Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1152

Chương 1152

Trình Kiêu ở một bên cũng hơi bội phục Mục Thanh Sơn. Có thể gây dựng nên một doanh nghiệp lớn như tập đoàn Mục thị, Mục Thanh Sơn cũng không phải kẻ chỉ có hư danh.

Mục Tranh lộ vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, bất đắc dĩ giơ tấm biển lên: “Thêm ba trăm triệu!”

Lần này, tất cả mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc.

“Chà, tập đoàn Mục thị này đúng là giỏi giày vò, tôi muốn xem bọn họ có thể giày vò đến khi nào!”

“Tập đoàn Mục thị này muốn quấy rối cũng phải có mức độ chứ!

Bọn họ không sợ bị đá đập vào tay hay sao?”

Vương Tứ Hải khoa chân múa tay với Vương Gia Cường: “Trực tiếp thêm ba mươi tỷ!”

Vương Gia Cường hơi kinh hãi: “Nhiều như vậy sao! Ba, ba có cần suy nghĩ lại một chút không?”

“Nghe ba.” Vương Tứ Hải lộ vẻ mặt bình tính nói.

Vương Gia Cường giơ tấm biển lên, một lần nữa kêu lên: “Một trăm năm mươi tỷ!”

Nữ MC giật mình đến mức quên cả nói Trong đại sảnh, mọi người cũng kinh ngạc há to miệng, quên cả khép lại.

Mục Tranh cũng lộ vẻ mặt ngây ngốc: “Một trăm năm mươi tỷ!

Ba, con đã nói tập đoàn Tứ Hải lần này cũng quyết tâm đoạt được mảnh đất này, hiện tại ba đã tin chưa!”

Lần này ngay cả Mục Thanh Sơn cũng khiếp sợ: “Chẳng lẽ tập đoàn Tứ Hải thật sự muốn mảnh đất này?”

“Ngay lập tức, tăng giá!” Mục Thanh Sơn nói.

Mục Tranh trực tiếp từ chối: “Ba muốn tăng thì tự mình tăng giá đi, con không đấu nổi người nọ!”

“Thằng khốn!” Mục Thanh Sơn giận dữ mắng: “Thương trường như chiến trường, chỉ cần sơ sẩy một chút là thua cả bàn! Không ngờ con lại hành động theo cảm tính như thế, sau này làm sao có thể làm việc lớn được?”

Sắc mặt của Mục Tranh trở nên đỏ bừng vì bị răn dạy, nhưng anh ta vẫn lộ vẻ mặt quật cường, kháng nghị bằng một cách không tiếng động.

“Con còn không nhận sai?” Mục Thanh Sơn giận dữ nói.

“Con không sai!” Mục Tranh lộ vẻ mặt kiên định nói.

Trong mắt của cô gái bên cạnh Mục Tranh hiện lên một tia giễu cợt, thấp giọng nói: “Chú Mục, chú đừng tức giận, anh Mục Tranh còn trẻ tuổi nông nổi, tính cách thẳng thắn, không thích loại hành vi anh lừa tôi gạt này!”

Mục Thanh Sơn cười lạnh một tiếng: “Cháu cảm thấy đây là hành vi lừa gạt? Hay là chú có hành vi của kẻ tiểu nhân?”

Trong mắt cô gái kia hiện lên một tia hoảng sợ, cô ta chỉ muốn k1ch thích Mục Tranh một chút, không nghĩ tới phản ứng của Mục Thanh Sơn lại lớn như vậy!

“Chú Mục, chú đang giận cháu sao? Cháu chỉ thuận miệng nói thôi, nếu như có chỗ nào sai lầm, chú ngàn vạn lần không nên coi là thật!”

Nhìn dáng vẻ đáng thương của bạn gái, Mục Tranh lập tức bảo vệ cô ta ở phía sau, giận dữ nhìn Mục Thanh Sơn: “Ba, có chuyện gì thì cứ trút lên người con! Ba đừng lấy Tiểu Dung ra để trút giận.”

Ở một bên, Trình Kiêu nghe thấy chữ Tiểu Dung, một cái tên lập tức xuất hiện trong đầu.

Bình Luận (0)
Comment