôm đứa trẻ trên tay vừa vội vàng giẫm lên chữ "tránh" trong Cuồng Vân Bộ Pháp và thay đổi vị trí của cơ thể.

Sau khi né tránh, Triệu Hùng rút lui về phía sau một khoảng.

Kỹ thuật đánh roi của anh chỉ có thể phát huy sức mạnh tối đa trong một không gian nhất định và nó không phù hợp để chiến đấu trong phạm vị áp sát đối phương.

Sau khi rút lui khoảng cách, Triệu Hùng đánh Lục Tiểu Xuyên bằng chiêu Đơn Tiên Cái Đỉnh.

Lục Tiểu Xuyên biết được sự mạnh mẽ của nó thì anh ta vội phóng người bay ra xa, anh ta lại thò tay vào túi phi ra năm con dao.

Triệu Hùng dùng hai chiêu “ném roi ngăn dòng chảy” và Triền Ti Tiên để bắn hạ tất cả những con dao đang bay đến rơi xuống mặt đất.

Triệu Hùng nâng thắt lưng Rồng Lân trong tay lên, thực hiện động tác Liên Hoàn Tiên. Tiếng thắt lưng đánh tới hòa cùng tiếng gió hú cuồn cuộn không ngừng quất về phía Lục Tiểu Xuyên.

Sau đợt tấn công dồn dập này, Lục Tiểu Xuyên chỉ có thể chống đỡ chứ không thể đánh trả.

Anh ta tự hỏi tại sao Triệu Hùng lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy chứ?

Lục Tiểu Xuyên biết không thể đánh lại được Triệu Hùng nên trong lòng cũng đã có ý định rút lui. Sau khi tránh được đòn tấn công của Triệu Hùng, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong tay Triệu Hùng.

Trong đầu anh ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng, anh ta nhanh chóng thò tay vào túi cầm lên ba con dao phi tới.

Cổ tay Lục Tiểu Xuyên run lên, ba con dao trong tay phải ném ra trước, sau đó đồng thời hai tay lại ném ra ba con dao khác.

Mục tiêu của ba con dao bay trước đó là tấn công đứa trẻ trong vòng tay của Triệu Hùng. Ba con dao bay ở phía sau đã tính toán đến chỗ rút lui của Triệu Hùng.

Dao phi tới nhanh như điện xẹt, gần như chỉ trong tích tắc.

Triệu Hùng giẫm lên chữ “Tránh” và tránh được.

Vừa tránh được đợt dao đó thì một con dao khác bay tới trong tích tắc nhưng nó đã bị Triệu Hùng quất một roi rớt xuống đất.

Chỉ nghe thấy “loảng xoảng”, thì ra Lục Tiểu Xuyên dùng ghế đập vỡ cửa sổ rồi sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ chạy ra ngoài.

Nếu lúc này Triệu Hùng đuổi theo thì anh sẽ đuổi kịp Lục Tiểu Xuyên. Nhưng việc bế đứa bé trên tay khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. Hơn nữa, anh cũng không muốn tự tay giải quyết Lục Tiểu Xuyên.

Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên có mối thù không đội trời chung nên anh muốn giao Lục Tiểu Xuyên cho Trần Văn Sơn giải quyết.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Lục Tiểu Xuyên đã biến mất từ ​​lâu.

Mục đích của Triệu Hùng là giải cứu đứa trẻ nên anh không thèm đoái hoài gì đến Lục Tiểu Xuyên nữa. Triệu Hùng đặt đứa trẻ vào vị trí phụ lái rồi thắt dây an toàn và lái xe trở về khách sạn Sophie.

Trong khách sạn Sophie, tất cả mọi người đều đang hồi hộp chờ đợi Triệu Hùng.

Trần Văn Sơn liên tục phàn nàn với Nông Tuyền rằng không nên để Triệu Hùng một mình đi vào hang cọp như thế.

Thật ra Nông Tuyền không đồng ý để một mình Triệu Hùng đi giải cứu đứa trẻ. Nhưng nếu đông người quá thì rất dễ bị lộ mục tiêu. Ngoài ra, sức mạnh của Triệu Hùng được bộc lộ ở Sườn Núi Ngũ Lý khiến mọi người rất ngạc nhiên.

Đây đã là lần thứ sáu Nông Tuyền giải thích với Trần Văn Sơn rồi nhưng Trần Văn Sơn vẫn lại hỏi Nông Tuyền: “Nông Tuyền, ý của anh là cậu chủ đánh bại Lục Tiểu Xuyên và người phụ nữ kia sao?”

“Ừ, hơn nữa cậu ấy chỉ sử dụng Tiên Pháp mà ông cụ Khổng dạy chứ hoàn toàn không sử dụng đến Bùi Mân Kiếm Pháp.

Trần Văn Sơn lắc đầu tự hỏi: “Không thể nào. Cho dù cậu ấy khôi phục nội lực tiến lên Thiên Bảng thì cũng không thể lập tức lọt vào vị trí thứ mười trong Thiên Bảng chứ hả?”

Lãnh Ngạo tiếp lời: “Anh Trần à, chính xác là như vậy. Lúc đó chúng tôi đều có mặt. Quả thực võ công của anh Triệu tiến bộ vượt bậc. Theo tôi phỏng đoán thì anh ấy ít nhất là đứng vị trí thứ ba trong Thiên Bảng.”

“Cái gì, đứng thứ ba trong danh sách Thiên Bảng sao?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt ngay tại chỗ khi nghe thấy dòng chữ đứng thứ ba trong danh sách Thiên Bảng.

Mặc dù Lý Thanh Tịnh không phải là người trong chốn giang hồ, nhưng cô đã nghe Triệu Hùng nói nhiều lần thì từ lâu đã thuộc lòng danh sách Võ Thần Bảng.

Phải biết rằng ông cụ Khổng đã dành cả cuộc đời của ông ấy cho võ thuật, mà cũng không đột nhiên vọt lên Thiên Bảng và cho đến bây giờ thì ông ấy vẫn là người có vị trí cao nhất trong Thiên Bảng.

Triệu Hùng còn trẻ, hơn nữa thương thế vừa mới bình phục. Vậy thì làm sao có khả năng lọt vào vị trí thứ ba trong Thiên Bảng được chứ.

Không phải Trần Văn Sơn không muốn tin mà là không thể tin được. Nhưng Triệu Hùng đã đánh bại Lục Tiểu Xuyên và Tô Linh Nguyệt là sự thật.

Nếu Triệu Hùng chỉ là người đứng đầu trong mười người đứng đầu thì muốn phân thắng bại với Lục Tiểu Xuyênvà Tô Linh Nguyệt thì ít nhất cần phải đánh một nghìn chiêu. Nhưng ba người đứng đầu trong ba người có vị trí cao nhất thì lại khác.

Ba người đứng đầu trong Thiên Bảng có thực lực gần bằng với những người trên Thần Bảng, họ chính là những người có hy vọng nhất để đột phá từ Thiên Bảng lên Thần Bảng.

Chuyện này, e rằng chỉ có Triệu Hùng quay về mới giải thích rõ ràng cho mọi người biết được mà thôi.

Lý Thanh Tịnh cũng không thể tin được rằng Triệu Hùng lại có thể lọt vào vị trí thứ ba trong Thiên Bảng ngay sau khi anh vừa được chữa khỏi nội thương. Làm sao cô biết được rằng Đường Tử Hoa đã tặng cho Triệu Hùng hai mươi năm công lực của ông ta chứ.

Nội lực của Đường Tử Hoa thuần hậu, hai mươi năm công lực này đã trực tiếp đẩy thực lực của Triệu Hùng lên vị trí thứ ba trong Thiên Bảng. Có thể nói đó chính là vận khí của Triệu Hùng.

Trong khi những người khác đang trò chuyện thì Vân Dao vẫn đang khóc một cách buồn bã.

Lý Thanh Tịnh an ủi Vân Dao một chút, nhưng cô càng khuyên giải thì càng không có tác dụng. Vân Dao càng khóc lóc thảm thiết hơn. Lý Thanh Tịnh cũng đã khóc theo rất nhiều.

Đúng lúc này, người của Liêu Minh vội vàng báo cho Lãnh Ngạo.

“Anh Lãnh, anh Triệu đã về.”

Mọi người nghe xong đều lao ra khỏi phòng.

Chỉ nhìn thấy Triệu Hùng đang ngẩng cao đầu ôm đứa trẻ và sải bước về phía mọi người.

Khi nhìn thấy đứa trẻ trong tay Triệu Hùng, mắt Vân Dao sáng lên và cô ta chạy về phía Triệu Hùng như điên.

“Con, con của mẹ...”

Triệu Hùng đưa đứa trẻ trên tay cho Vân Dao và nói: “Đứa trẻ không sao, chỉ là đang ngủ thôi.”

Vân Dao đón lấy đứa trẻ và nói với Triệu Hùng: “Cảm ơn.”

Không ngờ đứa trẻ bị giọng nói của Vân Dao đánh thức, sau khi mở mắt ra đã thấy Vân Dao và mừng rỡ kêu lên: “Mẹ, mẹ...”

“Tiểu Hối, con của mẹ.” Vân Dao đau lòng ôm lấy đứa nhỏ. Cô ta vừa khóc vừa nói: “Tiểu Hối, mẹ sẽ không bao giờ để mất con nữa.”

Trần Văn Sơn chậm rãi đi về phía Triệu Hùng, anh ta là một người đàn ông từ nhỏ đến lớn chưa từng khóc nhưng bây giờ lại nước mắt lưng tròng và đi tới ôm Triệu Hùng một cái thật chặt.

Triệu Hùng đắc ý cười: “Thế nào Văn Sơn, tôi đã nói nhất định sẽ giúp anh giải cứu đứa nhỏ. Tôi không có thất hứa nhé.”

“Người anh em tốt.”

“Người anh em tốt.”

Trần Văn Sơn đưa tay lên lắc lắc trên không trung với Triệu Hùng.

Cả hai mỉm cười đầy ẩn ý.

Triệu Hùng nói: “Văn Sơn, lần này con của sư muội anh đã được cứu. Tối nay chúng ta phải uống một trận cho đã mới được.”

“Được, không say không về...”
Bình Luận (0)
Comment