Chàng Rể Vô Song

Chương 1295

Chương 1295

Càng không cần nói tới, theo quan sát của Lam Tư Vũ, thi thoảng còn có những tay cao thủ khác lượn lờ bên ngoài căn phòng.

Có thể nói, Lam Tư Vũ muốn tự lực cánh sinh rời khỏi đây là chuyện không thể. Kể cả thân thủ của cô ta tốt đến mấy, tốc độ nhanh cỡ nào cũng không thể rời đi. Thuộc hạ của Lâm Hàn không cho cô ta cơ hội thì chỉ đành bó tay. Mà mấy tay thuộc hạ của Lâm Hàn vẫn luôn rất cẩn trọng như những ngày đầu khiến Lam Tư Vũ rất kinh ngạc.

Trước khi đến đây, Lam Tư Vũ cũng gặp không ít cao thủ, có điều ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ dần mất cảnh giác theo thời gian, sẽ tạo ra chút cơ hội cho người khác. Trong hoàn cảnh đó, Lam Tư Vũ chỉ cần bình tĩnh đợi thời cơ là được.

Vậy nhưng đám thuộc hạ của Lâm Hàn lại khác biệt hẳn. Bọn họ luôn nghiêm túc và tập trung vào công việc, chẳng cho người ta chút cơ hội nào. Điều này khiến Lam Tư Vũ có chút nghi ngờ, không biết đám cao thủ này là người hay robot nữa.

Lúc này, Lâm Hàn bắt đầu tra hỏi.

“Trước tiên, nói rõ về thân phận của cô đi”, Lâm Hàn hỏi.

Trước đây, Lâm Hàn không quá coi trọng chuyện của Lam Tư Vũ, dù sao chắc chắn rằng không quan trọng bằng chuyện hội nghị các nhà tài phiệt của thành phố Thiên Kinh, lúc đó Lâm Hàn cũng đoán ra được phần nào tình hình của Lam Tư Vũ. Chỉ là sau khi anh hỏi Tiêu Nhã xong, biết được Lam Tư Vũ và Tiêu Nhã chẳng có chút quan hệ, vậy thì nhiệm vụ của Lam Tư Vũ và người giao nhiệm vụ cho cô ta đúng là có chút kỳ lạ. Theo Lâm Hàn, có lẽ không có người nào khác biết được điều này sau đó giúp đỡ Lâm Hàn.

Đám người Lâm Thiên Tiếu hoàn toàn không cần thiết làm vậy, cứ phái cao thủ nhà họ Lâm đến cứu anh là được rồi. Những người khác biết được tới lần hội nghị của các nhà tài phiệt tại thành phố Thiên Kinh đều là người của Lâm Hàn cả. Anh nghĩ tới nghĩ lui nhưng chẳng thể nghĩ thông được.

Hiếm khi có được chút thời gian rảnh rỗi vào tối nay, Lâm Hàn mới vội vã tới đây, dùng cách này để moi thông tin từ chỗ Lam Tư Vũ, giải đáp thắc mắc của bản thân.

“Không phải đã nói rất rõ rồi sao?”, Lam Tư Vũ cạn lời: “Tôi tên Lam Tư Vũ, là một sát thủ, sát thủ cấp Hắc Kim, cấp cao nhất!”

Nghe vậy, Lâm Hàn có chút bất ngờ. Anh không quá am hiểu về đám sát thủ này nhưng cũng từng nghe qua. Anh chẳng ngờ được Lam Tư Vũ lại là sát thủ thuộc cấp cao nhất, cấp Hắc Kim.

Theo sự hiểu biết của Lâm Hàn, sát thủ thuộc cấp Hắc Kim chỉ được giữ lại ba người, chắc chắn không vượt qua con số này, nếu như có một sát thủ mới rất lợi hại, muốn trở thành cấp Hắc Kim buộc phải đánh bại một sát thủ cấp Hắc Kim rồi thay thế vị trí của người đó.

Cứ như vậy mới có thể giữ vững được sức mạnh của sát thủ cáp Hắc Kim. Nghe đồn, thù lao của sát thủ cấp Hắc Kim đều là chín con số, một khi ra tay sẽ thành sự.

Mặc dù trước đây anh biết thân thủ của Lam Tư Vũ rất tốt, chắc chắn cấp bậc sát thủ không thấp nhưng Lâm Hàn chẳng ngờ được cô ta lại là một sát thủ cấp cao ở tận cấp Hắc Kim.

Đột nhiên, Lam Tư Vũ lại càng khiến Lâm Hàn dấy lên lòng hứng thú. Sao anh có thể thả một sát thủ cấp cao như vậy đi được chứ? Đừng nghĩ đến chuyện được thả nữa, cả đời cũng đừng có nghĩ đến.

Nhìn thấy nụ cười quái đản của Lâm Hàn, Lam Tư Vũ lấy làm lạ.

Nụ cười này hình như có gì đó sai sai nhưng hình như không có ý đồ đó, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Lam Tư Vũ chẳng biết được suy nghĩ của Lâm Hàn, nếu có biết được chắc cũng bị tức chết.

Còn Lâm Hàn vẫn tiếp tục hỏi: “Được, câu tiếp theo, nội dung nhiệm vụ của cô là gì? Nhớ là nói cho rõ ràng!”

Lam Tư Vũ lườm Lâm Hàn một cái, có chút bất lực. Bản thân cô ta vốn không thể tiết lộ những thông tin này, đây là nguyên tắc của giới sát thủ chứ đừng nói đến một sát thủ cấp Hắc Kim như cô ta.

Có điều trong tình hình hiện giờ cũng chịu thôi, đành nói cho Lâm Hàn vậy, chỉ mong rằng anh không truyền ra ngoài, phá hoại danh tiếng sát thủ của cô ta.

Lam Tư Vũ bất lực nói: “Nhiệm vụ tôi nhận được, mục tiêu chính là cậu chủ nhỏ của nhà họ Khổng. Có điều, thông tin bị sai lệch, tôi tưởng rằng hắn đi tới thành phố Phụng Thiên, nhưng lúc ra tay ở đó mới biết hắn không có mặt tại đấy, kết quả phải đánh nhau với đám cao thủ nhà họ Khổng. Sau khi tôi hạ mấy tên thì bản thân cũng bị thương nặng, chỉ dành tẩu thoát, chuyện về sau thì anh cũng biết rồi”.

Nghe thấy vậy, Lâm Hàn có chút ngạc nhiên, mục tiêu của nhiệm vụ lại chỉ là một cậu chủ nhỏ của nhà họ Khổng, hình như chẳng có chút liên quan gì tới Lâm Hàn.

“Cô không nói dối?”, Lâm Hàn nói rồi lại tiếp tục đưa tay về phía Lam Tư Vũ, xem ra chưa nếm chút thiệt thòi thì không chịu thành thật.

Lam Tư Vũ thấy cánh tay Lâm hàn vươn tới thì vội vã vùng vẫy tránh qua một bên, quát lớn: “Anh làm gì vậy? Chẳng phải tôi đã trả lời anh rồi sao, sao con người anh nói lời không giữ lời vậy?”

“Ai bảo cô không nói thật chứ”, Lâm Hàn lắc đầu nói.

Nghe thế, Lam Tư Vũ bỗng cảm thấy ấm ức vô cùng, cô ta nói dối chỗ nào chứ?

“Ai nói dối chứ! Tôi nói đều là sự thật, sao con người anh lại như vậy? Đồ mặt dày!”, Lam Tư Vũ mắng.

Thấy vậy, Lâm Hàn cũng ngưng động tác tay lại. Bộ dạng của Lam Tư Vũ không giống như nói dối, lẽ nào mọi chuyện là vậy thật sao? Việc này chắc không phải chỉ là trùng hợp chứ?

Bình Luận (0)
Comment