Thủ Cung Sa là thứ dùng để chứng minh trinh tiết của phụ nữ thời cổ đại, dùng các loại thảo dược như chu sa chấm lên trên cánh tay, không bị mất màu theo thời gian, nếu nó còn thì chứng tỏ người phụ nữ vẫn còn trong trắng, thứ này thường hay gặp ở một số đệ tử nữ của các môn phái. Một khi người phụ nữ có chấm dấu Thủ Chu Sa có quan hệ nam nữ với đàn ông thì Thủ Chu Sa sẽ biến mất. Triệu Hùng đã từng nghe đến nguồn gốc của Thủ Cung Sa, thông qua cuộc nói chuyện của Đường Tử Hoa Mã Vân Bằng và bà lão Nhan Tú thì anh cũng đã đoán ra được ân oán của hai người họ là thế nào rồi. Thì ra đó cũng là một cuộc tình oan nghiệt.
Chuyện làm Triệu Hùng bất ngờ hơn cả là hai người họ lại vì chuyện này mà đánh nhau hơn cả trăm năm.
“Nhan tiền bối, nếu như hai người đã từng ở bên nhau vậy tại sao lại không sống cùng nhau?” Triệu Hùng thắc mắc hỏi bà lão Nhan Tú.
“Cậu im mồm!”
Ông cụ Mã Vân Bằng và bà lão Nhan Tú đồng thanh hét lớn với Triệu Hùng.
Triệu Hùng hoảng sợ lập tức ngậm chặt miệng lại, không còn dám nói lung tung nữa.
Bà lão Nhan Tú nhìn Đường Tử Hoa chằm chằm rồi hỏi: “Mã Vân Bằng, tôi không hiểu, tại sao ông lại bằng lòng hi sinh công lực của mình để truyền cho tên nhóc này? Nhưng bây giờ cũng là lúc mà ông yếu đuối nhất, chuyện này không thể trách tôi. Có lời nào trăn trối thì hãy mau nói ra đi, nói xong rồi thì tôi sẽ tiễn ông lên đường.”
Đường Tử Hoa Mã Vân Bằng quay đầu lại liếc nhìn Triệu Hùng một cái rồi nói: “Tên nhóc này bị nội thương rất nặng, bắt buộc phải đả thông hai mạch Nhâm và Đốc thì mới được. Tôi rất có duyên với tên nhóc này nên đã tiện tay truyền hai mươi năm nội công cho cậu ta. Con người ấy mà, trước sau gì cũng phải chết, tôi không muốn đem theo bản lĩnh cả đời của mình cùng mình vào trong quan tài.”
“Tên nhóc này là đệ tử của ông sao?” Bà lão Nhan Tú hỏi.
Mã Vân Bằng lắc đầu rồi nói: “Không phải”.
“Vậy cậu ta có phải là người đệ tử đó của La Vân Phong không?” Bà lão Nhan Tú lo lắng hỏi.
Triệu Hùng nghe thấy lời của bà lão Nhan Tú thì cảm thấy căng thẳng trong lòng, chỉ sợ Mã Vân Bằng sẽ nói lộ ra.
Võ công mà Triệu Hùng học được rất hỗn tạp nhưng võ công lợi hại nhất thì không có gì qua được Bùi Mân Kiếm Pháp và Cuồng Vân Bộ Pháp, mà hai môn võ công này đều là do anh ngộ ra được từ bức thư pháp của đại sư Trương Húc thời Đường.
Nếu như để bà lão Nhan Tú biết được anh đã lừa bà ta thì rất có khả năng bà ta sẽ gi3t chết anh. Triệu Hùng nghĩ đến đây thì bất giác cảm thấy căng thẳng.
Lúc Mã Vân Bằng gặm gà nướng trong phòng thì đã sớm nghe thấy rất rõ ràng cuộc đối thoại của Triệu Hùng và bà lão Nhan Tú rồi, ông ta biết bà lão Nhan Tú đang e dè người ở trên núi có tên là La Vân Phong đó.
Ông ta lắc đầu nói: “Không biết, chỉ vì tôi cảm thấy rất có duyên với tên nhóc này nên mới ra tay cứu cậu ta mà thôi.”
Đến lúc này thì bà lão Nhan Tú đã không còn để tâm đến việc Triệu Hùng có phải là đệ tử của vị cao nhân tên La Vân Phong đó hay không nữa, chỉ cần bà ta không động đến Triệu Hùng thì sẽ không kết thù với người trên núi tên La Vân Phong đó.
Mã Vân Bằng chắp hai tay sau lưng, nói với bà lão Nhan Tú: “Nhan Tú, chúng ta đã đấu với nhau hơn cả trăm năm rồi, tôi cũng đã thấy mệt mỏi. Lúc đầu khi ở bên bà, tôi cũng chỉ là không cẩn thận nên mới làm mất đi Thủ Cung Sa của bà. Bà muốn giết tôi thì cũng là chuyện có thể hiểu được. Tôi mệt rồi, cũng chán lắm rồi, tôi không muốn tiếp tục tranh đấu với bà nữa. Tôi đã truyền hai mươi năm công lực cho tên nhóc này nên bây giờ tôi vốn dĩ không đánh lại bà. Bà ra tay đi, có thể chết trong tay bà thì tôi cũng không có gì phải hối tiếc nữa.”
“Thật sao?” Bà lão Nhan Tú lo lắng Mã Vân Bằng sẽ dùng âm mưu quỷ kế gì nên nhìn ông ta chằm chằm và hỏi.
“Thật!” Mã Vân Bằng gật đầu, rồi sau đó nhắm hai mắt lại.
Triệu Hùng lo lắng Mã Vân Bằng sẽ làm chuyện ngu ngốc, dù sao thì Mã Vân Bằng cũng có ơn tái tạo với anh, anh vội vã nói: “Không được đâu Mã lão tiền bối! Cơ thể vốn là của cha mẹ, ông tuyệt đối không được làm chuyện ngu ngốc! Hợp sức của tất cả chúng ta lại với nhau thì nhất định có thể đánh bại mụ phù thủy này.”
“Cậu nói gì kia?” Bà lão Nhan Tú hằm hằm trừng mắt Triệu Hùng và hỏi.
Triệu Hùng thản nhiên không lo lắng nhấn mạnh nói: “Tôi nói bà là mụ phù thủy!”
Nhan Tú nổi điên, dù cho Triệu Hùng có là đệ tử của vị cao nhân trên núi tên La Vân Phong đi nữa thì bà ta cũng mặc kệ.
Thiên Ti Đới trong tay bà ta phóng ra như điện, quất về chỗ Triệu Hùng đang đứng.
Mã Vân Bằng ra tay kéo lấy Thiên Ti Đới của bà ta.
“Nhan Tú, chuyện không liên quan đến cậu ta, ân oán giữa chúng ta thì chúng ta hãy tự mình giải quyết đi!” Đường Tử Hoa Mã Vân Bằng nói.
Bà lão Nhan Tú hứ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Hứ! Nếu như ông đã cố chấp muốn nộp mạng, vậy thì tôi sẽ cho ông được toại nguyện! Đi chết đi, dâm tặc!”
Nhan Tú nắm lấy Ngư Trường Kiếm trong tay, đâm về phía ngực của Mã Vân Bằng.
Bà ta tưởng rằng Mã Vân Bằng nhất định sẽ né nhưng Mã Vân Bằng vẫn đứng im tại chỗ, không hề động đậy. Một tiếng “phụp” vang lên, Nhan Tú không kịp rút kiếm lại, một nửa thanh Ngư Trường Kiếm đã c ắm vào trong lồ ng ngực của Mã Vân Bằng.
Nếu không phải vì đến phút cuối cùng Nhan Tú đã rút lại nội lực trong tay thì kiếm đó đã xuyên qua người của Mã Vân Bằng rồi.
“Sao ông lại không tránh?” Bà lão Nhan Tú nhìn Mã Vân Bằng chằm chằm bằng ánh mắt không kiên định và hỏi.
Mã Vân Bằng nở nụ cười đau khổ trên khóe môi rồi nói: “Là tôi đã nợ bà, chẳng phải bà luôn muốn gi3t chết tôi sao? Bà hãy lấy cái mạng này đi!”
Bà lão Nhan Tú luôn muốn giết Mã Vân Bằng nhưng đến lúc này thì bà ta cũng không biết tại vì sao mà mình lại không thể ra tay được.
Nhan Tú nắm chặt lấy nắm đấm, đấm lên người Mã Vân Bằng rồi thét lên với giọng nghẹn ngào: “Tại sao ông lại không đánh trả? Tại sao?”
Một tiếng “bịch” vang lên, cơ thể Mã Vân Bằng ngã xuống đất.
Bà lão Nhan Tú vội vã ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương của Mã Vân Bằng nhưng chỉ thấy Mã Vân Bằng trắng bệch như tờ giấy, hơi thở yếu ớt. Bà ta gấp gáp nói với giọng ra lệnh: “Lão ăn xin, tôi không cho phép ông chết trước tôi! Không được chết.”
Dường như ba chữ cuối cùng đã được bà ta hét lên.
Mã Vân Bằng nở nụ cười buồn bã trên khóe môi rồi nói: “Chẳng phải bà rất muốn gi3t chết tôi sao? Giết được tôi thì bà sẽ được như ý nguyện rồi! Có thể chết trong tay bà thì tôi không còn gì để oán trách nữa. Nhan Tú, ra tay đi!”
Bà lão Nhan Tú lắc đầu và nói: “Tôi không cần ông chết, ông hãy sống thật tốt cho tôi, tên dâm tặc như ông, tôi sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho ông vậy đâu.”
“Tôi đã như thế này rồi, tùy ý bà muốn giày vò tôi thế nào cũng được, nhưng tôi... Tôi hi vọng bà có thể để tôi được chết một cách sảng khoái.”
“Không! Như vậy thì lợi cho ông quá.” Bà lão Nhan Tú nói.
Triệu Hùng nghe cuộc nói chuyện của bà lão và Đường Tử Hoa thì đã hiểu ra được sự việc.
Hai người này, mỗi người đều hơn một trăm tuổi, rõ ràng họ chính là bản thực tế của kiểu tình yêu “yêu nhau lắm cắn nhau đau”.
Liên tưởng nguyên nhân và kết quả của sự việc thì có khả năng vì quá hận nên mới yêu nhau sâu đậm, e rằng đến cả bản thân bà lão Nhan Tú cũng không biết được chuyện này, bà ta vẫn luôn đuổi giết Mã Vân Bằng là vì bà ta không thể xa ông ta được.
Bây giờ chuyện duy nhất khiến Triệu Hùng lo lắng là vết thương của Đường Tử Hoa.
Anh ôm lấy chỗ bị thương trên người của mình rồi từ từ đi về phía Mã Vân Bằng. Anh nhìn thấy thanh Ngư Trường Kiếm vẫn còn cắm trên ngực của ông ta.
Triệu Hùng gấp gáp nói với bà lão Nhan Tú: “Nhan lão tiền bối, mau đưa Mã lão tiền bối đến bệnh viện đi. Tôi quen một bác sĩ rất giỏi, y thuật của cô ấy vô cùng cao thâm, chắc cô ấy có thể cứu chữa được cho vết thương của Mã lão tiền bối!”
Bà lão Nhan Tú trợn Triệu Hùng một cái rồi lạnh lùng nói: “Ai nói tôi muốn cứu ông ta?”
Triệu Hùng nghe xong thì ngây ra vì bất ngờ, rõ ràng anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, quan hệ của họ nên là yêu nhau nên mới đuổi giết nhau thì mới đúng.
Lẽ nào anh đã đoán sai rồi sao?
Nhan Tú nhìn Mã Vân Bằng và nói: “Tôi sẽ cứu sống ông rồi sau đó sẽ lại đánh ông bị thương. Sau đó lại trị hỏi cho ông, rồi lại đánh cho ông bị thương. Cứ đi đi lại lại như thế để giày vò ông thì tôi mới có thể trút được cơn hận trong lòng.”
Triệu Hùng tỏ vẻ kinh ngạc, xem ra bản thân anh đã quá ngây thơ rồi. Chắc đó là suy nghĩ thật sự trong lòng của bà lão Nhan Tú.
Mã Vân Bằng nói với Triệu Hùng: “Nhóc con, yên tâm đi! Tôi chưa chết được đâu. Cậu không cần lo cho tôi nữa, tôi sắp cùng đi với Nhan Tú rồi, dù cho bà ấy muốn giày vò tôi cũng được, muốn giết tôi cũng không sao, tất cả đều là tôi cam tâm tình nguyện. Dù cho bà ấy có thật sự gi3t chết tôi thì tôi cũng không cho phép cậu báo thù cho tôi, nếu như cậu dám làm trái với lời tôi thì dù cho tôi có làm ma tôi cũng sẽ không tha cho cậu.”
“Vãn bối Triệu Hùng sẽ ghi nhớ kĩ lời của Mã lão tiền bối!”
Triệu Hùng lo lắng sau này sẽ không còn được gặp lại Mã Vân Bằng nữa nên quỳ xuống đất, cung kính lạy ông ta ba lạy.
Bà lão Nhan Tú nhìn Triệu Hùng và nói: “Không ngờ nhóc con cậu cũng rất có nghĩa khí đấy. Bỏ đi, lão ăn xin đã có duyên với nhóc con nhà cậu như thế, nếu tôi không tặng cậu chút gì đó thì có vẻ keo kiệt quá.” Bà lão nói xong thì lấy một quyển sổ tay nhỏ từ trong túi ra rồi vứt đến trước mặt Triệu Hùng và lạnh lùng nói: “Tặng cho cậu thứ này đó. Nhớ kỹ, đừng để nó rơi vào tay của kẻ khác, trừ khi cậu gặp được người có phẩm đức đàng hoàng để truyền lại, nếu không thì tôi sẽ đích thân tìm cậu tính sổ.”
Triệu Hùng cúi đầu nhìn, trên bìa của quyển sổ tay có chữ viết bằng thể tiểu triện nhưng anh là nhà thư pháp lớn nên vừa nhìn là anh đã nhận ra ba chữ viết bên trên là “Dịch Dung Thuật”.
Triệu Hùng mừng thầm trong bụng, anh nhặt quyển sổ tay Dịch Dung Thuật đó lên rồi cung kính quỳ lạy bà lão Nhan Tú và nói: “Cảm ơn Nhan lão tiền bối!”
Bà lão Nhan Tú rút thanh Ngư Trường Kiếm đang cắm trên ngực của Đường Tử Hoa ra thì lập tức có một tia máu b ắn ra.
Bà lão Nhan Tú vội vã dùng hai ngón tay điểm huyệt trên người Mã Vân Bằng, giúp ông ta cầm máu, sau đó cõng ông ta lên người rồi nặng nề lê bước rời khỏi đó.
Không có ai ngăn cản bà ta, mà thật ra cũng không có ai dám bước lên trước để ngăn cản. Mãi cho đến khi bà lão Nhan Tú và Mã Vân Bằng biến mất khỏi khung cửa đạo quán thì mọi người mới thu ánh nhìn của mình lại.