Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 906

Mùa đông, bên ngoài nhiệt độ rất lạnh, nhưng trong lòng của Triệu Hùng có một luồng ấm áp dâng lên. Vì người anh em Trọng Ảnh, cũng không tiếc đắc tội với nhà họ Niếp giàu nhất tỉnh Sơn Lâm!

Sau khi về đến nhà, Lý Thanh Tịnh tiến lên đón, hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh đi đâu thế?"

"Tới xử lý chuyện Trọng Ảnh!" Triệu Hùng trả lời.

Mặt của Lý Thanh Tịnh lộ vẻ kinh hãi, hoảng hốt nói: "Người của nhà họ Niếp và nhà họ An tới?"

"Ừ!" Triệu Hùng gật đầu một cái.

Lý Thanh Tịnh giúp Triệu Hùng cởi áo khoác, vội vàng hỏi thăm chuyện vừa xảy ra với Triệu Hùng. Khi hiểu được chuyện đã được giải quyết tốt đẹp, lúc này mới yên tâm lại.

"Triệu Hùng, em cảm thấy nhà họ Niếp cùng nhà họ An nhất định sẽ không bỏ qua cho chuyện này dễ dàng như vậy đâu. Anh phải đề phòng coi chừng lúc Trọng Ảnh và An Như kết hôn, hai bên đó lại kéo tới gây chuyện!" Lý Thanh Tịnh nhắc nhở Triệu Hùng.

"Yên tâm đi, Thanh Tịnh! Bất kể là nhà họ Niếp và nhà họ An có mánh khóe gì đi chăng nữa. Chỉ cần bọ họ dám đến đây gây chuyện, anh sẽ khiến cho chúng hối hận!" Trong ánh mắt của Triệu Hùng, toát ra một tia lạnh lẽo.

Từ sau khi Triệu Hùng khôi phục nội lực, trên người của anh có một loại khí tràng cùng mị lực mạnh mẽ đặc biệt. Một khi Triệu Hùng thả khí tràng này ra ngoài, ngay cả Lý Thanh Tịnh cũng không chống đỡ được.

"Đúng rồi, ngày mai không phải anh phải đi tỉnh Thanh Hóa sao? Đồ tùy thân em đã soạn sẵn cho anh rồi. Anh xem còn cần mang thêm cái gì không?" Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.

"Ừ! Chút nữa anh sẽ xem thế nào. Em đi nói Tiểu Dĩnh hâm cơm giúp anh với. Anh vẫn chưa ăn cái gì. Anh lên trên tìm Diệu Linh có chút việc."

"Chuyện tạo kiểu cho tóc giả à?" Lý Thanh Tịnh cười nói: "Thế mà anh cũng nghĩ ra cách này được, còn trả tiền cho con bé để nó làm nữa, làm nó náo loạn hết cả lên. Rồi cũng vẫn là em giúp nó một tay."

Triệu Hùng cười một tiếng, nói: "Bình thường thấy con bé có vẻ thông minh khéo tay, không ngờ lại vụng về đến thế!"

"Anh rể, em không có vụng về nha! Dù sao thì, nhiệm vụ anh giao em cũng hoàn thành, tổng cộng hai mươi ba bộ tóc giả, tổng cộng là tám triệu lẻ ra năm mươi nghìn. Thanh toán!" Lý Diệu Linh đi tới từ phía cầu thang, đến trước mặt của Triệu Hùng, chìa ra bàn tay trắng nõn nà.

Triệu Hùng cũng không cùng so đo với em dâu Lý Diệu Linh, móc từ trong ví ra tám triệu năm mươi nghìn đưa cho Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh phấn khởi nói: "Anh rể, em nghe chị em nói, anh muốn đi qua Thanh Hóa làm việc. Dẫn em theo với, ở nhà sắp chết ngộp rồi!"

Lý Thanh Tịnh trợn mắt nhìn em gái Lý Diệu Linh nói: "Em biết điều thì ngoan ngoãn ở nhà cho chị. Không cho phép em đi! Nếu dám đi thì chị cho người đưa em sang chỗ mẹ!"

Lý Diệu Linh le lưỡi bướng bỉnh, mặt lộ biểu tình tức giận, nói: "Không đi thì không đi thôi! Làm gì dữ vậy? Chị, em nghĩ chị đang vào thời kì tiền mãn kinh rồi đó."

"Em nói gì?"

Ánh mắt Lý Thanh Tịnh sắc lẻm, nhìn sang hướng em gái Lý Diệu Linh.

"Không... Không nói gì."

Lý Diệu Linh tự biết lỡ lời, vội vàng chạy đi lên lầu.

"Trời ạ! Con bé Diệu Linh này thật là!" Lý Thanh Tịnh thở dài.

Triệu Hùng cười một tiếng, khuyên nhủ vợ Lý Thanh Tịnh: "Diệu Linh con bé còn nhỏ, cho con bé chút thời gian, con bé sẽ trưởng thành thôi! Em ưu tú như vậy, em gái em nào có thể quá kém được!"

"Được rồi! Nếu anh đã coi trọng con bé như vậy, vậy thì em muốn chống mắt xem thử xem anh dạy dỗ con bé thế nào. Sau này, con bé giao cho anh, em kiểm tra thành quả thôi! Nếu như con bé gây họa em sẽ cho anh biết tay!" Khóe miệng của Lý Thanh Tịnh lộ ra nụ cười mang vẻ giảo hoạt, chợt xoay người, thanh thoát đi lên lầu.

Triệu Hùng trợn mắt há hốc mồm, cảm giác như thể mình vừa mới đạp trúng bẫy của vợ Lý Thanh Tịnh nhà mình.

Tỉnh Thanh Hóa, nhà hàng tây Éclair.

Dương Lam cùng Vân Nhã vừa ăn thịt bò bít tết, vừa uống rượu vang.

Vân Nhã theo hẹn đi tới tỉnh Thanh Hóa, có Dương Lam đi cùng, hai người vui chơi cả ngày!

Dương Lam là CEO của tập đoàn Hoài An, còn Vân Nhã là con gái của Tổng Giám đốc tập đoàn Vân Thị. Với thân phận của hai người này, cho tới bây giờ vẫn chưa từng một lần vui chơi thoải mái thế này. Chơi suốt một ngày vẫn còn thấy chưa đủ.

Vân Nhã nâng ly nói với Dương Lam: "Dương Lam, tôi kính cô một ly!"

"Được!" Dương Lam giơ ly rượu lên.

Vân Nhã mỉm cười một cái với Dương Lam, nói: "Tôi có thể nhìn ra được, cô cũng thích Triệu Hùng! Có điều, tôi thấy Dương Hưng rất có ý với cô. Cô nghĩ như thế nào?"

Hai người đi cùng nhau suốt cả một ngày, khoảng cách giữa đôi bên cũng được kéo lại gần! Vả lại, hai người đều thích Triệu Hùng!

Theo lý thuyết, là quan hệ giữa tình địch với nhau. Nhưng bởi vì tình địch chân chính là Lý Thanh Tịnh, vô tình đã kéo lại khoảng cách giữa hai người.

"Tôi không cảm giác gì với Dương Hưng!"

Dương Lam nhẹ nhàng xoay xoay ly rượu vang, mặt đầy biểu tình buồn bã ảo não.

"Cô còn thích Triệu Hùng?" Vân Nhã hỏi.

Dương Lam lắc đầu một cái, nói: "Không biết!"

"Cô thì sao?" Dương Lam hỏi ngược lại.

"Tôi thích Triệu Hùng!" Lọn tóc bên tai Vân Nhã rớt xuống, cô ta thản nhiên cười một tiếng.

Vân Nhã cùng Dương Lam là hai kiểu phụ nữ hoàn toàn bất đồng.

Vân Nhã nhiệt tình, phóng khoáng, thích gì thì sẽ dám lớn mật theo đuổi! Cho tới bây giờ chưa từng che giấu suy nghĩ trong lòng.

Dương Lam thì kín đáo, nội tâm, làm việc cẩn trọng.

Cô ta cũng thích Triệu Hùng, nhưng cho tới bây giờ không dám biểu đạt cái phần “yêu” này ra bên ngoài. Nếu như không gặp được ý trung nhân thích hợp thì e rằng cả đời này cũng sẽ cứ kiên trì thích thầm một người. Không oán cũng không hận!

"Vân Nhã, tôi rất hâm mộ cô!"

Dương Lam cùng Vân Nhã nhẹ nhàng cụng ly rượu một cái, hé miệng uống rượu trong ly.

"Hâm mộ tôi?" Vân Nhã mặt đầy biểu tình nghi hoặc, cười khổ nói: "Cô hâm mộ tôi cái gì? Người tôi yêu là chồng của người ta. Tôi cũng muốn tự giải thoát mình khỏi đoạn tình cảm này. Nhưng trong lúc tôi cô độc, trong đầu luôn hiện lên bóng dáng của Triệu Hùng. Tôi muốn cắt đứt đoạn tình duyên này, liều mạng cố gắng làm việc nhưng vẫn không thể làm được! Tôi chẳng qua là một con thiêu thân lao vào trong đống lửa. Cô hâm mộ tôi cái gì chứ?"

Dương Lam bình tĩnh nói: "Ít nhất, cô có dũng khí nói ra! Còn tôi, nói ra câu “tôi thích anh” với anh ấy còn chẳng có dũng khí để mà nói nữa là!"

Dương Lam mở chai rượu, rót thêm vào cái ly cạn của mình. Sau đó nhấc ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Vân Nhã cũng lấy chai rượu, rót đầy ly, rồi cũng một hơi uống cạn rượu trong ly. Cười khổ nói: "Dương Lam, chúng ta đều là những người phụ nữ số khổ! Nào, tôi mời cô một ly nữa!"

"Cái ly này là vì gì đây?" Khóe miệng Dương Lam nặn ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Vân Nhã cười nói: "Chúc chúng ta cũng có thể sớm ngày tìm được người thuộc về mình!"

"Nào, cạn ly!"

“Canh!” một tiếng, ly của hai người phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Hải Phòng!

Ngày hôm sau, sau khi Triệu Hùng dậy, Lý Thanh Tịnh cũng dậy theo.

Lý Thanh Tịnh quan tâm hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh thật sự không nghĩ đến chuyện mang theo ai đến Thanh Hóa hay sao?"

"Ừ! Mình anh là đủ rồi! Không tính mang thêm ai đi."

"Nhưng em có chút lo lắng cho anh!" Biểu tình quan tâm của Lý Thanh Tịnh bộc lộ ra ngoài lời nói.

Triệu Hùng ôm vợ Lý Thanh Tịnh, hôm một cái lên phần xương quai hàm của cô. Cười nói: "Không cần lo lắng, nội lực của anh đã khôi phục! Bây giờ lại còn là người đứng thứ hai Thiên bang nữa. Trừ người ở Thần bảng hay mấy lão tiền bối như lão Vũ Lâm ra thì người khác không thể làm anh bị thương được đâu."

"Nhưng anh cũng chỉ có một mình thôi! Em sợ…"

"Không có chuyện gì đâu, yên tâm!" Triệu Hùng nói: "Anh đã nói chuyện với đám Văn Sơn và Nông Tuyền. Nếu như có nguy hiểm gì thì bọn họ sẽ báo cho ông cụ Khổng trước tiên. Lần này em yên tâm được chưa?"

Lý Thanh Tịnh thấy ý Triệu Hùng đã quyết, lúc này mới gật đầu nói: "Được! Vậy anh đi tỉnh Thanh Hóa, nhất định phải qua chỗ Kim Trung nói cho anh ấy biết một tiếng. Chứ không, anh một thân một mình đi vào chỗ hiểm, em rất sợ!"

Triệu Hùng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của vợ Lý Thanh Tịnh, trong ánh mắt lộ ra chút ánh sáng nóng bỏng, nói: "Vợ, vậy em cho anh chút khích lệ đi!"

Lý Thanh Tịnh biết Triệu Hùng muốn làm gì, hờn dỗi nói: "Không biết xấu hổ!"

Nắm tay thành đấm, nhẹ nhàng đánh một cái lên người Triệu Hùng. Sau đó, vươn cánh tay ra, ôm cổ Triệu Hùng, chủ động hôn lên.

Sau khi ăn sáng xong, Triệu Hùng cố ý lái một chiếc xe thông thường đi đến tỉnh Thanh Hóa. Nếu như lái những chiếc xe kia của Trần Thiên Trung, thì quá dễ dàng bại lộ mục tiêu của mình.

Ở trên đường đi đến tỉnh Thanh Hóa, Triệu Hùng vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Kim Trung.

"Trung, cậu vẫn còn ở tỉnh Thanh Hóa chứ?" Triệu Hùng hỏi.

"Có chứ! Cậu tới tỉnh Thanh Hóa sao?"

"Ừ, đang trên đường đến tỉnh Thanh Hóa đây. Có điều, lần này tôi đến tỉnh Thanh Hóa, muốn bí mật làm một chuyện lớn. Sẽ không ở khách sạn Kim Nguyên của cậu đâu. Cậu giúp tôi sắp xếp một chỗ đi, càng khó tìm càng tốt!"

Kim Trung mơ mơ hồ hồ, trong lòng nghi ngờ hỏi: "Cậu muốn làm chuyện bí mật gì thế?"

"Thứ cho tôi không thể nói cho cậu!" Triệu Hùng uyển chuyển cự tuyệt.

"Ngay cả tôi cũng không thể biết?" Trong đầu Kim Trung toàn là dấu hỏi.

"Không thể!"

"Được rồi! Nếu chuyện lần này cậu làm tuyệt mật như vậy thì tôi cũng không hỏi đến cùng nữa. Tôi sẽ ngay lập tức cho người đặt phòng cho cậu. Lát nữa sẽ gửi tin về chỗ khách sạn cho cậu."

Kim Trung đang muốn cúp điện thoại, Triệu Hùng đột nhiên lại nói mấy câu: "Đúng rồi, cậu đừng dùng tên tôi đặt phòng. Dùng người công ty cậu hoặc là tên của cậu đều được."

"Tôi làm việc thì cậu cứ yên tâm!" Kim Trung cười một tiếng, nói: "Chờ cậu đến tỉnh Thanh Hóa, buổi tối chúng ta uống rượu với nhau!"
Bình Luận (0)
Comment