Khi Triệu Hùng thấy bà lão nói chuyện bất hòa thì đã rút Ngư Trường Kiếm ra rồi lao về phía bà ta mà đánh.
Mặc dù Ngư Trường Kiếm này là một loại kiếm giả cao cấp, nhưng nó lại vô cùng sắc bén. Có thể nói nó là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn.
Bà lão nhìn lên thấy thanh kiếm ngắn trong tay Triệu Hùng thì biết đó không phải là vật tầm thường. Ngay khi Triệu Hùng đâm vào bà lão thì đột nhiên trong tay bà ta có một dải ruy băng giống như tơ lụa phóng ra.
Ngư Trường Kiếm của Triệu Hùng đâm trúng dải ruy băng và đã bị chặn lại, anh không thể đâm xuyên qua nó được dù chỉ một mi li mét.
Đây là một thanh kiếm chém sắt như bùn nhưng không ngờ ngay cả một dải ruy băng bằng tơ lụa cũng không thể đâm xuyên thủng, Triệu Hùng sợ tới mức vội giẫm lên hai chữ “Tránh” và “Chớp”, thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
Một dải ruy băng giống như một con rắn, nhanh chóng quấn lấy Triệu Hùng.
Tốc độ của dải băng nhanh chóng và chính xác, Triệu Hùng vội vàng thi triển chữ “Chớp” một lần nữa để nhảy ra khỏi sự công kích của bà lão
“Ồ.”
Bà lão kinh hãi kêu lên một tiếng, tựa hồ như không ngờ Triệu Hùng lại có một chiêu thức thần kỳ như vậy.
Triệu Hùng còn trẻ, cho dù được Đường Tử Hoa tặng cho hai mươi năm công lực đi chăng nữa thì anh cũng không có khả năng đạt được trình độ đáng kinh ngạc như vậy.
Bà lão không khỏi nhìn Triệu Hùng bằng ánh mắt khác.
Sau khi Triệu Hùng tránh được đã giẫm lên Cuồng Vân Bộ Pháp và thi triển liên tiếp mấy chiêu thức ác liệt như Phong Kiếm, Vũ Kiếm, Lôi Kiếm và Điện Kiếm.
Bà lão vừa chặn vừa tránh, nếu không phải bà ta có Thiên Ti Đới trong tay thì đối với tên nhóc Triệu Hùng thì thật sự rất dễ dàng tấn công rồi.
Sau khi chặn được đợt tấn công của Triệu Hùng thì bà lão lắc cổ tay và Thiên Ti Đới trên tay bà ta quấn quanh bắp chân của Triệu Hùng.
Triệu Hùng kêu lên một tiếng “nhảy lên cao” và lập tức cơ thể anh vọt lên không trung. Không ngờ Thiên Ti Đới của bà lão lại cứ thế từ dưới đất vọt lên theo trói chắc một chân của Triệu Hùng lại.
Bà lão kéo dải ruy băng về phía bà ta, chợt nghe thấy tiếng phù phù. Thì ra Triệu Hùng đã bị Thiên Ti Đới của bà lão kéo ngã xuống đất.
Bà lão dùng sức kéo Triệu Hùng trượt trên mặt đất và lôi về phía bà ta. Ngay khi trượt tới trước mặt bà lão, Triệu Hùng đã xoay tròn và dùng chân còn lại đá vào chân bà lão.
Bà lão này cũng khỏe quá.
Anh chính là cao thủ đứng vị trí thứ hai của danh sách Thiên Bảng, thế mà mới hai mươi mấy chiêu anh đã để lộ ra hiện tượng thất bại rồi. Thế mới biết lời cảnh báo của Đường Tử Hoa chính là thật. E rằng với sự kết hợp của ông cụ Khổng, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã cũng không phải là đối thủ của bà lão.
Bà lão đá một chân ra chặn cú đá của Triệu Hùng, ngay lập tức Triệu Hùng dựa vào lực phản công mà thoát được trong tư thế không đứng đắn.
Thiên Ti Đới quấn quanh chân anh đã bị lột ra từng lớp từng lớp một.
Bà lão thấy đã trúng quỷ kế của Triệu Hùng thì lại tiếp tục kéo dải lụa vào người.
Triệu Hùng vung thanh Ngư Trường Kiếm trong tay lên, một chiêu Linh Kiếm tung ra kiếm khí rồi chém về phía bà lão.
Bà lão biết là nguy hiểm nên lắc mình né tránh và bà ta không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Kiếm khí. Cậu nhóc, thầy dạy của cậu là ai? Tại sao cậu lại có được kiếm pháp lợi hại như vậy?”
Triệu Hùng lợi dụng tình thế đang lộn xộn đã thoát khỏi xiềng xích của Thiên Ti Đới của bà lão mà bật dậy như một con cá chép.
Triệu Hùng lợi dụng tình hình đã điều chỉnh lại hơi thở đang bị rối loạn rồi nhìn chằm chằm vào bà lão mà cố ý hù dọa nói: “Thầy của tôi có hậu thuẫn rất lớn. Vì vậy tốt nhất là bà đừng chọc giận tôi. Nếu không, thầy của tôi của tôi vừa ra tay thì chỉ sợ sẽ đánh bà đến mức tè ra quần.”
Bùi Mân Kiếm Pháp là võ công mà Triệu Hùng học được từ nhà thơ nhà thư pháp nổi tiếng thời nhà Đường có tên là Trương Húc. Bùi Mân có từ thời nhà Đường, vậy làm sao bà lão có thể biết được Bùi Mân chứ? Vì vậy, Triệu Hùng đã cố tình nâng tên Bùi Mân lên để dọa bà lão.
Quả nhiên bà lão đã bị lừa, cho rằng Triệu Hùng là học trò của một chuyên gia trần tục nào đó. Bằng không thì làm sao Đường Tử Hoa lại có thể hy sinh công lực của ông ta cho Triệu Hùng được chứ.
“Thầy của cậu là ai? Nói cho tôi biết, xem có phải là bạn cũ của tôi hay không. Kẻo lại lâm vào cảnh lũ lụt hại miếu Long Vương và người nhà hại người nhà.” Bà lão nói.
Triệu Hùng cố ý muốn kéo dài thời gian chờ cho đám người ông cụ Khổng, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền tới nên anh chống tay lên cằm giả bộ trầm ngâm: “Thầy tôi chính là người có võ công cao nhất. Làm sao mà bà có thể quen biết ông ấy được chứ?”?"
“A? Là ông ta à?” Bà lão không biết đã bị tên nhóc Triệu Hùng lừa nên nói: “Nhưng theo tôi được biết, thì ông ta không biết sử dụng kiếm pháp lợi hại như vậy đâu.”
“Thầy của tôi có nhiều chiêu thức như vậy, làm sao có thể để bà nhìn trộm được chứ?”
Quả nhiên bà lão đã bị dao động.
Nếu thực sự Triệu Hùng là học trò của người đó thì thật sự bà ta không có khả năng chọc tức anh được.
Giang hồ có quy định và luật lệ riêng, đánh đệ tử tương đương với đánh vào mặt sư phụ.
“Nhóc con, vì cậu là học trò của ông ta nên cậu hãy tránh ra cho tôi. Tôi không muốn ra tay với cậu. Mục tiêu của tôi chính là Đường Tử Hoa chứ không liên quan gì đến cậu. Nếu cậu nhất quyết can thiệp vào thì đừng trách tôi đã không nể tình thầy của cậu mà đánh cậu. Tuy rằng võ công của cậu rất giỏi nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của tôi.” Bà lão tự tin nói.
Triệu Hùng trầm giọng nói: “Ông cụ Mã có ơn với tôi nên tôi sẽ mặc kệ ông ấy đâu. Giữa các người có ân oán gì? Nếu có thể giải quyết bằng tiền cũng không thành vấn đề.”
“Nhóc con, xem ra cậu rất giàu có?” Bà lão nhìn chằm chằm Triệu Hùng, lạnh lùng hỏi.
Triệu Hùng nói: “Tôi chỉ muốn làm dịu mối bất bình giữa hai người mà thôi.”
“Hừ, ân oán giữa chúng tôi làm sao có thể giải quyết bằng tiền được. Cho dù cậu có cho tôi cả núi vàng, núi bạc cũng không thể nào giải quyết được chuyện này.” Bà lão nói xong liền mắng vào trong nhà: “Đường Tử Hoa, ông lăn ra đây cho tôi. Ông để một thanh niên trẻ tuổi chịu chết thay cho ông như vậy ông không thấy xấu hổ sao?”
Bà lão và Triệu Hùng đều là người có thính lực cực cao, thỉnh thoảng có thể nghe thấy trong phòng vang lên tiếng gặm chân gà chạp chạp.
Triệu Hùng thực sự khâm phục sự bình tĩnh của Đường Tử Hoa, lửa đã cháy tới nơi rồi mà ông ta vẫn ăn chân gà một cách khoái trá. Thật đúng là hoàng thượng chưa vội mà thái giám đã vội rồi.
Bà lão thấy Đường Tử Hoa vẫn không chịu ra thì tức quá chỉ tay vào Triệu Hùng mà nói: “Nhóc con, nếu cậu không tránh ra thì đừng trách tôi không khách khí với cậu.”
“Nếu bà không sợ thầy của tôi thì cứ việc tới đây.” Triệu Hùng lại hù dọa bà lão.
“Hừm, về phía sư phụ của cậu thì đương nhiên tôi sẽ tự giải thích.”
Nói rồi bà lão lắc lắc cổ tay, Thiên Ti Đới trong tay bà ta giống như một con trăn lao tới quấn lấy Triệu Hùng.
Triệu Hùng giẫm lên Cuồng Vân Bộ Pháp và không ngừng né tránh. Đương nhiên đã tránh được đòn tấn công của Thiên Ti Đới của bà lão.
Người trước mặt tuy rằng đang cải trang, nhưng sắc mặt thật chẳng kém gì Lý Thanh Tịnh. Vì vậy, Triệu Hùng mới không đành tâm đánh bà ta.
Ngay khi anh còn do dự thì Thiên Ti Đới của bà lão lại một lần nữa quấn lấy Triệu Hùng.
Bước chân Triệu Hùng lần lượt giẫm lên chữ “chớp” và chữ “tránh”, nhưng dải băng của bà lão dường như có đôi mắt dài mà cứ thế đuổi theo xung quanh anh.
Sau khi Triệu Hùng bị ép vào một góc, trong tay cầm Ngư Trường Kiếm vung lên chiêu thức một Biến Kiếm đâm vào Thiên Ti Đới.
Trong nháy mắt, thanh Ngư Trường Kiếm trên tay anh lập tức bị Thiên Ti Đới của bà lão quấn lấy.
Triệu Hùng đang ra sức giằng co nên không đứng vững, liền đi vòng quanh bà lão.
Khi Triệu Hùng còn cách bà lão khoảng bốn năm mét thì đột nhiên anh bay lên không trung và đá xuống bà lão.
Bà lão giơ tay lên chưởng ra một chưởng mạnh mẽ đánh vào Triệu Hùng.
Triệu Hùng bị nội lực mạnh mẽ của bà ta đánh bay lên không trung và bị lộn ngược mấy lần trên đó. Vừa mới đáp xuống thì bà lão đã chạy tới đá vào ngực Triệu Hùng khiến anh bay ra ngoài.
Lúc này, bà lão đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng như xé gió. Bà ta vội vàng lắc người tránh, thì ra đó là ba nhát dao phóng qua người bà ta.
Vù vù vù.
Ba con dao hình lá liễu phi tới đều cắm rễ vào tường.
Trần Văn Sơn nhảy lên phía trước mấy bước, khi nhìn thấy Lý Thanh Tịnh đang đứng trước mặt thì vẻ mặt ngạc nhiên.
“Thanh Tịnh, tại sao lại là cô?” Trần Văn Sơn kinh ngạc hỏi.
Triệu Hùng lo lắng hét lên: "Văn Sơn, bà ta không phải là Thanh Tịnh mà là bà lão hóa trang thành.”
Thật đáng tiếc là đã quá muộn rồi.
Bà lão nhếch miệng cười lạnh lùng rồi trong chớp mắt bà ta bước tới gẫn chỗ Trần Văn Sơn đá anh ta bay ra ngoài.