Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 885

Chương 885

Tốc độ và sức mạnh của hai người bọn họ nhanh gấp mười lần người bình thường, cũng không kém hơn huấn luyện viên võ thuật chuyên nghiệp, chẳng trách dám khoe khoang khoác lác trước mặt cậu Chu và Cố Tu Nhiễm.

Cố Tu Nhiễm hơi ngạc nhiên: “Cậu Chu, thực lực của họ đúng là khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác! Cũng không thua kém huấn luyện viên luyện võ của chúng tôi là bao.”

Cậu Chu cười tự mãn: “Ha ha, có hai người họ ra tay còn mạnh hơn cả đám cùng lên! Không khiến thanh niên tuấn kiệt Giang Nam chúng tôi bị người khác cười nhạo là chỉ biết ỷ đông hiếp yếu.”

Cảm nhận được sự công kích của hai người phía cậu Vương, Trình Kiêu chợt mở mắt, mấp máy môi, nhẹ giọng quát: “Cút!”

Hai người nhóm cậu Vương chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không thể cưống lại nặng như núi từ trên trời ập xuống đè lên người họ.

Một luồng uy áp đáng sợ đến từ linh hồn khiến hai người chợt muốn tỏ lòng tôn kính, dừng lại động tác, quỳ xuống trước mặt Trình Kiêu.

Mọi người đều bị sốc!

Cậu Chu còn chưa hiểu chuyện gì, giận dữ quát lên: “Cậu Vương, hai cậu làm sao vậy?”

“Hai cậu làm mất hết mặt mũi của thanh niên tuấn kiệt Giang Nam chúng ta rồi đấy!”

Hai người phía cậu Vương có nôi khổ mà không nói ra được, lúc này toàn thân họ đang run rẩy, mồ hôi nhẽ nhại, thậm chí còn không thể nói nên lời.

Cố Tu Nhiễm vô cùng kinh ngạc, anh ta không tin hai người phía cậu Vương lại vô duyên vô cớ quỳ trước Trình Kiêu, chắc chắn là Trình Kiêu đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó.

“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu ta rồi.”

Cố Tu Nhiễm bước tói, nói nhỏ bên tai cậu Chu: “Cậu Chu, tên này hơi kỳ lạ, mọi người đừng hành động hấp tấp!”

Cậu Chu lúc này cũng đã hoàn hồn, giấu đi vẻ kinh ngạc trong mắt, âm trầm nhìn chăm chăm Trình Kiêu: “Trình Kiêu, tha cho nhóm cậu Vương đi!”

Trình Kiêu cầm chén trà trên bàn lên, tự mình rót một chén trà, uống một hớp rồi thoải mái nói: “Cậu nói tha là tha, vậy chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt sao?”

Cậu Chu nheo mắt, trong mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm, trầm giọng nói: “Vậy cậu muốn thế nào? Đừng quên, đây là nhà ông Y!

Hai nhà bọn họ và nhà họ Y qua lại rất nhiều trong kinh doanh, nếu cậu dám động đến họ thì ông Y sẽ không dễ dàng tha cho cậu đâu!”

Trình Kiêu liếc nhìn cậu Chu, hời hợt bảo: “Vậy cậu bảo Y Doấn tới gặp tôi xin thả người đi!”

“Ngông cuồng!”

“Nói khoác mà không biết ngượng!”

“Thân phận của ông Y cao quý cỡ nào, không phải người mà cậu muốn gặp là gặp được!”

Mọi người nhao nhao trách mắng.

Cậu Chu lạnh lùng nhìn Trình Kiêu, nghiêm giọng nói: “Cậu nhóc, hôm nay là sinh nhật của Y Linh, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện. Thế này đi, chúng ta mỗi người lùi một bước, cậu thả nhóm cậu Vương, chúng tôi cũng không gây chuyện với cậu nữa. Được không?”

Bình Luận (0)
Comment