Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 938

Chương 938

“Điều này sao có thể!” Phản ứng của Y Doãn không khác gì mọi người là mấy, cũng là vẻ mặt không dám tin.

“Chú Tần, cậu ta chặn được?” Y Doấn kích động hỏi.

Chú Tần gật gật đầu: “Ngăn lại được rôi, cậu nhóc này tựa hồ rất không đơn giản!”

Y Doãn nhìn Y Thành Diệu bên cạnh như hổ rình mồi, nhất thời, vẻ hưng phấn trên mặt lại biến mất.

“Ai, cho dù cậu ta có thể đánh thắng ông lão áo đen này, phía sau còn có Y Thành Diệu, ngay cả Thất Thúc Công cũng bại, cho dù cậu ta mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn Thất Thúc Công?”

Y Doãn lắc đầu, vẫn không coi trọng Trình Kiêu.

Ông lão áo đen vẻ mặt hoảng sợ, thân là đương sự, ông ta rõ ràng nhất một trượng này của mình đánh xuống, lực công kích mạnh đến cơ nào.

Cho nên, một tay của Trình Kiêu nắm lấy cây gậy gỗ, người khiếp sợ nhất cung là ông ta.

“Oắt con, cậu, làm sao làm được vậy?”

“Trình Kiêu không trả lời. Trả lời ông ta là một cái đánh nhẹ nhàng của Trình Kiêu.

Chính là một cái tát nhìn như vô cùng tùy ý, không chút để ý kia, lại có thể đánh gãy trượng gỗ của ông lão áo đen kia thành mấy khúc, ngay sau đó cả người ông lão mặc áo đen, cũng bị đánh bay ra ngoài.

Từ đầu tới cuối, Trình Kiêu ngồi ở vị trí của mình, không hề nhúc nhích. Ngay cả chiếc đũa trong tay cũng không buông, vấn nhàn nhã ăn điểm tâm.

Y Thành Diệu thu hồi ánh mắt khinh thị, nhìn Trình Kiêu, sắc mặt lạnh như băng: “Oắt con, cậu thật khiến tôi bất ngời”

“Tôi thừa nhận cậu rất mạnh, so với lão già Tân Mãn Thương kia còn mạnh hơn. Nhưng mà, vẫn như trước cậu cái gì cũng không thay đổi được.”

Vừa nói, Y Thành Diệu chậm rãi đi về phía Trình Kiêu, khí thế trên người liên tục tăng lên, càng ngày càng mạnh.

“Cậu biết không? Trận cháy lớn kia còn không thiêu chết được tôi, hơn nữa tôi còn trong cái họa có cái may, gặp được sư phụ tôi.

“Mấy năm nay tôi theo sư phụ tu luyện võ đạo, thế nhưng nhập môn quá muộn. Cho nên tôi chỉ có thể dùng phương pháp đau đớn nhất, tàn nhẫn nhất bù lại chênh lệch tuổi tác.”

“Nhất định mấy người đều rất muốn biết, vì Sao nửa đường xuất gia, hơn ba mươi tuổi đã có thể trở thành Hóa Cảnh tông sư?”

“Kỳ thật đây cũng không phải bí mật gì, tôi từ lúc vào Hậu Thiên tiểu thành, đã bắt đầu đi làm lính đánh thuê. Đến bây giờ, nhiệm vụ lớn nhỏ tôi đã nhận không biết bao nhiêu lần, cũng không biết đã giấy dụa bao nhiêu lần trên ranh giới tử vong. Tôi dùng một thân vết thương này, đổi lấy tu vi cảnh giới Tông Sư!”

Y Thành Diệu nói xong, chậm rãi cởi áo ra, ở trước ngực cùng phía sau lưng anh ta, hiện đây những vết thương dữ tợn.

Có vết đao, vết thương do súng, các loại vết thương chồng chất cùng một chỗ, nhìn thấy giật mình, đã không vu biệt được đến cùng là vũ khí gì gây nên.

“Hả, cái này…”

Toàn hiện trường lại một lần nữa trở nên tĩnh mịch, chỉ có mọi người cố gắng đè nén tiếng hít thở.

Có thể chịu đựng nhiều thương thế như vậy mà còn chưa chết, cơ hồ chính là một kỳ tích!

Khó trách, Y Thành Diệu tuổi còn trẻ đã có thể trở thành tông sư.

Xem ra, thù hận là động lực để anh ta liều mạng trong những năm gần đây.

Bình Luận (0)
Comment