Chương 1587
Tất cả mọi người đều không xem trọng Trình Kiêu, Trình Kiêu còn quá trẻ, hơn nữa truyền thuyết liên quan đến Trình Kiêu còn quá khó tin, khiến người ta có cảm giác không chân thực.
Cho nên đối với những truyền thuyết của Trình đại sư, mọi người cũng chỉ xem là truyền thuyết mà thôi.
Lạc Vô Cực cầm trường thương trong tay, khí thế trên người lập tức xuất hiện thay đổi long trời lở đất.
Lạc Vô Cực khi nãy tựa như một ông lão tàn nhấn, nôn nóng muốn trả thù cho người thân của mình.
Còn Lạc Vô Cực lúc này lại như một ngọn núi nguy nga, có cảm giác là cầm thương trong tay, thiên hạ đều là của ta.
Đây mới là khí thế một tông sư cấp bậc cao nhất nên có.
Lạc Vô Cực nhìn trường thương màu bạc trong tay, thở dài nói: “Ông già, mấy chục năm không gặp, không biết ông có còn sắc bén hay không. Hôm nay ra trận, tôi sẽ cho ông uống no máu của cao thủ!”
Ong!
Trường thương màu bạc dường như phát ra một tiếng đáp lại rất nhỏ, như một món pháp khí có linh hồn.
Trình Kiêu nhìn Lạc Vô Cực, trong đôi mắt bình thản loé lên vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ ông ta đã đạt tới cảnh giới người thương hợp nhất!”
Người thương hợp nhất, vũ khí có thể cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân, đáp lại lời chủ nhân Đạt tới cảnh giới người thương hợp nhất, cái thương kia đã giống như một bộ phận cơ thể của Lạc Vô Cực. Lúc sử dụng trường thương, ông ta sẽ muốn gì được nấy, như cánh tay điều khiển ngón tay vậy.
“Trình đại sư, chịu chết đi!”
Nét mặt Lạc Vô Cực rất nghiêm túc, không hề bộc phát ra khí thế mạnh mẽ gì, nhưng thân thể ông ta dường như đã trẻ hơn không ít “Linh Xà Lè Lưỡi!”
Trường thương nâng lên, một con linh xà đâm thẳng về phía cổ họng của Trình Kiêu Dù không bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, nhưng phát thương kia của Lạc Vô Cực lại khiến người ta không thể nhìn thấy cả tàn ảnh.
Hơn nữa, trong không khí nơi trường thương đi qua còn có tiếng đùng đùng vang lên, đó là tiếng không khí bị đâm rách khi trường thương đạt đến một tốc độ nhất định.
Đòn tấn công của cao thủ chân chính che giấu khí thế, sẽ không để lộ ra ngoài, như vậy mới có thể đảm bảo sự mạnh mẽ của đòn tấn công.
Đại đạo chí giản cũng là đạo lý như thế.
Trình Kiêu đấm một phát về phía trường thương của Lạc Vô Cực.
Hai lực lượng mạnh mẽ sắp va vào nhau, như lại không có tình huống như khi Kano William giao thủ với Lạc Vô Cực, chỉ có âm thanh rất nhỏ, sau đó dường như toàn bộ không gian cũng rung lên mấy giây.
Sắc mặt Lạc Vô Cực lập tức thay đổi, ông ta nhanh chóng lùi lại, sau đó đâm thương, tay trái đổi sang tay phải, đâm từ dưới lên, mục tiêu là cổ họng của Trình Kiêu.
“Lửa Lan Đồng Cỏ!”
Trình Kiêu di chuyển ba thước, đánh ra một chưởng về phía trường thương của Lạc Vô Cực.
Nhưng lần này Lạc Vô Cực không hề đọ sức với Trình Kiêu, không đợi một chưởng của anh đánh tới, trường thương đã nhanh chóng lui về. Ông ta xoay người, đâm một thương ra.
“Gặp Hạt Dẻ Trong Lửa!”
Lửa Lan Đồng ỏ là khiến người khác bất ngờ, oòn Gắp Hạt Dẻ Trong Lửa là khiến kẻ thù không kịp đối phó.
Gắp Hạt Dẻ Trong Lửa, ý nghĩa cũng giống tên, lấy ra một viên hạt dẻ nho nhỏ từ trong lò lửa, có thể tưởng tượng được phải cần tốc độ nhanh đến mức nào!
Phập!