Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 971



Trần Bảo Sinh bá đạo luôn luôn oai phong thế mà khóc lóc.

Việc này nếu như không tận mắt nhìn thấy thì ai tin nổi? 
“Khóc con khỉ nhà ông lại quỳ xuống trước mặt cậu Thiên cho tôi” 
Quản gia Trần nhíu mày, đá Trần Bảo Sinh một phát.

Tinh thần Trần Bảo Sinh cũng thiếu chút sụp đổ, ông ta biết kế hoạch quả quyết sắp đặt mấy năm nay đã sụp đổ, vệ sĩ và người giúp việc trong vườn sang đây xe náo nhiệt, chuyện này khẳng định không gạt được, nhanh thôi sẽ truyền ra ngoài.


Nhà họ Trần sẽ trở thành trò cười ngay, tất cả mọi người sẽ cười đến rụng răng, sẽ xem nhà họ Trần như câu chuyện cười trong giờ rảnh rỗi.

Vậy thà vạch trần bộ mặt thật còn hơn một chiêu giết người, chiêu này của Hoàng Thiên vẫn rất cao mình.

Rốt cuộc ngược Trần Bảo Sinh đến nỗi cả đời khó quên lần dạy dỗ này.

Vinh Sợ sợ lại bị đá, ông ta lau nước mắt, lại quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên.

“Gia chủ Thiên, tôi bội phục rồi, xin anh tha thứ, tha cho tôi lần này.

Tôi hứa sau này sẽ không kiếm chuyện nữa, tôi sẽ cách xa nhà họ Hoàng, sau này tôi nhất định sẽ sống tốt.

” 
Trần Bảo Sinh hung hăng bảo đảm, ông ta cũng không dám nhìn thẳng Hoàng Thiên, ông ta khóc sướt mướt quỳ ở đó, giống như đang làm bầm lầu bầu.

Hoàng Thiên xem xét, chuyện này cũng không khác lắm, chỉnh đốn nữa thì không chừng Trần Bảo Sinh sẽ phát điên.


“Hai người thì sao?” 
Hoàng Thiên chỉ Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình.

Trần Bảo Lượng cũng hoàn toàn không nóng nảy, cho tới bây giờ, anh ta mới chính thức nhận thấy Hoàng Thiên đáng sợ.

Chỉ một quản gia Trần thôi đã thành công tiến vào nhà họ Trần, ngay trước mặt những vệ sĩ của nhà họ Trần này ngược người cha Trần Bảo Sinh của anh ta thành con gấu như vậy.

“Gia chủ Thiên, chúng tôi cũng xin đầu hàng, hy vọng anh bỏ qua” 
Trần Bảo Lượng nhỏ giọng cúi đầu nói.

“Gia chủ Thiên, tôi cũng không giúp cha tôi, ông ta vi phạm pháp luật, anh muốn phán thế nào thì phán, anh đừng làm khó tôi và Trần Bảo Lượng là được” 
Ngô Vũ Đình cũng không phách lời, cô ta thức thời nói lời dễ nghe.

“Hừ” 
Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói với Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình: “Hai người tự dùng sức tát nhau mười cái, hiểu rồi chứ?” 
“Cái gì?” 

Ngô Vũ Đình nhíu mày, cô ta xém chút nhảy dựng lên liều mạng với Hoàng Thiên.

“Cô còn hét cái quần gì? Bảo cô làm sao thì làm đi” 
Trần Bảo Lượng tức giận nói, bắt đầu tát Ngô Vũ Đình.

Ngô Vũ Đình cũng tức giận, cũng tát vào mặt Trần Bảo Lượng.

Hai người này tát đúng là náo nhiệt, càng tát mắt càng đỏ, không hề nể mặt đối phương.

Hoàng Thiên cũng không có hứng nhìn tiếp, anh nói với Trần Bảo Sinh: “Chú Sinh, ông hãy nhớ bài học dạy dỗ hôm nay, đừng khảo nghiệm sức chịu đựng của tôi nữa.

Nếu có lần sau thì sẽ không còn dễ dãi như hôm nay nữa đâu”.


Bình Luận (0)
Comment