Chàng Rể Vô Song

Chương 1065

Chương 1065

Lâm Hàn không ngờ Tạ Kiến Bình kia lại lớn gan như thế, rõ ràng đã không cho phép kinh doanh các sản nghiệp trong vùng xám, lúc ấy ông ta cũng đồng ý. Vậy mà giờ lại nghĩ cách đi làm, thậm chí còn giấu Lâm Hàn và quỹ đầu tư Nhân Phàm. Song vẫn muốn hợp tác với Nhân Phàm, lợi dùng việc hợp tác làm tấm lá chắn để che mắt người ngoài. Chẳng khác nào muốn kéo Nhân Phàm xuống vũng nước đục.

Còn với Triệu Tứ Hải, Lâm Hàn lại cảm thấy hết sức tức giận.

Vốn dĩ, Lâm Hàn cũng chẳng thích Triệu Tứ Hải mấy, nếu không phải nể anh ta là anh rể của Dương Lệ thì ngay cả vào quỹ đầu tư Nhân Phàm thực tập thôi Lâm Hàn cũng không cho ấy chứ.

Có thể nói, anh đã cho Triệu Tứ Hải vô vàn cơ hội rồi.

Nhưng không ngờ, Triệu Tứ Hải lại dám cấu kết với Tạ Kiến Bình định kinh doanh những sản nghiệp trong vùng xám. Hơn nữa, còn là Triệu Tứ Hải chủ động đi lôi kéo, chứ không phải Tạ Kiến Bình tìm tới anh ta.

Càng quá đáng hơn chính là nếu theo như lời Dương Lệ thì sao Tạ Kiến Bình lại biết lịch trình của Dương Lệ, rất có khả năng là ông ta nhận được tin từ chỗ Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải.

Nói cách khác, Triệu Tứ Hải vì lấy lòng Tạ Kiến Bình, vậy mà lại không tiếc bắt tay với Dương Duyệt bán đứng Dương Lệ, không quan tâm đến sự an toàn của cô.

Tuy đây chỉ là suy đoán của Dương Lệ, nhưng cũng chẳng lệch đi đâu được. Dù sao, tối qua Dương Lệ với Lâm Hàn mới quyết định hôm nay đi dạo ở quảng trường Trung Giao và cô cũng không nói cho ai khác ngoài Dương Duyệt.

Trong tình huống đó, Tạ Kiến Bình muốn biết Dương Lệ đi đâu thì nhất định rất khó.

Bình thường Triệu Tứ Hải và Dương Cảnh Đào có nhằm vào Lâm Hàn như thế nào thì anh đều có thể nhịn, vì anh nghĩ đều là người trong gia đình nên đã bỏ ngoài tai những điều đó.

Nhưng lần này đã động đến sự an nguy của Dương Lệ, cũng tức là động đến vảy ngược của Lâm Hàn. Lúc này, anh sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho Triệu Tứ Hải.

Tuy nói là đe dọa thôi, nhưng ai biết là chỉ dọa dẫm hay làm hại người khác cơ chứ? Hơn nữa, dù chỉ dọa dẫm, mà lại cài cả bom vào, lỡ giải quyết không khéo thì rất có thể sẽ làm Dương Lệ bị thương.

Cho dù thật sự chỉ là dọa dẫm rồi giải quyết một cách cẩn thận, không làm Dương Lệ bị thương. Nhưng cũng sẽ khiến cô sợ hãi, tương đương đã làm hại tới cô.

Ngô Xuyên đứng cạnh nhìn vẻ mặt lạnh lẽo như băng của Lâm Hàn mà cũng sợ hãi không thôi.

Chuyến đi thành phố Thiên Kinh lần trước đã nghiêm trọng như vậy, nhưng Ngô Xuyên vẫn chưa thấy nét mặt của Lâm Hàn nghiêm túc và lạnh lẽo như thế. Rõ ràng là lần này anh đã thật sự tức giận, hậu quả chắc chắn cực kỳ nghiêm trọng.

“Anh Hàn, giờ tôi đi tóm tên Tạ Kiến Bình kia đến đây tra hỏi nhé?”, Ngô Xuyên bước đến cạnh Lâm Hàn cẩn thận hỏi.

Lâm Hàn nghe vậy liếc nhìn xung quanh bãi đậu xe, rồi nói: “Đợi chút đã, để tôi gọi cho Trương Thiên Sơn xem. Anh điều người bên Tôn Hàn Các đến trước đi. Lần này, Tạ Kiến Bình cũng dẫn theo cao thủ tới, đến lúc đó, chúng ta cũng dẫn theo lực lượng tinh nhuệ nhất của mình đến. Giờ cứ dẫn mấy người kia của anh đến chỗ ông ta, còn bãi đậu xe này thì mau sơ tán đi”.

“Vâng thưa anh Hàn”, Ngô Xuyên nghe vậy vội gật đầu đáp.

Lâm Hàn nhìn xe của Dương Lệ, lại hỏi: “Đã gỡ quả bom kia ra chưa? Trên xe còn có thứ gì nguy hiểm nữa không?”

Một tên bị đè dưới đất vội đáp: “Thưa cậu Lâm, ban nãy bọn họ đã gỡ bom đi rồi. Chúng tôi chỉ cài bom thôi chứ không động tay động chân gì nữa”.

Ngô Xuyên cũng gật đầu nói: “Anh Hàn yên tâm, tôi đã cử dân chuyên nghiệp kiểm tra rồi, đảm bảo không còn nguy hiểm gì nữa”.

Lâm Hàn nghe vậy, khẽ gật đầu. Anh quay sang Dương Lệ nói: “Xem ra hôm nay không đi dạo được rồi, giờ em đi với anh một chuyến giải quyết chuyện này nhé, không thì có lẽ sau này bọn họ còn đến làm hại em nữa đấy”.

Dương Lệ gật đầu, cũng không bận tâm nhiều.

Sau đó, Lâm Hàn và Dương Lệ lên xe, đi đến chỗ Ngô Xuyên.

Trước khi Lâm Hàn lên xe, anh chợt nhớ ra điều gì đó, mở miệng hỏi: “À đúng rồi, Lâm Vinh là ai?”

Một người đàn ông trung niên mặc đồ bảo vệ vội vàng bước ra từ trong đám đông, kính cẩn đáp: “Thưa cậu Lâm, tôi là Lâm Vinh. Cậu có gì cần dặn dò ạ?”

Lâm Hàn nhìn Lâm Vinh một lượt từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: “Không có gì, anh làm tốt lắm, tôi sẽ nhớ anh, cứ tiếp tục hoàn thành công tác của anh đi. Lát nữa hãy nhanh chóng sơ tán nơi này, đừng để ảnh hưởng tới danh tiếng của quảng trường Trung Giao”.

Lâm Hàn nói xong bèn lên xe cùng Dương Lên, nổ máy rời đi.

Lâm Vinh đứng tại chỗ nhìn theo Lâm Hàn rời đi, lòng lại kích động không thôi.

Tuy Lâm Vinh là người nhà họ Lâm, nhưng chỉ là một nhân vật nhỏ bé chẳng có tiếng nói, cũng chẳng có năng lực gì.

Tuy là bán công sức cho con quái vật nhà họ Lâm, nhưng thực tế đãi ngộ lại tốt hơn những bảo vệ bên ngoài rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment