Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 923

Sau khi thuyết phục được bố vợ Lý Quốc Lâm, Triệu Hùng đi lên lầu dạy con gái Triệu Giao Châu và Văn Hải luyện võ một lúc. Anh ấy lại lái xe đến nhà họ Đào.

Bây giờ Triệu Hùng địa vị ở nhà họ Đào không hề tầm thường.

Nhìn thấy Triệu Hùng đến rồi, lập tức có người báo cho bà Đào.

Bà Đào chống gậy run rẩy đi nhẹ ra.

"Bà ngoại!"

Triệu Hùng cầm một ít đồ bổ gì đó đi tới trước mặt bà Đào.

"Triệu Hùng, con đến thì đến thôi làm sao còn mang theo đồ làm gì. Bà ngoại không thiếu những thứ này!" trên mặt bà liền nở ra nụ cười hình lành.

Bà Đào sau khi trở nên tốt hơn Triệu hùng nhìn thế nào cũng rất hợp mắt. Lúc này là trưởng bối trong lòng của Triệu Hùng. Cho nên lẽ ra phải nhận được sự tôn kính.

"Bà ngoại những thứ này đều là bạn con đến tặng rất tốt cho sức khỏe, sức khỏe của bà bây giờ cần cái này."

"Hiếm thấy cháu có tâm như vậy!"

Bà ngoại cũng vui mừng nhận lấy, giao cho người con gái thứ hai bên cạnh Đào Yên Hoa.

Từ sau khi Đào Yên Hoa và Lý Quốc Lâm ly hôn, bà luôn sầu não u uất, cả ngày giống như mất thần, làm việc gì cũng mất tập trung.

"Yên Hoa, Triệu Hùng đến rồi, con làm sao mà không nói chuyện?" Bà ngoại nghiêm mặt hỏi người con gái thứ hai Đào Yên Hoa.

Đào Yên Hoa vẫn cứ không nói gì.

Trong lòng Triệu Hùng đối với mẹ vợ Đào Yên Hoa vẫn có chút thành kiến. Bà không chịu phản ứng của chính mình chính là làm thỏa mãn tâm ý của anh.

"Bà ngoại, con có một vãn bối, bà không cần khách khí với con như vậy đâu. Con hôm nay đến chủ yếu chình là muốn thông báo cho mẹ vợ một chuyện. Thanh Tịnh và bố vợ con muốn mời mẹ về nhà cùng nhau ăn cơm ngày Tết cho dù là mẹ có đi hay không vẫn là để cho mẹ tự quyết định đi ạ!" Triệu Hùng nhún vai một cái nói"Được rồi, con chuyển lời đến đây thôi, con phải về rồi, buổi tối nhà còn có khách đến nữa."

Triệu Hùng xoay người muốn đi Đào Yên Hoa lại lên tiếng gọi lại nói: "Triệu Hùng, con chờ một chút."

Triệu Hùng dừng bước ánh mắt nhìn về phía Đào Yên Hoa.

Đào Yên Hoan nói với Triệu Hùng: "Con trở về nói với Thanh Tịnh tết mẹ sẽ đi."

Triệu Hùng gật đầu chào hỏi với bà ngoại sau đó liền nhân chân rời đi.

Sau khi về đến nhà, Triệu Hùng bắt đầu cùng người giúp việc Chu Dĩnh bận ở trong bếp.

Bữa cơm tối này cơ bản Triệu Hùng làm đầu bếp chính còn bảo mẫu Chu Dĩnh là phụ bếp.

Sau khi tất cả chuẩn bị ổn thỏa Triệu Hùng lần lượt gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh, Nông Tuyền.

Xác nhận thời gian lại bắt đầu xào các loại rau.

Lý Thanh Tịnh đem theo Bạch Hồng Liên cùng Đặng Gia Hân đến nhà trước tiên sau đó Nông Tuyền đưa Cố Minh Tuyết cũng đến rồi.

Triệu Hùng cũng đúng lúc làm xong một bàn phong phú các món ngon.

Có lời cảnh cáo từ trước của Triệu Hùng với Lý Diệu Linh, Lý Diệu Linh không dám làm khó Cố Minh Tuyết. Thế nhưng cô ấy vẫn luôn tập trung nhất cử nhất động của Cố Minh Tuyết.

Thấy Cố Minh Tuyết có đôi mắt đẹp luôn có ý nhìn về hướng Triệu Hùng khiến cho Lý Diệu Linh hận đến chân răng ngứa hết cả lên.

Con gái của Triệu Hùng Dao Châu gắp miếng sườn lại gắp cho Văn Hải một miếng. Sau đó mới gắp cho Lý Thanh Tinh cuối cùng là gắp cho Cố Minh Tuyết.

Lý Diệu Linh nhìn Triệu Hùng gắp sườn cho Cố Minh Tuyết, cô lại không có lập tức chu cái miệng nhỏ oán trách nói: "Anh rể, anh làm gì thế gắp cho cô ấy lại không gắp cho em sườn."

Một câu nói khiến cho Triệu Hùng lúng túng.

Lý Thanh Tinh vội vàng gắp một miếng sườn cho em gái Diệu Linh sau đó cho Bạch Hồng Liên còn có Đặng Gia Hân một miếng giáo huấn nói với em gái Diệu Linh: "Cái con bé này không có tay hả có thể tự mình lấy được cơ mà!"

"Chị lẽ nào chị không nhìn ra..."

"Nhìn ra cái gì?" Lý Thanh Tịnh cắt đứt lời nói của Diệu Linh định hỏi cô.

"Không có gì, ăn cơm đi!>"

Lý Diệu Linh bộ mặt rầu rĩ dáng vẻ không vui.

Lý Quốc lâm Trừng mắt nhìn Lý Diệu Linh một hồi, ý đang cảnh cáo cô tập trung ăn cơm, đừng có chọc bị gạo.

Lý Diệu Linh hoàn toàn không có để ý, trong lòng càng nghĩ càng giận rất nhanh chóng ăn cơm xong là người thứ nhất ở bàn,

Cố Minh Tuyết nhìn ra manh mối nói với Lý Thanh Tịnh: "Chị dâu không phải là vì em đến chọc tức làm Diệu Linh mất hứng chứ?"

Lý Thanh Tịnh cười nói: "Minh Tuyết, cô đừng nghĩ nhiều. Đưa em này của tôi hơi tùy hứng. Thích đùa giỡn tính khí tiểu thư. Không liên quan đến chuyện của cô!"

Triệu Hùng lên tiếng nói với Cố Minh Tuyết: "Minh Tuyết không có chuyện gì đâu, ăn cơm thật ngon đi. Nói xong lại gắp một con tôm đến bát của Cố Minh Tuyết."

Sau khi ăn cơm xong Cố Minh Tuyết sợ bởi vị chính mình sẽ làm mẫu thuẫn của gia đình Triệu Hùng liền ra về rất sớm.

Triệu Hùng sau khi tiễn khách về đưa vợ Lý Thanh Tịnh hai người đến bờ sông!

Trên mặt sông còn bao trùm lấy một tầng tuyết trắng dày đặc gió đêm thổi tới từng trận lạnh ngắt khiến Lý Thanh Tịnh không chịu được thân thể rùng mình một cái.

Sau khi ăn Tết xong không bao lâu nữa sẽ đến lập xuân!

Mùa đông này là mùa đông cuối cùng cũng là thời điểm lạnh nhất mùa đông.

Triệu Hùng nhìn thấy vợ Lý Thanh Tịnh lạnh run lên đem cởi áo khoác của mình đắp trên người Lý Thanh Tịnh.

"Em mau mặc vào, đừng để bị cảm lạnh!"

Lý Thanh Tịnh bận bịu đem khoác chiếc áo của Triệu Hùng lên người, lại muốn trả lại.

Triệu Hùng lại một lần nữa giúp vợ mặc vào nói: "Lần này em phải nghe anh, không được bỏ xuống, Anh là người luyện võ chút lạnh này không là gì với anh. Con gái cái em cơ thể yếu vốn dĩ là thân thể âm hàn nhanh mặc vào đi."

"Anh thực sự không lạnh?"

"Không phải không lạnh, mà loại lạnh này anh có thể chịu đựng được!" Triệu Hùng cười cợt.

Anh lại đem đồ lễ từ trong cái bọc lấy từng thứ ra. Cầm lấy bật lửa nhóm lửa đốt tiền giấy, lại ở bên cạnh cắm ba cây hương nên!

Ánh lửa bay ngút trời Triệu Hùng hai đầu gối quỳ trên mặt đất trong miệng thì thầm: "Mẹ, Tết rồi, con nhớ mẹ rồi..."

Nói đến đây giọng nói của Triệu Hùng trở nên nghẹn ngào tiếp tục nói: "Mẹ! Mẹ nhất định là sớm biết chuyện của bố rồi đúng không? Tại sao không nói sớm cho con biết? Nếu như bây giờ nhà họ Triệu bấp bênh Tần gia càng liểng xiểng. Mẹ nói xem con có nên cứu không? có nên ra tay cứu nhà họ Triệu không?"

Phù Phù!

Lý Thanh Tịnh quỳ gối bên cạnh Triệu Hùng, một bên hướng về đống lửa thêm tiền giấy vừa nói: "Mẹ! Mẹ có linh thiêng trên trời phù hộ cho chúng con! Hy vong Dao Châu có thể bình an lớn lên. Triệu Hùng không hệ chán chường anh hiện tại đã trưởng thành trở thành một người đàn ông chân chính rồi, còn có một điều lo lắng có trách nhiệm tốt với chồng. Mẹ nuôi con trai mẹ tốt như vậy chúng con nhớ mẹ!..."

Triệu Hùng cũng không kìm được ôm Lý Thanh Tịnh mà khóc rống thất thanh lên.

"Thanh Tịnh ông trời tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Mẹ của anh lương thiện như vậy nhưng tại sao ông trời lại mang bà đi chứ!"

Triệu Hùng như một đứa trẻ không được nuông chiều khóc ròng ròng!.

"Triệu Hùng, mẹ chỉ là mệt rồi lên trời rồi! Bà nhất định sẽ ở một nơi nào đó trên bầu trời nhìn chúng ta. Anh trong mắt bà là sự tự hào càng là sự tự hào trong mắt bố anh! Đồng thời cũng là niềm tự hào trong mắt Dao Châu!"

"Thế nhưng anh nhớ mẹ rồi!"

"Nhớ mẹ, thì anh lớn tiếng hét lên đi. Mẹ nhất định có thể nghe thấy." Lý Thanh Tịnh khuyên nhủ Triệu Hùng.

Triệu Hùng thấy vợ mình Lý Thanh Tịnh đã sớm nước mặt rơi đầy mặt trước tiên là xoa xoa trên má lau nước cho Lý Thanh Tịnh, lại lau nước mặt trên mặt mình.

Anh đứng lên hướng về phía mặt sông rộng lớn lớn tiếng la lên: "Mẹ, con nhớ mẹ! Mẹ có thể nghe thấy con không?"

"Mẹ, con nhớ mẹ..."

Dư âm còn văng vẳng bên tai vang vọng giữa trời đất rộng lớn.
Bình Luận (0)
Comment