Sau khi nghe báo cáo của ông Hắc, Triệu Hùng dặn dò Trần Văn Sơn và Tàn Kiếm một lúc. Sau đó để hai người ăn cơm rồi chia nhau làm việc!
Tống Y Sa nghe kế hoạch của Triệu Hùng song, thì ôm bụng cười, ném cho Triệu Hùng một ánh mắt quyến rũ nói: “Em trai thối, nếu ai chọc phải cậu thì chính là xui xẻo!”
“Chị Sa, tôi làm như vậy còn không phải là vì chị!”
“Biết cậu vì tối cho chị! Chờ trở về, chị nhất định sẽ cảm ơn cậu thật tốt.”
“Cảm ơn kiểu gì?” Triệu Hùng nói với Tống Y Sa.
Tống Y Sa mỉm cười nói: “Cậu trở về thì biết!”
Hà Ngọc Kỳ đã thành thói quen với dáng vẻ tán tỉnh ve vãn của Triệu Hùng và Tống Y Sa, nhưng vẫn luôn cảm thấy Tống Y Sa này là người phụ nữ có quá khứ.
Tống Y Sa là một quả phụ! Qua năm nay mới ba mươi sáu tuổi.
Đàn bà ba mươi như chó sói, bốn mươi như hổ!
Sau khi chồng cô ấy chết, vẫn luôn sống một mình với căn phòng trống trải.
Hà Ngọc Kỳ nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Hùng: “Tốt nhất anh nên an phận một chút, nếu như bị tôi bắt được cái gì, xem tôi có nói cho Thanh Thanh không!”
“Cô nhóc cô nghĩ cái gì vậy, ăn cơm cũng không chặn nổi miệng cô.”
Triệu Hùng gắp một miếng thịt băm viên cho Cố Minh Tuyết nói: “Tiểu Tuyết em nếm thử món thịt băm viên này, món này là món nổi tiếng nhất trong nhà hàng này.”
Sau khi Cố Minh Tuyết ăn xong, vẻ mặt tươi cười nói: “Ừm, ăn rất ngon.”
“Triệu Hùng, sao anh không gắp thức ăn cho tôi?” Hà Ngọc Kỳ ghen tức nói.
Triệu Hùng lạnh giọng nói: “Cô có tay có chân, không biết tự gắp sao! Hơn nữa, quan họ của tôi và tiểu Tuyết như thế nào? Đừng quên, cô là trợ lý bên cạnh tôi, hẳn là cô nên gắp thức ăn cho tôi mới đúng!”
Hà Ngọc Kỳ cầm đũa lên, gắp cho Triệu Hùng một đống thức ăn. Cười tìm tỉm cố ý chọc giận Triệu Hùng: “ĂN đi! Anh nói, tôi là trợ lý của anh, nên gắp thức ăn cho anh.”
Tống Y Sa thấy Hà Ngọc Kỳ và Triệu Hùng đấu khẩu, thì gắp cho cô ấy một miếng thịt băm viên bỏ vào bát, sau đó khuyên nhủ: “Được rồi! Hai người các người đừng cãi nhau. May mà hai người không phải là vợ chồng, nếu không chắc chắn sẽ làm nhà tan nát mất!”
“Em và anh ta là vợ chồng?”
Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ đồng thanh nói. Ngachị Sau đó hai người không hẹn mà làm Đồng Học Đinh tác ói!
Một màn buồn cười này chọc mọi người cười to một trận.
Lúc ăn cơm song, ông Hắc đi vào lần nữa, nói với Triệu Hùng, Đồng Học Đinh Học Hinh mang một người vừa mới quen chuẩn bị rời đi.
Triệu Hùng gọi Trần Văn Sơn và Tàn Kiếm đến, cho hai người một món đồ.
Vật này chính là mặt nạ do lúc rảnh rỗi Triệu Hùng làm ra, để ở trên mặt, tuyệt đối sẽ không bị người kahcs nhận ra.
Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn và Tàn Kiếm Hồ A cách sử dụng, sau đó hai người vội vàng cầm mặt nạ đi theo ông Hắc ra ngoài.
Triệu Hùng thấy mọi người ăn cũng không sai biệt lắm, liền mang theo Tống Y Sa chào hỏi mọi người: “Đi, Chị Sa! Chúng ta đi xem trò vui.”
Tống Y Sa vừa nghe liền vui vẻ, sau khi mặc áo vào, liền theo Triệu Hùng rời khỏi phòng bao. Lúc Tống Y Sa trả tiền, nhân viên thanh toán nói với Tống Y Sa, Triệu Hùng là khách quý của bọn họ, được hưởng thụ đãi ngộ miễn phí.
Tống Y Sa hoang toàn bối rối!
Buổi trưa khi mang Triệu Hùng đến ‘Đại đô lâu’ đã được miễn phí. Đêm nay lại đi ăn một bữa, nhưng vẫn là miễn phí.
Hai bữa cơm cộng thêm rượu, ít nhất cũng mấy trăm ngàn. Tiền mặc dù không tính là nhiều, nhưng hai chữ ‘khách quý’ lại không giống nhau.
Cô ở ‘Đại đô lâu’ ăn lâu như vậy, cũng chỉ có thẻ giảm giá cho khách quý. Nhưng Triệu Hùng người ta ngay cả thẻ khách quý cũng không cần, trược tieeos được hưởng đãi ngộ miễn phí.
Trong lòng Tống Y Sa nghĩ: “Chắc chắn là ông chủ phía sau nào đó, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại đối tốt với Triệu Hùng như vậy?”
Nếu như cô ấy biết ông chủ phía sau của ‘đại đô lâu’ và ‘Quốc tế Hắc Xuyên’ là Triệu Hùng, chắc chắn sẽ kinh ngạc muốn rớt cằm.
Ra khỏi ‘đại đô lâu’ Triệu Hùng mang theo đám người Tống Y Sa ngồi vào trong xe.
Đồng Học Đinh uống không ít rượu, ông ta đang ôm một người đàn bà có vóc người chọc người sôi máu.
Giowf phút này, Đồng Học Đinh đang cùng người phụ nữ trong ngực liếc mắt đưa tình.
Triệu Hùng dừng xe bên đường, chuẩn bị xem kịch vui!
Vóc người của người phụ nữ kia cũng coi như tinh xảo, chỉ là trang điểm quá đậm. Cô ta ông ẹo nói với Đồng Học Đinh: “Tam gia, em bảo anh đi quầy rượu được không? Em còn muốn uống vài ly.”
“Cục cưng, uống cái gì! Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta nên về phòng sớm một chút đi! Chờ tối mai, anh mang em đi quầy rượu.”
“Người ta còn chưa chơi đủ đâu!” Người phụ nữ kia nũng nịu nói với Đồng Học Đinh.
Ngay tại lúc này, Tàn kiếm giả trang thành một người đàn ông trung niên đi đến. Tiến lên đem kéo người phụ nữ kia đến bên cạnh, mắng chửi nói: “Đồ gái đi3m thối, vừa mới quăng tôi, liền vồ lấy đàn ông?”
“Ba!...”
Tàn Kiếm hung ác tát một cái vào mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ thấy một người đàn ông xa lạ đánh mình, ấm ức che gò má bị tát bỏng rát nói: “Anh là ai? Sao đột nhiên Đồng Học Đinh thủ đánh người?”
“Còn giả bộ sao? Lúc vui vẻ cùng tôi, mở miệng là ôm hôn gọi chồng yêu, bây giờ có hàng tốt hơn, không muốn nhận quen?”
Đồng Học Đinh vừa nghe vậy, chỉ vào người phụ nữ mắng: “Cá đồ đê tiện, còn nói mình không quen bạn trai. Thì ra là ở bên ngoài trộm chơi đùa với một lão trung niên!”
“Tam gia, em không có!” Người phụ nữ kéo Đồng Học Đinh giải thích.
Tàn kiếm chỉ vào Đồng Học Đinh mắng: “Mày mắng ai là lão trung niên?”
“Mắng mày đấy!” Đồng Học Đinh hét lên.
Tàn Kiếm nâng chân lên đá một cái vào ngực Đồng Học Đinh sau đó đem ông ta đá bay ra ngoài.
Hộ vệ Đồng Học Đinh mang tới, thấy Đồng Tam Gia bị đánh, lập tức có bốn người lao tới vây đánh Tàn Kiếm.
Chỉ thấy Tàn Kiếm cũng lao tới mấy người hộ hệ, sau đó rất nhanh mấy người hộ vệ bị Tàn Kiếm đánh nằm bò ra đất.
Đồng Học Đinh cũng hào về phía Tàn kiếm, giơ quyền đánh về phía cậu ta.
Tàn Kiếm khẽ xoay người, nắm lấy quần áo của Đồng Học Đinh, tay hơi dùng sức, lập tức kéo ngã ông ta.
Đồng Học Đinh là trên bảng xếp hạng ‘nhân bảng’ xếp hạng hơn năm trăm, nhưng Tàn Kiếm trên bảng xếp hạng ‘địa bang’ lại là người xếp thứ tám, căn bản bọn họ không có cách nào so sánh. Hon nữa ông ta đã uống không ít rượu, dưới chân đã không có sức.
Sau khi Tàn Kiếm đánh ngã Đồng Học Đinh song, thì không ngừng đá mạnh vào ông ta. Dù sao trên mặt cậu ta đeo mặt nạ, người này cũng không nhận ra cậu ta.
Hung hăng đánh Đồng Học Đinh một trận, Tàn Kiếm giả dạng thành kẻ lưu manh, đá ông ta một cái, rồi hùng hổ đi ra ngoài.
Tàn Kiếm chân trước vừa rời khỏi, Trần Văn Sơn liền đi đến.
Đồng Học Đinh đứng lên, đém tức giận trút lên người phụ nữ kia. “Bốp!” Một cái tát đem người đàn bà đánh ngã xuống đất. Ông ta chỉ vào người đàn bà mắng: “Cái đồ sao chổi! Vớ phải cô, coi như tôi xui xẻo!”
Trần Văn Sơn vội vàng bước lên, đỡ lấy người đàn bà nói: “Em gái! Em không sao chứ?”
Đồng Học Đinh chỉ vào Trần Văn Sơn đang mang mặt nạ, hỏi người phụ nữ kia: “Đây là anh của cô sao?”
“Không phải! Tôi không biết anh ta.” Người phụ nữ kia lắc đầu nói.
Trần Văn Sơn cũng không nói gì, một cước đá về phía ngực Đồng Học Đinh.
Một cước này trực tiếp đá Đồng Học Đinh đá đụng vào khung xe, Đồng Học Đinh hoàn toàn bị đá cho hoa mắt chóng mặt.
Mấy tên hộ vệ bị thương lập tức vây quanh Trần Văn Sơn, nhưng còn chưa kịp đến gần đã bị Trần Văn Sơn đánh cho ngã ngang ngã dọc.
Trần Văn Sơn núi lấy cổ áo của Đồng Học Đinh, đấm một quyền vào mắt ông ta. Trong nháy mắt, liền đánh cho Đồng Học Đinh tím mắt. Sau đó liền vội vã kéo người phụ nữ kia rời khỏi hiện trường.
Sau khi gọi một chiếc taxi, người phụ nữ kia mới sợ hãi hỏi Trần Văn Sơn: “Anh gì, vì sao anh lại giả mạo là anh tôi? Đông Tam gia sẽ giết tôi sao?””
Trần Văn Sơn kín đáo đưa cho người phụ nữ một tấm chi phiếu nói: “Cô bắt xe đến tỉnh Hà Nam tránh nạn đi. Nếu không cô chắc chắn sẽ bị bọn họ đuổi giết!”
Người phụ nữ kia vừa nghe vậy, lập tức không dám trần trừ, nói với tài xế: “Tài xế đến sòng bài ở Hải Phòng, tôi cho ông gấp đôi tiền xe!”