Ngày hôm sau, Triệu Hùng dậy sớm và cầm thanh Thừa Ảnh Kiếm mà thầy Toàn đem tới để chuẩn bị luyện Bùi Mân Kiếm Pháp.
Uy lực của Bùi Mân Kiếm Pháp mạnh đến nỗi Triệu Hùng lo rằng nó sẽ phá hỏng ngôi nhà, vì vậy anh đã đi ra ngoài.
Vì vậy mà Triệu Hùng không dám phóng ra nội lực. Nếu không, một khi năng lượng kiếm được hiển thị thì sức mạnh của kiếm sẽ rất đáng kinh ngạc.
Tuyết rơi suốt đêm, mãi đến ba giờ sáng mới tạnh ráo.
Phóng tầm mắt ra nhìn xung quanh thì thấy toàn bộ tiểu khu đều là một màu tuyết trắng xóa.
Triệu Hùng rút Thừa Kiếm Ảnh ra thì một cảm giác lạnh lẽo xông thẳng vào mặt. Mặc dù thanh kiếm này là một thanh kiếm giả cao cấp nhưng nó cũng là một thanh kiếm cắt sắt như cắt bùn. Đầu tiên anh uốn thanh kiếm hoa xinh đẹp rồi xuất chiêu luyện tập từng bước một.
Chỉ thấy nơi mà Triệu Hùng đã bước lên có đầy những dấu chân. Thoạt nhìn những dấu chân này có vẻ lộn xộn nhưng quan sát kỹ hơn sẽ thấy đó là dấu ấn của hình tiên thiên bát quái.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Triệu Hùng không khỏi ngẩn ra. Sau đó, anh ta lấy điện thoại di động trong túi ra và chụp lại cảnh đó. Có vẻ như đó là một loại hoa văn rất tinh tế.
Ngay sau đó, anh lại tiếp tục luyện lại Bùi Mân Kiếm Pháp một lần nữa. Khi Triệu Hùng luyện tập đến độ thăng hoa thì thấy thanh kiếm của anh phóng ra một tia kiếm khí.
Vụt.
Một đường kiếm khí b ắn ra, cắt đứt một cây thông có kích thước to bằng cái bát.
Khi Triệu Hùng nhìn thấy cảnh này thì anh không nói nên lời.
Đây giống như một loại vũ khí laser thời hiện đại rồi. Tuy nhiên, khi Triệu Hùng sử dụng kiếm khí thì anh cần phải sử dụng nó kết hợp với kiếm pháp chứ không phải tùy ý đánh như thế nào cũng được.
Sau khi tuyết rơi, nhiệt độ không khí giảm mạnh.
Nhưng khi Triệu Hùng luyện kiếm xong thì anh không hề cảm thấy lạnh mà ngược lại nhờ luyện công mà cảm thấy ấm áp và có một cảm giác vô cùng thoải mái rất khó tả.
Lúc ăn sáng, Triệu Hùng nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, hôm nay đường có nhiều tuyết trơn nên để anh đưa em đi làm. Em nhắn với Gia Hân bảo cô ấy đừng đến đón em nữa.”
“Dạ được.” Lý Thanh Tịnh đáp lại rồi hỏi Triệu Hùng: “Vậy một lát nữa anh định đi đâu?”
“Anh định đến đạo quán Hòa Sơn trước. Ông cụ Mã kêu anh luyện công với ông ấy. Sau khi luyện công, anh sẽ đến chỗ Văn Sơn.”
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Vậy anh tranh thủ thời gian đến công ty đón em, chúng ta đến bệnh viện thăm dì Lưu.”
Lý Diệu Linh không đồng ý nên nói: “Chị à, sao chị lại đi gặp bà già đó làm gì? Nếu không phải tại bà ta thì bố mẹ sẽ không ly hôn đâu.”
Lý Quốc Lâm trợn mắt nhìn cô con gái nhỏ Lý Diệu Linh của ông ta và nghiêm khắc nói: “Con không thể ngậm miệng ngay cả khi con đang ăn cơm à. Việc bố ly hôn với mẹ con không liên quan gì đến dì Lưu cả. Đó là vì bố không muốn qua lại với mẹ con nữa mà thôi.”
“Bố, tại sao vậy? Lẽ nào bố lại có người tình mới rồi à?” Lý Diệu Linh chất vấn Lý Quốc Lâm.
“Không có.”
“Vậy thì tại sao bố lại ly hôn với mẹ con? Có phải bố muốn xuất gia làm thầy tu phải không?”
Lý Quốc Lâm quát cô con gái nhỏ Lý Diệu Linh của ông ta: “Đây là việc của người lớn, không phải việc của con. Con hãy ngoan ngoãn ăn cơm cho bố đi.”
Lý Diệu Linh bất mãn kêu một tiếng: “Hừ.” Cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc bố mẹ ly hôn. Mặc dù không nói ra nhưng cô ấy rất căm hận Lưu Mỹ Lan, cho rằng bà ta chính là người khiến cho bố mẹ cô ấy ly hôn.
Lý Thanh Tịnh phớt lờ em gái Lý Diệu Linh, dù sao thì em gái của cô vẫn còn nhỏ và năm nay vừa tròn mười tám tuổi.
Cô gửi một tin nhắn cho Đặng Gia Hân, nói rằng Triệu Hùng đã chở cô đến công ty và bảo cô ta đừng đến đón cô nữa. Cô còn dặn Đặng Gia Hân lái xe chậm thôi vì tuyết rơi nhiều khiến đường trơn trượt.
Sau khi ăn xong, việc đầu tiên Triệu Hùng làm là lái xe đưa vợ Lý Thanh Tịnh đến công ty. Sau đó, anh lại lái xe đến cửa hàng rượu và thuốc lá, mua hai thùng rượu bỏ vào cốp xe.
Đừng nhìn bộ dáng nghèo kiết xác của Đường Tử Hoa mà lầm tưởng ông ta không biết gì. Thật ra ông ta chính là một người rất sành ăn sành uống. Triệu Hùng thấy cửa hàng thuốc lá và rượu có bán một loại bầu rượu. Đây là loại bầu rượu làm bằng thép không gỉ rất tinh tế được bọc bởi một chiếc bao da. Thấy kiểu dáng đẹp nên Triệu Hùng liền mua và định tặng cho Đường Tử Hoa.
Sau khi mua rượu xong thì Triệu Hùng đến một cửa hàng bán thức ăn ở Hải Phòng có tên là “cửa hàng gà quay mùi vị cổ truyền Hải Phòng.”
Cửa hàng này không lớn nhưng đã mở ở Hải Phòng được hơn hai mươi năm. Những người sống lâu năm ở Hải Phòng đều biết đến quán gà quay này.
Nhà Triệu Hùng cũng thích ăn món gà quay ở đây. Lúc này gà quay vừa mới được lấy ra khỏi nồi, Triệu Hùng liền mua một con rồi sau đó lái xe đến Hòa Sơn.
Sau khi đến Hòa Sơn thì Triệu Hùng một tay xách gà quay và một tay xách theo hai chai rượu đi lên đạo quán.
Từ chân núi đến đạo quán có ít nhất ba trăm năm mươi bậc thang. Chỉ cần leo bậc thang là đủ tiêu chuẩn tập luyện hàng ngày.
Các đạo sĩ trong đạo quán đều đã biết Triệu Hùng nên không cần báo cáo đã cho anh vào.
Sau khi đến phòng của Đường Tử Hoa thì Triệu Hùng nhìn thấy ông ta đang ngồi luyện khí. Anh không dám làm phiền mà chỉ bưng rượu và gà nướng lên bàn Bát Tiên.
Không ngờ Đường Tử Hoa vừa ngửi thấy mùi thơm của gà quay thì ngừng tập luyện khí mà gọi Triệu Hùng: “Lấy gà quay lại đây. Đã mấy ngày nay tôi toàn ăn chay không ăn thịt rồi. Sắp bị mấy đạo sĩ ở đây bỏ đói trơ xương rồi nè.”
Triệu Hùng vội vàng đi lấy gà quay cho ông ta.
Đường Tử Hoa lấy nửa chai rượu còn sót lại của ngày hôm qua ra rồi vừa bốc lấy con gà quay vừa uống rượu và ăn một cách vui vẻ.
Ông ta thấy Triệu Hùng cứ đứng ngây ngốc ở đó thì nói với Triệu Hùng: “Sao cậu lại đứng ngây ra đó làm gì vậy? Mau tới luyện công đi.”
“Ông à, ông không dạy tôi thì làm sao tôi luyện được?”
Đường Tử Hoa trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Tôi có nói là không dạy cậu đâu. Làm giống y như tôi nói đây. Sau khi bắt chéo đầu gối thì đặt hai bàn tay lên nhau rồi đặt ở vùng dưới rốn.”
Nhìn thấy Triệu Hùng làm xong các động tác kia thì Đường Tử Hoa vừa ăn gà quay vừa nói: “Dịch Cân Kinh được chia thành Tẩy Tủy, Dịch Kinh. Người tẩy sạch thì tủy cũng tẩy sạch. Người thay đổi thì dịch kinh cũng thay đổi. Đó là cách luyện tập của Âm Dương. Bình thường, luyện Dịch Cân Kinh được chia thành chín cấp độ.”
“Cấp độ một là thay đổi khí, cấp độ thứ hai là thay đổi máu, cấp độ thứ ba là thay đổi tinh thần, cấp độ thứ tư là thay đổi mạch đập, cấp độ thứ năm là thay đổi tủy, cấp độ thứ sáu là thay đổi xương, cấp độ thứ bảy là thay đổi gân cốt, cấp độ thứ tám là thay đổi cảm giác, cấp độ thứ chín là thay đổi hình dáng.”
“Giữ thăng bằng đầu, miệng hơi khép hờ, điều chỉnh nhịp thở, duỗi thẳng eo, hóp bụng, thả lỏng vai, thả lỏng toàn thân một cách tự nhiên. Dẫn dắt nội lực của cơ thể, hít vào thở ra một cách tự nhiên, dẫn khí xuống tụ lại nan điền, thả lỏng tinh thần rồi hít thở không khí từ bên ngoài để dẫn vào các khớp xương...”
Triệu Hùng dựa theo lời dạy của Đường Tử Hoa liền nhanh chóng đi vào trạng thái xuất thần.
Dù sao anh cũng có nền tảng nội lực vững chắc nênTriệu Hùng nhanh chóng lĩnh ngộ được những điều ông ta nói.
Đường Tử Hoa nhìn thấy Triệu Hùng đã sớm ổn định thì không khỏi gật gù hài lòng.
Tập trung là phần quan trọng nhất của việc ngồi thiền, nhiều người không thể tĩnh tâm sau khi ngồi thiền trong một thời gian dài. Trong đầu họ luôn nghĩ về những thứ lộn xộn.
Mặc dù công lực trước đây của Triệu Hùng không được tốt lắm nhưng thầy dạy võ trước đây đã dạy anh luyện tập ngồi thiền nên có thể nói là đã đặt nền móng sâu sắc cho việc luyện võ của Triệu Hùng. Ngoài ra, Đường Tử Hoa đã truyền cho Triệu Hùng hai mươi năm công lực nên anh đã sớm đạt được trạng thái thăng hoa.
Trong khi Triệu Hùng ngồi thiền thì Đường Tử Hoa vẫn ngồi trên ghế, uống rượu và nhai gà quay.
Ông ta nhìn thấy trên bàn có một cái bầu rượu xinh xắn thì loay hoay đùa nghịch với nó. Ông ta đoán là Triệu Hùng đã mua nó cho ông ta.
Mặc dù cái bầu rượu này không phải là một món đồ giá trị nhưng nó trông rất đẹp.
Đường Tử Hoa rất ưng ý, trong lúc chờ Triệu Hùng luyện khí xong thì ông ta vừa uống rượu vừa ăn gà quay.
Lần này Triệu Hùng đã mất gần hai tiếng đồng hồ để hoàn thành bài ngồi thiền luyện khí của anh.
Sau khi Triệu Hùng mở mắt ra, nhìn thấy Đường Tử Hoa đang uống rượu với cái bầu rượu mới mua trên tay. Đường Tử Hoa liền nói: “Nhóc con này cũng được đó. Cậu hoàn thành sớm hơn tôi tưởng rất nhiều.”
Triệu Hùng liếc mắt nhìn đồng hồ thấy đã gần mười giờ ba mươi phút thì kinh ngạc hỏi: “Ông cụ Mã, tôi đã ngồi hai tiếng đồng hồ rồi sao?”
“Ừ, cậu ngồi như thế đã là nhanh rồi. Dịch Cân Kinh không dễ luyện tập như vậy đâu. Nếu tôi không truyền cho cậu hai mươi năm công lực thì cậu sẽ phải mất ba năm để bắt đầu đấy. Dù sao thì nền tảng của cậu cũng vững chắc nên xem như đã rút ngắn được một nửa thời gian luyện tập.” Đường Tử Hoa nhấp một ngụm rượu rồi hỏi Triệu Hùng: “Sau khi luyện tập xong thì cậu cảm thấy thế nào? “
“Tinh thần sảng khoái, thị lực và thính lực đã tăng lên đáng kể.” Triệu Hùng trả lời.
Đường Tử Hoa gật đầu nói: “Được lắm, trong ba tháng bảo vệ tôi thì mỗi ngày cậu nhớ tới luyện tập. Bây giờ cậu hãy về đi.” Đường Tử Hoa nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng chắp tay với Đường Tử Hoa và nói: “Cảm ơn ông cụ Mã.”
“Được rồi, đừng tỏ vẻ nho nhã nữa. Nhớ lần sau đến thì thay đổi món ăn cho tôi, mua một ít thịt bò kho cùng thịt heo dầm tương.”
“Ông đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ mang thịt bò kho cho ông ạ.”
“Ừ, đi đi.” Đường Tử Hoa nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng vừa đi tới cửa liền nghe thấy tiếng Đường Tử Hoa nói với theo: “Cái bầu rượu rất đẹp, nhưng từ nay về sau không cần mua mấy thứ này cho tôi nữa. Thật lãng phí. Nếu có tiền thì chi bằng hãy đi làm từ thiện đi.”
“Dạ, tôi biết rồi thưa ông.” Triệu Hùng trả lời rồi xoay người rời khỏi đạo quán.