Tần Tam Gia và Tần Cửu Gia lập tức vội vàng bước qua, giật lấy điện thoại trong tay ông tư Tần.
"Tiểu thất, anh là anh ba đây!"
"Anh thất, em là tiểu Cửu đây đây!"
Tần Thất Gia nước mắt giàn giụa, khóe miệng lại mang ý cười, nói: "Anh ba! Tiểu Cửu! Em nhớ mấy người rồi!"
"Bọn anh cũng nhớ cậu!..."
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Hùng cũng không kiềm chế được, nước mắt cứ thế chảy dài xuống.
Sau một hồi tâm sự với nhau, Triệu Hùng mới biết được rằng, Tần Thất Gia vẫn luôn âm thầm xây dựng thế lực của riêng mình, luôn để ý tới Tần Cửu Gia và Tần Tam Gia, chỉ là không dám liên lạc với bọn họ. Có điều, bởi vì Tần Thất Gia đã có tuổi rồi, cũng bởi vì cả hai chân đều đã bị chặt đứt, nên sức khỏe ngày một yếu đi.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Thất Gia nói với Triệu Hùng: "Tiểu Hùng, cháu có nghe nói đến tập đoàn Hắc Quyên ở Tân Thành bao giờ chưa?"
"Biết chứ ạ! Nghe nói ông chủ đứng sau tập đoàn đó rất thần bí, không ai biết người đó là ai." Nói tới đây, Triệu Hùng đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn chằm chằm Tần Thất Gia và hỏi: "Ông ngoại Thất, tập đoàn Hắc Quyên không phải là công ty của ông đó chứ?"
Tần Thất Gia gật gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
"Ông ngoại Thất, tập đoàn Hắc Quyên thật sự là của ông sao?" Khuôn mặt Triệu Hùng lộ vẻ kinh ngạc.
"Đúng!" Tần Thất Gia gật đầu xác nhận và nói. "Lão Hắc, ông đi gọi Tần Quyên tới đây!"
"Vâng thưa Tần Thất Gia!"
Lão Hắc đáp lại một tiếng, quay người đi ra. Không lâu sau đó, đưa theo một người con trai trẻ tuổi lịch thiệp khoảng mười bảy mười tám tuổi vào.
Tần Quyên chắp tay chào hỏi Tần Thất Gia: "Ông ngoại Thất!"
Tần Thất Gia gật đầu, nói với Tần Quyên và Lão Hắc: “Từ nay về sau tất cả nhà và tài sản dưới danh nghĩa của tập đoàn Hắc Quyên đều được quản lý, sau này Triệu Hùng chính là cậu chỉ của mọi người. Mọi người gọi cậu ta là cậu chủ được rồi.”
Tần Quyên và Lão Hắc đều nhìn về phía Triệu Hùng, sau đó chắp tay nói: “Cậu chủ!”.
Triệu Hùng vừa nghe thấy Tần Thất Gia muốn giao toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của ông ấy cho mình thì vô cùng kinh ngạc.
“Ông ngoại Thất, ông làm như vậy e rằng không được hay cho lắm. Sao cháu có thể lấy cơ nghiệp mà ông vất vả khổ cực xây dựng lên được.” Triệu Hùng nói lời từ chối.
Tần Thất Gia xua xua tay, kiên nhẫn giải thích với Triệu Hùng: “Cháu nghe ông nói xong đã. Bởi vì ông tuổi đã cao rồi, hai chân cũng đã bị chặt đứt, sức khỏe cũng sớm đã trở nên càng ngày càng yếu đi. Bác sĩ nói với ông rằng đây là vấn đề tắc động mạch mà chi dưới gây ra, thời gian không còn nhiều nữa. Cháu là thế hệ sau của anh hai, nếu như không có anh hai nâng đỡ anh em bọn ông thì đâu còn anh em bọn ông nữa. Anh hai chết rồi, Tiểu Yến cũng không còn nữa, cháu là người nối dõi huyết mạch của anh hai. Ông không có con không cái, tất cả những thứ ông làm ra không thể đổ sông đổ bể được. Ông không để tài sản lại cho cháu thì còn để cho ai nữa. Cháu không cần từ chối, ông đã hạ quyết định này từ lâu rồi. Tần Quyên, mang hợp đồng thừa kế tài sản ra đây, ngoài ra gọi luật sư Vương đến đây nữa.”
“Vâng, thưa ông Thất.”
Sau khi Tần Quyên đi rồi, chưa đầy ba phút sau anh ta đã mang một người đàn ông đeo kính vào trong.
Tần Thất Gia nói với người đàn ông trung niên đó: “Luật sư Vương, làm theo bản hợp đồng thừa kế đi.”
“Vâng, thưa ông Thất.”
Luật Sư Vương đi đến trước mặt Triệu Hùng, đọc hợp đồng thừa kế tài sản của Tần Thất Gia. Tự nguyện giao “Lầu đại đô”, “tập đoàn Hắc Quyên”, số tiền châu báu và các đồ vật có giá trị do ông ấy đứng tên, ngoài ra còn tài sản hơn tỷ, tất cả đều được chuyển vô điều kiện cho Triệu Hùng.
Sau khi đọc xong, luật sư Vương nói với Triệu Hùng: “Thưa anh Triệu, hợp đồng đã được dự tính xong rồi, anh chỉ cần ký vè những văn kiện này là đã có hiệu lực.”
“Ông ngoại Thất, cháu…”
Triệu Hùng hơi do dự.
Số tiền từ trên trời rơi xuống khiến anh ấy cảm thấy không được vui, mà trong lòng còn vô cùng buồn bã. Bởi vì Tần Thất Gia nói ông ấy không còn nhiều thời gian nữa, điều đó chứng tỏ ông ấy có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
Tần Thất Gia thấy Triệu Hùng do dự thì cả giận nói: “Tiểu Hùng, cháu nửa là người của nhà họ Tần và cũng là người của nhà họ Triệu năm đại gia tộc lớn. Lẽ nào cháu muốn để ông chết không nhắm mắt sao?”
“Ông ngoại Thất, ông không cần đưa ra quyết định sớm như vậy. Cháu có quen một bác sĩ, cô ấy là người của Hoa Đà và rất có thể sẽ chữa khỏi bệnh cho ông.” Triệu Hùng nói.
Tần Thất Gia nở nụ cười, nhưng trong nụ cười lại khó nén nổi bi thương.
“Tiểu Hùng à, bác sĩ có tài giỏi như thế nào cũng không bằng bệnh nhân tự hiểu bệnh tình của mình, tình hình sức khỏe của ông ông rõ hơn bao giờ hết. E rằng ông không còn sống nổi một năm nữa.”
“Cái gì?” Triệu Hùng kinh ngạc đến nỗi mắt mở to, há hốc miệng trước tin tức này.
Anh không ngờ rằng mình vừa mới đoàn tụ với Tần Thất Gia đã nhận lấy tin xấu này.
“Ông ngoại Thất, nhất định sẽ có cách thôi. Bây giờ điệu kiện chữa bệnh phát triển như vậy, trong nước chúng ta không chữa được thì có thể ra nước ngoài, nước ngoài không chữa được thì còn có thể tìm các thần ý ở ẩn. Ông nhất định sẽ bình an vô sự.”
Tần Thất Gia nở nụ cười, nói: “Đứa trẻ ngốc, ai mà chẳng chết chứ. Ông thấy cháu lớn lên, có thể nhìn thấy anh ba, anh tư và tiểu cửu trước khi chết là ông đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Không, còn có ông sáu. Ông ấy đang ở tỉnh Thanh Hóa của tỉnh Hà Nam! Nhưng ông ngoại Cửu sợ ông sáu bị lộ, vẫn chưa để tôi đi tìm ông ấy.”
“Anh sáu ở tỉnh Thanh Hóa hả?” Tần Thất Gia chau mày: “tỉnh Thanh Hóa không phải địa bàn của Đông Xưởng sao?”
“Ông ngoại Thất, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất! Ông sáu ở tỉnh Thanh Hóa vẫn luôn bình an vô sự. Nếu không có tình huống đặc biệt, cháu cũng cảm thấy đừng quấy rầy ông ấy thì hơn!”
Tần Thất Gia gật đầu nói với Triệu Hùng: “Tiểu Hùng, cháu ký tên đi! Mặc kệ, ông có thể kéo dài thời gian một năm hay không. Ông không có con cái, tài sản cũng cần có người thừa kế. Ông Hắc, Tần Quyên và luật sư Vương đều là con nuôi của ông. Yên tâm. Họ đều là người mình, sau này chỉ nghe theo lệnh của con. Huống hồ, ông biết cháu là vì Tống Y Sa của tập đoàn Y Hổ mà tới đây, phải đương đầu với tập đoàn Tam giao. Ngoài ra, tập đoàn Tam giao nhận được sự trợ giúp của tập đoàn Khiếu Thiên, cái lão già Đường Khải Ca của tập đoàn Trường Sư thâm sâu khó đoán. Nếu chỉ dựa vào sức của một mình cháu thì rất khó chống chọi lại họ. Nhưng nếu cộng thêm tập đoàn Hắc Quyên của ông, thì chuyện lại khác. Cháu là con trai của Tiểu Uyển, con cháu của anh hai. Ông không truyền tài sản lại cho cháu thì còn truyền lại cho ai. Bệnh tình bây giờ của ông, rất khó kiểm soát. Nếu cháu không thừa kế tài sản của ông, lỡ như ông có mệnh hệ gì, thì làm sao nhắm mắt cho được?”
Triệu Hùng nghe Tần Thất Gia nói vậy, anh lập tức quỳ trước mặt Tần Thất Gia, cung kính dập đầu với Tần Thất Gia.
“Tần Thất Gia, Tiểu Hùng tuân theo ý của ông, kế thừa tài sản! Tiểu Hùng xin thề với ông, nhất định đích thân rút con dao máu của Đông Xưởng, thay ông báo thù!”
“Cháu trai ngoan! Mau đứng lên!” Tần Thất Gia nheo mắt nói.
Ông Hắc bước tới đỗ Triệu Hùng lên và nói: “Cậu chủ, mau đứng dậy đi!”
Lúc này Triệu Hùng mới đứng lên, ký tên lên tờ hợp đồng thừa kế, hoàn thành việc chuyển nhượng tài sản.
Luật sư Vương giao một phần hợp đồng cho Triệu Hùng.
Ông Hắc, Tần Quyên và luật sư Vương bắt tay chào hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ!”
Triệu Hùng gật đầu rồi dặn dò ba người: “Chuyện Tần Thất Gia giao tập đoàn Hắc Quyên cho tôi, tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài.”
“Dạ, cậu chủ!” Ba người đồng thanh lên tiếng.
Tần Thất Gia họ Tần cười ha ha: “Tiểu Hùng! Ông cũng mỏi mắt mong chờ
con đánh thắng trận này. Ngoài ra, chuyện báo thù không vội, con dao máu kia là cao thủ của Thiên Bảng. Bây giờ công phu của con cơ bản không thể báo thù được, cuộc chiến giữa chúng ta và đám tay sai đông xưởng không phải chuyện một sớm một chiều.”
“Ông ngoại Thất, cháu sớm không còn là đứa trẻ ngày xưa! Ông xem …”
Triệu Hùng nhìn quanh nhà chỉ có thanh sắt, hút vào lòng bàn tay, thanh sắt đã nằm trong tay của anh. Hai tay bỗng dưng xoắn thanh sắt lại thì nó thành dạng méo mó.