Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 45

Trương Lan Phượng càng nói càng tức, tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đúng là khó lòng giãi bày, anh cũng đoán được, vừa rồi nhất định là Trịnh Hiếu Phong nói gì đó với Trương Lan Phượng, còn là loại lật ngược phải trái, nếu không, Trương Lan Phượng đâu hiểu lầm anh như thế.

“Mẹ, con có thể đi ra là dựa vào chính mình, không có một chút liên quan nào tới Trịnh Hiếu Phong.”

Trong lòng Hoàng Thiên bực bội, giải thích với Trương Lan Phượng.

“Cậu câm miệng cho tôi, thật sự không ngờ tới da mặt cậu lại dày tới vậy.

Con người sống trêи đời thì phải học cảm ơn, cậu chủ Trịnh người ta đã cứu cậu, cậu còn không chịu thừa nhận? Đúng là vịt chết còn cứng mỏ.”

Trương Lan Phượng trừng Hoàng Thiên, thật sự vô cùng thất vọng đối với người con rể này.

Lâm Huỳnh Mai cũng hừ lạnh một tiếng, nhìn Hoàng Thiên nói: “Anh đúng là tự ti dẫn tới lòng tự trọng rất mạnh, thừa nhận người khác ưu tú hơn rất khó sao?

Lần này may mà có cậu chủ Trịnh, nếu không anh sẽ không ra ngoài được, có gì mà không thể thừa nhận?”

“Đúng vậy, ngay cả tôi đều không nhìn nổi nữa, sao anh có thể dối trá như thế?”

Đỗ Hành ở một bên cũng gật gù hát đệm.

Thiếu chút nữa là Hoàng Thiên hộc máu, chuyện này cũng quá gài hàng rồi?

Mấy người biết chuyện gì không mà đã kết luận linh tỉnh?

“Được rồi đều đừng nói nữa, cho dù thế nào, Hoàng Thiên cũng là có ý tốt tới cứu Huỳnh Mai, điểm này con biết rất rõ.”

Lúc này Lâm Ngọc An lớn tiếng nói.

Trương Lan Phượng bĩu môi: “Ha ha, có ý tốt cũng phải làm thành chuyện tốt mới được, con xem bộ dạng cậu ta đi, đến đây có ích lợi gì? Thiếu chút nữa liên lụy cả mình vào.”

“Đúng vậy chị, nếu không phải cậu chủ Trịnh là em họ của Trịnh Minh Nghĩa kia, hôm nay em và Đỗ Hành sẽ thảm rồi.”

Lâm Huỳnh Mai nghĩ lại mà sợ nói.

Lâm Ngọc An không có cách nào biện giải giúp Hoàng Thiên, cô cũng biết sự thật bày ra ngay trước mắt, quả thực là Trịnh Hiếu Phong đã giúp bọn họ.

Hoàng Thiên biết giải thích thế nào cũng vô dụng, mình càng nói Trương Lan Phượng sẽ càng tức giận.

“Được rồi được rồi, cậu chủ Trịnh lợi hại được chưa? Con đi trước.”

Hoàng Thiên buồn bực nói một câu, sau đó xoay người muốn lên xe.

Trương Lan Phượng vừa thấy thái độ này của Hoàng Thiên, lập tức tức giận: “Cậu có thái độ gì đấy? Đứng lại cho tôi, nhanh đi cảm ơn cậu chủ Trịnh đi.”

Hoàng Thiên đứng trước xe im lặng mấy giây, sau đó không đề ý tới Trương Lan Phượng, lên xe nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng rời đi.

Nói cảm ơn Trịnh Hiếu Phong sao?

Hoàng Thiên còn chưa đến mức phải làm vậy.

Cho dù Trương Lan Phượng tức giận, Hoàng Thiên cũng không quan tâm được nhiều như vậy, thích làm gì thì làm đi.

“Con xem bộ dạng của cậu ta kìa.

Đúng là tức chết mẹ rồi.”

Trương Lan Phượng vỗ ngực, tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.

“Được rồi mẹ, Huỳnh Mai không có chuyện gì, đã là may mắn lắm rồi, chúng ta nhanh trở về đi.”

Lâm Ngọc An vội vàng khuyên.

Trương Lan Phượng tức giận giậm chân, nhìn hướng Hoàng Thiên rời đi mắng: “Cậu giỏi thì đừng có mà trở về, thực sự tức chết tôi mà, cậu ta còn kiêu ngạo như thế.”

Hoàng Thiên lái xe đi dạo ở bên ngoài một vòng, sau đó trở về nhà.



Vừa mới tiến vào nhà, anh đã cảm thấy tình hình không ổn lắm.

Trương Lan Phượng trợn mắt nhìn anh, đây là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng một nhà ba người Trần Giang tới đây, khiến Hoàng Thiên thật sự không ngờ đến.

Chỉ thấy vẻ mặt Trần Giang lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên như nhìn kẻ thù.

Trương Lan Phượng ôm cánh tay dựa vào cửa, vẻ mặt cũng âm trầm.

Cha của Trần Giang là Trần Giang Hùng lúc này cũng nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Hoàng Thiên với vẻ khinh bỉ, thở dài.

“Cậu còn mặt mũi trở về à?”

Trương Lan Phượng giống như gà mẹ xù lông, xông tới véo Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên biết lại có chuyện, không cần thận còn bị đánh nữa.

“Mẹ, con lại làm sao vậy?”

Hoàng Thiên bất đắc dĩ hỏi.

“Bảo cậu đi nói cảm ơn với cậu chủ Trịnh, cậu sĩ diện sống chết không chịu di, chuyện này còn chưa tính, nhưng vì sao cậu phải gài chị Giang cậu?”

Trương Lan Phượng nổi giận đùng đùng chất vấn Hoàng Thiên, giơ tay lên muốn tát Hoàng Thiên nữa.

Lâm Ngọc An ở ngay bên cạnh Trương Lan Phượng, vội vàng giữ bà ta lại.

“Mẹ à, có chuyện gì thì từ từ nói, nhiều người ở đây như vậy, mẹ cho Hoàng Thiên chút mặt mũi đi.”

Lâm Ngọc An vội la lên.

“Nể mặt cậu ta sao? Chính cậu ta không cần mặt mũi, mẹ để mặt mũi cho cậu ta làm gì?”

Trương Lan Phượng hỏi lại Lâm Ngọc An, sau đó hỏi Hoàng Thiên: “Trần Giang là chị họ của cậu, vì sao cậu muốn gài hàng con bé?”

Hoàng Thiên thật sự là đủ bị động, hỏi Trương Lan Phượng: “Con lừa cô ta chuyện gì?”

Trương Lan Phượng vừa nghe những lời Hoàng Thiên nói, thì ôm mặt, chỉ vào Hoàng Thiên quát: “Cậu còn giả vờ hồ đồ sao? Ngày hôm qua cậu bảo Lương Mạnh Bắc đuổi việc Đặng Nam, cậu cũng quá độc ác rồi đấy?”

“Dù thế nào Đặng Nam cũng là anh rể tương lai của cậu, cậu khiến anh rể tương lai của mình mất chén cơm thì có lợi gì? Vì sao cậu phải làm chuyện như thế?”

Trương Lan Phượng càng nói càng tức, ước gì có thể đánh Hoàng Thiên một trận cho hả giận.

“Hoàng Thiên, cậu nói xem cậu là người sao? Đặng Nam mất công việc, lần này cậu hài lòng chưa?”

Trần Giang cũng đi tới, chỉ vào mũi Hoàng Thiên mắng.

“Hoàng Thiên, tôi không nói là cậu sai, nhưng việc làm này của cậu quá bẩn thỉu rồi.”

Trần Giang Hùng cũng lên tiếng, rất không hài lòng nhìn Hoàng Thiên, nói tiếp: “Tôi nghe Trần Giang nói, cậu còn bảo Trần Giang gọi cậu là cha? Nếu cậu là cha con bé, vậy tôi là gì?”

Hoàng Thiên lập tức nghẹn lời, cô ta một câu ông ta một câu, Hoàng Thiên thành đối tượng bị mọi người chỉ trỏ.

“Không còn lời nào để nói à? Hoàng Thiên tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu không cho tôi câu trả lời hài lòng, tôi sẽ không tha cho cậu.”

Trương Lan Hương quát.

“Dì cả, chuyện này không như mọi người nghĩ đâu?”

Hoàng Thiên nhìn Trương Lan Hương nói.

“Hừ, cậu còn nói.” Trương Lan Hương không đợi Hoàng Thiên nói xong, lập tức ngắt lời anh.

Hoàng Thiên cũng tức giận, nhìn Trương Lan Hương nói: “Dì còn để cho cháu nói hết không?”

“Được rồi Lan Hương, bà đề cậu ta nói hết đi, tôi xem cậu ta định giải thích thế nào.” Trần Giang Hùng tức giận nói.



Hoàng Thiên không giải thích không được, cái bíp gì cũng đội hết lên người anh, chuyện này tuyệt đối không thể nhịn.

“Đặng Nam nhận của nhà họ Vương ba tỷ rưỡi, đưa công trình vốn thuộc về nhà họ Tô cho nhà họ Vương, cho nên anh ta bị đuổi việc, không oan chút nào.”

Hoàng Thiên cao giọng nói.

Anh vừa nói xong, Trương Lan Hương sắp tức điên rồi: “Tên khốn nạn này, Đặng Nam nhận bao nhiêu tiền liên quan quái gì tới cậu? Cậu quản được sao? Hơn nữa dự án công viên nước này là của cậu chủ Hoàng ở Hà Nội, cậu chủ Hoàng không quản, cậu quản cái rắm gì?”

“Đúng vậy, cậu nói xem cậu là cái thá gì mà quản việc này? Nếu không thề nhẫn nại với người khác, chỉ làm hại người nhà mình mà thôi. Không phải là cậu ỷ vào tình nhân nhỏ bé Đường Lương Hạnh kia sao?

Có phải ngày mai cậu sẽ tới bảo Đường Lương Hạnh sai bảo Lương Mạnh Bắc, thu thập chúng tôi đúng không?”

Trần Giang chỉ trích Hoàng Thiên nói.

Trương Lan Phượng vừa nghe tên Đường Lương Hạnh đã tức không chịu được, lúc này hỏi Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, cậu và Đường Lương Hạnh ở bên Chàng rể vô địch nhau bao lâu rồi? Nói.”

Hoàng Thiên không có bản lĩnh đấu võ mồm, đối mặt với nhiều cái miệng sắc bén như thế, anh lựa chọn không lên tiếng rồi.

Quan trọng là cãi nhau với mấy người phụ nữ này, càng giải thích càng bị động.

Trần Giang thấy Hoàng Thiên không nói, cô ta dũng cảm xông lên, nói với Trương Lan Phượng: “Dì hai, dì nghe cháu nói, hiện giờ không chỉ Đường Lương Hạnh đâu, Hoàng Thiên còn thông đồng với một cô gái khác nữa.”

Trương Lan Phượng nghe thấy thế thì càng tức, hỏi Trần Giang: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, bộ dạng của người phụ nữ kia còn rất xinh đẹp. Tên là Tô Lạc Yến, lần này là Tô Lạc Yến này tranh công trình với nhà họ Vương.” Trần Giang nói.

“Chẳng trách.”

Trương Lan Phượng gật đầu, lại đi tới đá vào ʍôиɠ Hoàng Thiên một cái: “Vì con hồ ly tinh kia, mà cậu gài hàng người nhà mình như vậy sao? Ở bên ngoài thông đồng với một người còn chưa đủ, cậu còn thông đồng với hai người sao?”

Hoàng Thiên tức tới mức mặt đều đỏ lên, con mẹ nó, tú tài gặp binh, có lý mà không thể nói rõ.

Mình thông đồng với hai người từ khi nào?

Lâm Ngọc An thấy Hoàng Thiên không nói được một câu, cô cũng không khỏi hoài nghi.

Phải biết rằng lời nói dối nói mười lần, cũng sẽ biến thành lời nói thật, Đường Lương Hạnh thông đồng với Hoàng Thiên, đã bị Trần Giang nói nhiều lần rồi.

Trần Giang thấy Hoàng Thiên bị mắng chửi chật vật như vậy, trong lòng cô ta có kɧօáϊ cảm vì trả được thù.

Nghĩ thầm rằng kẻ bất lực, đáng đời.

Nếu không có cậu, ba tỷ rưỡi đã tới tay bà đây rồi.

Lúc này Trương Lan Hương nói với Trương Lan Phượng: “Lan Phượng à, Trần Giang và Đặng Nam mất ba tỷ rưỡi, Đặng Nam còn mất đi công việc, đều là chuyện tốt của con rể em, em nói xem phải làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy Lan Phượng, em phải cho bọn anh một câu trả lời thỏa đáng.”

Trần Giang Hùng cũng di tới.

Trương Lan Phượng ước gì có thể lấy dao ra băm Hoàng Thiên, tên phế vật làm hỏng việc nhiều hơn là thành.

“Dự án công viên nước là của cậu chủ Hoàng ở Hà Nội, công trình do ai nhận thầu còn tới lượt cậu quản sao? Không phải là cậu có thể nói được Lương Mạnh Bắc sao, bây giờ cậu bảo Lương Mạnh Bắc khôi phục chức vụ của Đặng Nam, sau đó giao công trình cho nhà họ Vương làm.”

Trương Lan Phượng ra lệnh với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thật sự không chịu nổi mấy bà tám này, lúc này anh lớn tiếng nói: “Mẹ, dì cả, chị Giang, mọi người đã ép người quá đáng như vậy, vậy con không ngại nói cho mọi người.”

“Công trình giao cho người nào nhận thầu, con thực sự quản được. Thực ra con là.

“Bốp.”

Không đợi Hoàng Thiên nói xong, mặt đã bị Trương Lan Phượng tát một cái.

“Nào nào nào, kế tiếp để tôi nói thay cậu, cậu là cậu chủ Hoàng ở Hà Nội đúng không?”

Trương Lan Phượng tức tới mức gương mặt trắng bệch, chỉ vào mũi Hoàng Thiên rống lên.

Bình Luận (0)
Comment