Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 18


Phía sau cô gái váy trắng còn có một người phụ nữ váy đỏ mang khăn che mặt.
Hai người đều có vóc dáng thướt tha, khí chất xuất chúng.
Ánh mắt Trình Kiêu hiện rõ anh đang vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh có thể cảm nhận được một luồng linh lực hơi yếu dao động trên cơ thể hai người phụ nữ!
Ninh Cát Sơn đi lên phía trước, thái độ cung kính nói: "Vân cô nương, tôi đã mời thần y tới!"
Hai người phụ nữ trong sân cùng nhau xoay người nhìn qua.
Người phụ nữ váy đỏ nói: "Hóa ra là Viện trưởng Ninh, Vân nhi, mau đi mở cửa!"
"Vâng!" Cô gái váy trắng đứng thẳng người, đi tới mở cửa cho hai người Trình Kiêu.
"Cảm ơn Vân cô nương!" Ninh Cát Sơn khách khí nói.
"Viện trưởng Ninh không cần khách khí, mời vào trong!" Cô gái váy trắng nhìn thoáng qua Trình Kiêu, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Trình Kiêu theo Ninh Cát Sơn đi vào sân, Ninh Cát Sơn tới gần người phụ nữ váy đỏ, trực tiếp khom người hành đại lễ: "Ông Lôi, tôi đã mời thần y đến cho ngài!"
"Làm phiền Viện trưởng Ninh, mời ngồi!" Người phụ nữ nói.
Trình Kiêu có chút ngạc nhiên, đây rõ ràng là phụ nữ, vì sao Ninh Cát Sơn lại gọi là Ông Lôi?
Hơn nữa người nọ còn thản nhiên tiếp nhận.
Trình Kiêu mắt không chớp quan sát vị Ông Lôi trước mặt.

Anh có thể cảm nhận được trong cơ thể Ông Lôi có linh lực dao động rất mạnh, còn mạnh hơn vị Vân cô nương kia nhiều.

"Không được vô lễ!" Vân Nguyệt thấy Trình Kiêu nhìn chằm chằm vào Ông Lôi, không nhịn được quát.
Một người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt mà lại nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ không rời mắt, đây là hành vi rất vô lễ.
Trình Kiêu không để ý đến Vân Nguyệt, tiếp tục nhìn chằm chằm Ông Lôi.
Đôi mắt lộ ra bên ngoài của Ông Lôi hàm chứa ý cười, nói: "Hình như anh bạn trẻ này cảm thấy rất hứng thú với tôi?"
Nói xong, Ông Lôi ngồi xuống cái ghế ở sau lưng mình, tự rót cho mình một ly trà.
Giọng nói của bà ta rất êm tai, chỉ có điều nghe giọng thì có thể đoán được tuổi tác của bà ta chắc cũng tầm trung niên.
"Nhìn bà… có chút thú vị." Khóe môi Trình Kiêu lộ ra một đường cong: "Rõ ràng là phụ nữ mà lại để cho người khác gọi mình là Ông Lôi."
"Càn rỡ, anh có biết người trước mặt anh là ai không? Lại dám dùng cái giọng điệu đó nói chuyện!" Vân Nguyệt lại quát lên lần nữa, trên mặt Cô ta hiện rõ vẻ nổi giận đùng đùng.
Ninh Cát Sơn cũng vội vàng khuyên nhủ: "Anh Trình này, hãy thận trọng từ lời nói đến việc làm nhé, vị Ông Lôi trước mặt cậu không phải người bình thường đâu!"
Có điều Trình Kiêu tựa như không thèm nghe vào tai lời nói của hai người, vẫn cứ nhìn chằm chằm Ông Lôi với vẻ hứng thú, thậm chí ánh mắt còn mang theo một tia xâm lược.
Ông Lôi giơ tay lên, ý bảo Ninh Cát Sơn và Vân Nguyệt im lặng.

tay bà ta rất trắng, bảo dưỡng cũng không tồi.
Bà ta nhìn Trình Kiêu, trong mắt chứa đựng ý cười: "Bởi vì tôi là phụ nữ cho nên mới đặt cho mình cái tên Ông Lôi, như vậy lúc ra ngoài cũng có thể bớt đi không ít phiền phức!"
Trình Kiêu nghiêm túc gật đầu: "Nói có lý."
Ninh Cát Sơn tuy rằng chỉ mới tiếp xúc với Trình Kiêu không lâu, nhưng ông ta cũng đã sớm lĩnh giáo qua tính cách cổ quái của Trình Kiêu.


Lo lắng Trình Kiêu nói tiếp không chừng sẽ hỏi tới vấn đề gì đó vô lễ, lỡ như đắc tội vị đại nhân vật này, đến lúc đó ngay cả ông ta cũng không nói đỡ được.
"Anh Trình, vị Ông Lôi này chính là bệnh nhân mà tôi đã nói với cậu, làm phiền cậu hay là khám bệnh cho Ông Lôi trước đi!" Ninh Cát Sơn gần như hối thúc anh.
Vân Nguyệt nhíu mày, kinh ngạc nhìn Ninh Cát Sơn nói: "Viện trưởng Ninh, ông không lầm đó chứ, anh ta chính là thần y mà ông đã nhắc tới đó sao?"
"Với cái tuổi tác của anh ta, chỉ sợ là còn đang đi học đấy, làm sao có thể là thần y được?"
Trên gương mặt xinh đẹp của Vân Nguyệt tràn ngập sự khinh thường.
"Chuyện này…" Ninh Cát Sơn không biết phải giải thích thế nào.

ông ta đã từng chứng kiến Trình Kiêu chữa khỏi căn bệnh lạ cho Lôi Hồng Húc, sau đó lại giúp Lôi Chấn Vũ tìm ra nguồn gốc lệ khí, ông ta nghĩ y thuật của Trình Kiêu tất nhiên không giống người bình thường.
Nhưng mà Vân Nguyệt lại chưa từng thấy qua, hơn nữa nếu như nói ra mấy cái chuyện quỷ thần lệ khí các kiểu, liệu Ông Lôi có tin không?
Trình Kiêu bỗng nhiên nhìn về phía Vân Nguyệt, cô gái này rất đẹp, nhưng lại cao ngạo lạnh lùng, chỉ e người bình thường rất khó lọt vào mắt Cô ta.
"Nhìn tư thế của cô chắc là đang luyện một loại phương pháp thổ nột, nhưng có vẻ cô luyện không đúng lắm.

Phương pháp thổ nột thật sự chú trọng khả năng tương hợp cùng thiên địa, tự nhiên lưu loát, nước chảy thành sông."
"Còn cô lại làm ra cái tư thế giống như chó đi tiểu như thế, khả năng hấp thu linh khí thiên địa nhỏ bé không đáng kể."
Vân Nguyệt bị câu nói này chọc tức đến mặt đỏ rần, Cô ta luôn tự cho mình là người đứng ở nơi rất cao, thủ hạ đắc lực nhất của Ông Lôi, bây giờ lại bị một thằng vô danh tiểu tốt chưa đủ lông đủ cánh như Trình Kiêu nhục nhã, làm sao có thể nhịn cho nổi?

"Khốn nạn, anh dám nhục nhã tôi!" Vân Nguyệt lạnh lùng nói: "Anh đã biết tới phương pháp thổ nột, vậy khẳng định cũng là người đồng đạo.

Thế thì bây giờ tôi khiêu chiến với anh, anh dám tiếp nhận không?"
Ông Lôi nhìn Trình Kiêu, trong mắt mang theo một tia xấu hổ: "Cậu chàng kỳ quái này vậy mà lại không bị khí tức trên người mình khuất phục.

Còn nói ra cái lý luận lạ lùng đó, nhưng hình như nghe cũng có lý thì phải."
"Chỉ là câu nói dùng để hình dung Nguyệt nhi kia thực sự quá khó nghe, để Nguyệt nhi dạy dỗ cậu ta một trận cũng tốt!"
Vừa nghĩ tới động tác thổ nột, chính bà trước đây cũng luyện tập mỗi ngày, khuôn mặt phía sau lớp khăn che của Ông Lôi cũng hơi nóng lên.
Trình Kiêu thản nhiên nhìn Vân Nguyệt, đột nhiên ngắt lấy ba cánh hoa ở trong chậu hoa bên cạnh, mân mê trong tay một hồi rồi nói.
"Cao thủ chân chính có thể luyện khí đến mức tận cùng, hoa rụng lá rụng đều là vũ khí sắc bén giết người!"
Nói xong, Trình Kiêu vung mạnh ra.
Đang đang đang!
Ba mảnh cánh hoa giống như ba con dao găm sắc bén trực tiếp cắt vào thân cây to ở trong góc sân.
"Chuyện này!" Trong nháy mắt Vân Nguyệt sửng sốt, khiếp sợ nhìn Trình Kiêu vẻ mặt như kiểu không có chuyện gì xảy ra.

Cô ta cuống quýt chạy tới kiểm tra ba mảnh cánh hoa.
Cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhưng bên trên lại xuất hiện ba vết cắt sắc bén sâu hoắm.
Ba cánh hoa mỏng dính yếu ớt lại có thể cắt sâu vào thân cây cứng rắn, đây là dạng thủ đoạn kinh khủng cỡ nào!
Vân Nguyệt không dám tin nhìn Trình Kiêu, kinh hô: "Làm sao anh làm được?"

Lúc này Ông Lôi cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.

Bà ta chợt đứng lên, trong ánh mắt nhìn Trình Kiêu lộ ra một tia ngưng trọng.
"Hóa ra Anh Trình đây là cao nhân thâm tàng bất lộ, là tôi nhìn lầm rồi, thất kính thất kính!" Ông Lôi quay sang Trình Kiêu khom mình hành lễ.
Ninh Cát Sơn đứng bên cạnh nhìn một màn này, cảm thấy Trình Kiêu như đang làm ảo thuật.

Mà cũng may trước đó ông ta đã từng được thấy thủ đoạn của Ông Lôi rồi nên không mấy ngạc nhiên.
"Thảo nào Anh Trình có thể nhìn ra trong nhà Lôi Chấn Vũ có lệ khí, hóa ra cậu ấy cũng là cao nhân giống như Ông Lôi!" Ninh Cát Sơn thầm nghĩ trong lòng.
Trình Kiêu không để ý đến lời khen của Ông Lôi, anh sỗ sàng ngồi xuống nhìn Ông Lôi, đột nhiên nói: "Bà có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ!"
Nếu như vừa rồi Trình Kiêu không để lộ thủ đoạn, Vân Nguyệt còn hận không thể lập tức chửi chết Trình Kiêu: "Anh mới có bệnh, cả nhà anh đều có bệnh!"
Thế nhưng một câu nói của Trình Kiêu đã khiến Vân Nguyệt kinh hãi.
Hơn nữa Vân Nguyệt còn rất rõ ràng, tiên sinh nhà mình đúng là có bệnh thật.
Ông Lôi cũng ngồi xuống, không thèm để ý đến hành vi vô lễ của Trình Kiêu mà thành tâm hỏi: "Có thể trị được không?"
"Với tài nghệ chữa bệnh hiện tại trên thế gian này thì đúng là rất khó!"
"Nhưng nếu như tôi ra tay, tự nhiên là có thể trị hết."
"Cậu nói thật không!" Ông Lôi đột nhiên đứng dậy, kích động đến mức cả người đều run rẩy, trong đôi mắt lộ ra ngoài của bà tràn đầy vui mừng.
"Đừng kích động, hãy nghe tôi nói hết." Trình Kiêu thản nhiên nói.
Ông Lôi ngồi xuống một lần nữa, lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, nói: "Là tôi thất thố rồi, chỉ cần thần y có thể trị hết bệnh của tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi đều đáp ứng!".

Bình Luận (0)
Comment