Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 611

CHƯƠNG 611

Trong đám người, Ninh Nghi Nghi hơi ngơ ngác nhìn cảnh này, dường như vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ.

“Chị họ Mạc làm vậy hơi quá đáng rồi?” Ninh Nghi Nghi lẩm bẩm, Trình Kiêu giúp ba cô ta tiến vào tập đoàn Kim Thế, trong lòng cô ta vẫn rất cảm kích Trình Kiêu.

“Ôi, chúng ta đừng để ý đến chuyện này nữa, chị không thấy người đứng bên cạnh chị họ Mạc là ai sao? Đó chính là cậu chủ nhà Phó thị trưởng Lưu đấy!” Em họ của Ninh Nghi Nghi nói.

“Em cảm thấy chị họ Mạc hẳn sẽ chọn cậu Lưu, cậu Lưu có quyền thế hơn anh rể Trình Kiêu nhiều, nếu em là chị họ Mạc, em cũng sẽ không chút do dự vứt bỏ Trình Kiêu.” Một người con gái nhà họ Ninh nói với lẽ đương nhiên.

Ninh Lan che ngực, không dám tin nhìn Tôn Mạc, đau lòng nói: “Tiểu Mạc, con còn là con gái của mẹ không? Sao con có thể làm ra loại chuyện này! Con làm như vậy đã từng nghĩ đến cảm nhận của Trình Kiêu chưa? Con biết con làm như vậy sẽ khiến nó tổn thương biết bao không?”

Tôn Mạc cúi đầu: “Mẹ, xin lỗi! Mẹ chỉ để ý đến cảm nhận của anh ta, vậy mẹ có từng để ý đến cảm nhận của con không? Bắt con sớm chiều ở chung với một đồ bỏ đi như vậy, xin lỗi, con thật sự không làm được!”

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt Tôn Mạc mang theo kiên quyết.

Ninh Lan tức đến hai mắt tối sầm, hai chân lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.

Trình Kiêu nhanh tay lẹ mắt, vội tiến lên đỡ Ninh Lan: “Dì Lan, dì không sao chứ?”

Ninh Lan đau lòng nhìn Trình Kiêu, nước mắt giàn giụa đầy mặt: “Tiểu Kiêu, mẹ có lỗi với con!”

“Dì Lan, dì đừng đau lòng, con không sao. Thật đó, con không sao cả.” Trình Kiêu mỉm cười, phảng phất như người bị từ hôn trước mặt mọi người, bị nhục nhã trước mặt mọi người, bị bẽ mặt trước mặt mọi người không liên quan gì đến anh vậy.

Ninh Lan thấy Trình Kiêu hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng thêm khổ sở: “Tiểu Kiêu, con không cần lo lắng cho mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi. Nếu con khổ sở, vậy cứ khóc cứ mắng, trút hết ra ngoài, tuyệt đối đừng nhịn trong lòng, nín nhịn nhiều sẽ khiến trong lòng buồn phiền!”

Trình Kiêu khẽ mỉm cười nói: “Dì Lan, con thật sự không sao. Nếu cô ta muốn ly hôn, vậy ly hôn là được.”

“Con thật sự không sao?” Ninh Lan nghi ngờ nhìn Trình Kiêu, bà cảm thấy Trình Kiêu cũng bình tĩnh quá rồi.

“Thật sự không sao!” Trình Kiêu lại mỉm cười nói.

Ninh Lan tức giận trừng mắt nhìn Tôn Mạc, kéo lấy tay Trình Kiêu nói: “Tiểu Kiêu, con nói đúng, nó muốn ly hôn, vậy thì ly hôn là được!”

“Tiểu Kiêu, con là đứa trẻ tốt. Nó chướng mắt con, đó là tổn thất của nó. Mẹ tin tưởng, tương lai chắc chắn nó sẽ phải hối hận.”

Trình Kiêu mỉm cười: “Dì Lan, con đỡ dì đi nghỉ ngơi!”

“Được.” Ninh Lan vui vẻ trả lời.

Mọi người trong phòng khách đều trợn mắt há hốc miệng.

“Dễ dàng đồng ý như vậy?”

“Nhóc con này cũng dễ nói chuyện quá rồi!”

“Ha ha, cái danh xưng đồ bỏ đi quả nhiên không phải chỉ gọi cho có!”

Bình Luận (0)
Comment