Hoa Di không những là bạn hợp tác của Triệu Hùng mà còn có thể nói là quý nhân của Triệu Hùng.
Triệu Hùng không giấu Hoa Di chuyện gì, gật đầu cười đáp: "Ừ! Bình phục rồi. Cảm ơn em nhé bác sĩ Hoa!"
"Cảm ơn em làm gì? Anh đã gặp được cao thủ "Thần bảng" rồi?" Hoa Di vui mừng hỏi.
"Gặp được rồi, nhưng ông ấy không phải người đứng đầu Thần bảng. Đúng rồi, lúc trước anh đã từng nhắc tới với em rồi đó, chính là Đường Tử Hoa từng gặp lúc còn ở Thanh Hóa."
Hoa Di cười mỉm gật đầu, nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, anh qua đây, em bắt mạch cho anh!”
Triệu Hùng xắn tay áo lên, đưa tay sang cho Hoa Di.
Sau khi Hoa Di bắt mạch cho Triệu Hùng, gương mặt cô ấy bỗng mang nét kinh ngạc khó tin, nhìn chằm chằm Triệu Hùng, hỏi: “Anh Triệu, thương thế của anh không những đã khỏi hoàn toàn mà nội công cũng trở nên mạnh hơn nhiều nữa?”
Nơi này ngoài Hoa Di ra thì cũng chỉ có Trần Văn Sơn và Vân Dao, đều là những người Triệu Hùng tin tưởng.
Triệu Hùng cũng không giấu giếm gì, giải thích: “Cao nhân đã ra tay cứu tôi đã truyền hết công lực hai mươi năm của ông ấy cho tôi!”
Trần Văn Sơn nghe xong thì vỡ lẽ nói: “Tuyệt vời! Cậu chủ, cậu giỏi thật, tôi còn thắc mắc sao chốc lát mà cậu đã nhảy vào top 10 Thiên Bảng rồi. Hoá ra là vị tiền bối đó đã cho cậu công lực của hai mươi năm.”
“Ừ! Tôi cũng không nghĩ tới, ông ấy sẽ làm vậy!” Khoé miệng Triệu Hùng nhếch lên một đường cong.
Hoa Di vui mừng nói: “Anh Triệu, chúc mừng anh!”
“Cảm ơn!”
Triệu Hùng nói với Hoa Di: “Bác sĩ Hoa, mấy ngày tới đây dành ít thời gian tụ họp với chúng tôi đi! Thanh Tịnh đã mua quà cho em và Mị Nương rồi đó.”
“Được thôi! Vậy anh chốt thời gian đi, đến lúc đó thông báo cho em là được.” Hoa Di nói.
Triệu Hùng gật đầu, nhìn sang Trần Văn Sơn nói: “Văn Sơn, đứa bé thế nào rồi?”
“Đứa bé bị sốt nhẹ, bác sĩ Hoa đã dán miếng hạ sốt cho nó, bớt sốt rồi!”
“Đã sắp xếp chỗ ở cho cô Vân Dao chưa?” Triệu Hùng hỏi.
“Đã sắp xếp ổn thoả rồi! Ở cùng khu chung cư với bác sĩ Hoa ấy, chỉ là chưa trang trí gì hết. Đợi mùa xuân đến, tôi sẽ tìm công ty nội thất đến trang trí một tí.”
“Còn tìm công ty nội thất gì nữa? Công ty tôi có đội trang trí đây này, đến lúc đó cứ để tôi nhờ Hồ Dân đến làm cho.”
“Được! Vậy thì làm theo sắp xếp của cậu chủ đi.” Trần Văn Sơn nói.
Triệu Hùng nói chuyện với Hoa Di, Trần Văn Sơn và Vân Dao ở phòng khám thêm một lúc rồi rời đi, đến nhà của đệ nhất Thiên Bảng Khổng Côn Bằng.
Sau khi trở về tới giờ, Triệu Hùng vẫn chưa đến thăm ông cụ Khổng.
Từ lúc quay về thì bắt đầu bận chuyện ly hôn của bố mẹ vợ, chuyện của hai vợ chồng già ấy vừa xong thì Triệu Hùng lại bắt đầu chuỗi ngày đến Hòa Sơn luyện công.
Lúc đi du lịch, Triệu Hùng mang theo vài vò rượu Nữ Nhi Hồng theo đường hàng không từ nơi khác về.
Ông cụ Khổng là một người mê rượu, sáng sớm lúc Triệu Hùng đến, anh bỏ vài vò rượu vào cốp sau xe.
Đường Tử Hoa thích uống Ngũ Lương Dạ, nhưng Khổng Côn Bằng thích uống rượu tự ủ.
Sau khi đến nhà ông cụ Khổng, Triệu Hùng xách Nữ Nhi Hồng vào sân.
Điều khiến Triệu Hùng kinh ngạc chính là ông cụ Khổng đang luyện công trong sân.
Chỉ thấy thân pháp của Khổng Côn Bằng nhẹ bổng, chiếc roi được quật trong tay vang lên từng tiếng toang toác, khi chiếc roi nện xuống, bỗng nghe thấy một tiếng “bôm bốp”, tảng đá to như một cái cối đá ở đằng xa tách làm đôi trong nháy mắt.
Thấy có người tới, ông cụ Khổng ngưng tay, nhìn về phía người đi vào, lúc này mới phát hiện hoá ra là Triệu Hùng đến.
“Ô kìa! Nhóc con về rồi đấy à?” Ông cụ Khổng nhìn Triệu Hùng, cười khà khà nói.
“Ông bạn già, con đem cho ông mấy vò Nữ Nhi Hồng đây.”
“Được, ông đến ngay!”
Ông cụ Khổng đi từ vườn rau ra.
Vườn rau này được ông cụ Khổng dùng để trồng rau cải các loại vào mùa hè. Đến mùa đông, không việc gì làm bèn luyện công ở đây.
Sau khi đi từ vườn rau ra, ông cụ vừa nhìn đã thấy được sự thay đổi từ người Triệu Hùng.
“Kìa! Nhóc con gặp được cao thủ Thần bảng rồi à? Nội lực đã khôi phục rồi đúng không?” Ông cụ Khổng vui mừng hỏi.
“Vâng! Khôi phục rồi ạ. Chính là vị tiền bối Đường Tử Hoa mà con đã gặp được ở Thanh Hóa, con lại gặp được ông ta ở Nha Trang.”
“Sao lão ta lại chạy đến Nha Trang rồi?” Ông cụ Khổng thắc mắc hỏi.
Triệu Hùng giải thích: “Ông cụ này có mối quan hệ với Mã Thời Sinh là đại gia giàu có ở Nha Trang, có thể là ông ấy đến nhà họ Mã làm việc gì đó!”
“Nhóc con may mắn lắm đấy nhé! Đi, vào trong nhà ngồi nào.”
Ông cụ Khổng khoác vai Triệu Hùng đi vào trong.
Hai người vừa là thầy trò vừa là bạn bè, khi nói chuyện với nhau cũng không kiêng kị gì.
Sau khi vào trong nhà, ông cụ Khổng vội vàng mở vò Nữ Nhi Hồng ra.
Loại rượu này rất nổi tiếng ở Phía Nam, ông cụ Khổng đã từng may mắn được uống qua. Sau khi được nếm mùi rượu, ông ấy khen không ngớt lời: “Ổn đấy, là Nữ Nhi Hồng chính gốc, ít nhất cũng phải ủ mười năm rồi!”
Rượu Nữ Nhi Hồng, thường là khi con gái ra đời thì bắt đầu chôn rượu dưới hầm, đợi đến khi con gái gả chồng mới lấy ra. Vậy nên mới gọi là Nữ Nhi Hồng!
Nhưng bây giờ kinh doanh đầu cơ trục lợi, hiếm khi mua được Nữ Nhi Hồng chính gốc.
Rượu này còn có thể lên đến mười năm thì đúng là hiếm có rồi!
Ông cụ Khổng tự mình pha một bình trà, rót cho Triệu Hùng một ly, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện.
“Triệu Hùng, lần du lịch này thế nào?” Ông cụ Khổng hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng thở dài một hơi, nói: “Một lời khó nói hết!”
“Sao vậy?” Ông cụ Khổng cau mày, không hiểu bèn hỏi.
Thế là Triệu Hùng tường thuật lại mọi chuyện đã xảy ra trong chuyến du lịch vừa rồi cho ông cụ Khổng. Nói rõ mọi thứ, cũng mất một tiếng mấy đồng hồ.
Ông cụ Khổng nghe xong, há hốc nói: “Ý con là Văn Hải là hậu duệ của Thẩm Vạn Tam?”
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Con đã đến Quý Châu tự mình xác thực chuyện này. Văn Hải quả thật là hậu duệ của Thẩm Vạn Tam. Tuy nhiên, điều làm con thắc chính là đám chó săn kia tại sao lại muốn bắt Văn Hải?”
“Chẳng lẽ thân phận của Văn Hải có bí ẩn nào đó?” Ông cụ Khổng hỏi Triệu Hùng một câu vào ngay vấn đề.
Triệu Hùng cau mày nói: “Rất có thể, nhưng đến thằng bé còn không biết có bí mật gì trên người nó được!”
“Lần du lịch này của các con quá nguy hiểm. Không ngờ thế lực của Tây Giao lại lớn mạnh thế này! Nếu không phải nội lực của con khôi phục kịp lúc thì e rằng nguy hiểm còn nhiều hơn nữa. Đúng rồi, con vừa nói rằng con đã tu vi đến trong mười hạng đầu của Thiên Bảng rồi?”
Triệu Hùng cười mỉm một cái, nói với ông cụ Khổng: “Ông bạn già, e rằng bây giờ con chỉ xếp sau mỗi ông, đứng vào hạng nhì cao thủ của Thiên Bảng rồi!”
“Hạng nhì Thiên Bảng?” Ông cụ Không ngạc nhiên hỏi: “Con đùa gì thế? Nhóc con này có thể vào Thiên Bảng, vào hàng mười hạng là chuyện trong tích tắc, lại còn hạng nhì Thiên Bảng? Ông cố gắng cả đời mà vẫn chỉ lượn lờ ở hạng nhất Thiên Bảng thôi này. Tuy nhiên, nói tới nói lui vẫn phải cảm ơn nhóc con nhé. Lần trước con cho ông mượn nghiên cứu thư pháp Cuồng Thảo của Trương Húc, tuy rằng ông không thể học được kiếm pháp như con, nhưng đã ngộ ra một bộ pháp đặc biệt trong đó.”
“Ông bạn già, vị cao nhân tiền bối đó nói, con có tu vi của hạng nhì Thiên Bảng thật.” Triệu Hùng hơi dở khóc dở cười, không ngờ ông cụ Khổng vẫn không tin.
Tuy vậy, chuyện này cũng không thể trách Khổng Côn Bằng.
Phải biết rằng, Triệu Hùng trước kia vẫn là tu vi của “Nhân bảng” trên bảng Võ Thần. Nhưng thực tế thì thực lực của anh từ lâu đã có thể nhảy vọt lên khỏi “Địa bảng” rồi! Chỉ bởi vì bị nội thương nên không thể tham gia kiểm tra của “Võ thần đường”.
Lần này vẫn chưa kiểm tra mà trực tiếp thăng lên “Thiên Bảng” đã là sự đột phá hiếm có rồi. Chốc lát mà đã thăng lên “Hạng nhì Thiên Bảng” thì chẳng khác gì gian lận.
Vẻ mặt ông cụ Khổng trở nên nghiêm túc, nhìn Triệu Hùng mà nói: “Vị cao nhân đó nói vậy thật sao?”
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Thật không gì bằng!”
Ông cụ Khổng mừng rỡ kéo lấy cánh tay của Triệu Hùng, nói: “Đi, chúng ta đi cọ xát xem nào!”
Hiếm khi tìm được đối thủ thích hợp, ông cụ Khổng mừng đến nỗi muốn bay lên!
Nếu đối thủ quá yếu, thời gian cọ xát nhiều quá không những không thể nâng cao tu vi của mình mà ngược lại còn trở nên buông thả, chủ quan. Nếu đối thủ quá mạnh, tuy có cơ hội học tập nhưng lòng tự tin của mình lại dễ bị ảnh hưởng.
Thực chiến là biện pháp kiểm tra tu vi tốt nhất. Còn yêu cầu chọn đối thủ cũng cực kì kĩ càng, phải là người có thực lực ngang hàng mới được.
Nếu Triệu Hùng thật sự đạt được thực lực của người “Hạng nhì Thiên Bảng”, vậy thì cũng tám lạng nửa cân với ông cụ Khổng, hai người gần như ngang hàng nhau! Cọ xát với nhau như vậy mới thoả chí.
Ông cụ Khổng tìm được một chiếc roi mềm bình thường, chọn một cây kiếm gỗ cho Triệu Hùng. Như vậy cũng không sợ làm đối phương bị thương.
Hơn nữa, người có thực lực ngang nhau rất ít khi làm đối thủ bị thương, ngược lại rất biết cách dừng tay kịp lúc!
Ông cụ Khổng đưa Triệu Hùng đến vùng đất rộng trống trải sau biệt thự.
Bởi vì vừa có tuyết rơi nên trên mặt đất lúc này đã tích thêm một lớp tuyết dày.
Ông cụ Khổng cầm cây roi mềm trong tay, cười với Triệu Hùng: “Nhóc con, nếu vị tiền bối kia đã nói con có thực lực của người đứng ở hạng hai Thiên Bảng thì khi xuất chiêu không cần phải kiềm chế làm gì, ông cũng sẽ công kích con hết sức, để ông xem thực lực của con rốt cuộc đã đến đâu?”
Triệu Hùng cười, nói: “Ông bạn già! Thế thì ông phải để ý chút rồi đấy, nếu như con đánh thắng ông rồi thì danh đệ nhất Thiên Bảng của ông sẽ thành của con đấy!”
“Ha ha ha! Ông còn ước gì con có thể thắng ông ấy chứ, đừng nói nhiều nữa, đến đây nào!...”