Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 606

CHƯƠNG 606

Những người khác trong đại sảnh cũng đồng loạt gật đầu, khen ngợi Lưu Tào Khang: “Cậu Lưu đúng là rồng giữa người thường!”

“Cậu Lưu sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ xán lạn!”

“Sau này phát triển rồi, cậu Lưu đừng quên chúng tôi đấy!”

Lưu Tào Khang vẫn khiêm tốn đáp lễ: “Cảm ơn các vị tiền bối đã khen ngợi, không dám, không dám!”

Tôn Đại Hải cũng nhìn Lưu Tào Khang bằng ánh mắt vô cùng tán thưởng.

Dù không chú trọng gia thế của Lưu Tào Khang, thì chỉ với sự ung dung và khí thế của Lưu Tào Khang thể hiện ra, cũng có thể nói là một người xuất sắc trong những người đồng lứa rồi.

“Người này thật sự có thể nói là nhân tài trẻ tuổi! Quả nhiên không hổ là con trai duy nhất của Phó thị trưởng Lưu, có gia giáo hơn nhà họ Tôn của mình nhiều! Ha ha…” Tôn Đại Hải thầm cười khổ.

Ông Dương quan sát Lưu Tào Khang và Tôn Mạc, sau đó cười nói một câu hàm ý sâu xa với Tôn Đại Hải: “Chú em Tôn, chúc mừng, chúc mừng nhé!”

Những người khác cũng cười kỳ lạ, nói chúc mừng với Tôn Đại Hải.

Tuy bọn họ không nói rõ là chúc mừng cái gì, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng.

Tôn Đại Hải đỏ mặt, đương nhiên ông biết mọi người chúc mừng cái gì, nhưng rõ ràng con gái ông đã kết hôn rồi, chuyện này không vẻ vang gì!

Tôn Đại Hải ho nhẹ, giấu đi sự lúng túng của bản thân.

Sau đó, ông nói: “Tào Khang, món quà này thật sự quá quý giá, chú không thể nhận được!”

Đúng thế, ở trong mắt người ngoài, có lẽ hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ chỉ là một món đồ cổ, nhưng với thầy thuốc Á tộc, nó chính là quốc tuý, chính là báu vật.

Đặc biệt là những người trong gia tộc Đông y như Tôn Đại Hải sẽ càng coi trọng báu vật của y học này hơn.

Dù ông rất thích hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ, nhưng người xưa có câu vô công bất thụ lộc. Bây giờ Lưu Tào Khang với ông không quen không biết, sao ông có thể nhận một món báu vật quý giá như thế được?

Lưu Tào Khang khom người nói: “Chú Tôn, có một câu rằng bảo kiếm hợp anh hùng, phấn hồng tặng mỹ nhân. Con từng nghe nói thuật châm cứu của chú vô cùng cao siêu, ngoài chú, ai có tư cách có được hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ này chứ?”

“Con giữ nó, bộ kim này cùng lắm chỉ là một món đồ cổ quý giá. Nhưng ở trong tay chú Tôn, nó lại là một món vũ khí sắc bén cứu được vô số người bệnh!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Cho nên chú Tôn tuyệt đối đừng từ chối, nhất định phải nhận lấy!”

Ông Dương ở bên cạnh chen miệng vào: “Chú Tôn, nếu cậu không lấy thì đưa nó cho tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền thì chỉ cần ra giá!”

Tôn Đại Hải trừng ông ta, khẽ quát: “Nghĩ hay quá!”

Tôn Mạc khuyên nhủ: “Ba, ba đừng khách sáo với Tào Khang, dù anh ấy tặng ba món quà đắt tiền đến mấy thì đó cũng là việc anh ấy nên làm! Ba chỉ cần nhận là được.”

Trong câu này còn chứa đựng hàm ý khác.

Hơn nữa vừa nghe đã biết còn có ý gì đó!

Tôn Đại Hải động lòng, không khỏi nhìn chằm chằm Tôn Mạc, thấy cô ta nở nụ cười tự tin, còn nhẹ nhàng gật đầu với ông.

Tôn Đại Hải thầm thấy nghi ngờ, không biết tiếp theo con gái của ông định làm gì. Nhưng ông cảm thấy một lát nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Được, nếu đã thế, ba sẽ nhận món quà này.”

Bình Luận (0)
Comment