Chàng Rể Vô Song

Chương 1297

Chương 1297

Lam Tư Vũ cảm thấy có chút ấm ức nhưng không thể không thừa nhận, buộc phải để Lâm Hàn cởi trói cho mình, dù sao nếu cứ tiếp tục như này, chắc chắn cả buổi tối sẽ khó chịu đến chết.

Mặc dù Lam Tư Vũ là một sát thủ, cũng từng trải qua những tình hình đặc biệt, thậm chí còn nếm trải không ít hoàn cảnh khó khăn hơn lúc này nhưng quả thực để như này rất khó chịu. Đây không phải là trong lúc thi hành nhiệm vụ, không phải tình huống đặc biệt, sao cô ta phải chịu tội như này chứ?

“Giúp tôi cởi trói đi…”, Lam Tư Vũ thấp giọng nói.

Thấy vậy, Lâm Hàn bỗng cảm thấy buồn cười, không có ý định ngừng lại, tiếp tục nói: “Chẳng phải vừa nãy cô bảo tôi buông ra sao? Tôi đã buông ra rồi đó, hay là thôi đi, lát nữa cô lại bảo tôi buông cô ra”.

Nghe thấy vậy, Lam Tư Vũ tức lộn ruột, hận không thể giết được Lâm Hàn, vậy nhưng giờ chẳng có cách nào, ngược lại còn phải cầu xin Lâm Hàn.

“Tôi sai rồi, anh giúp tôi đi…”, Lam Tư Vũ cầu xin.

Đây cũng là lần đầu Lâm Hàn nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhẹ của Lam Tư Vũ, bỗng cảm thấy có chút hiếm hoi.

Có điều, lúc này Lâm Hàn không còn muốn trêu Lam Tư Vũ nữa, ghẹo một chút để giảm nhuệ khí của cô ta là được rồi, tiện để thu phục cô ta về sau. Nếu làm quá tay, có khi lại khiến cô ta ghi hận, về sau lại khó thu phục rồi. Lâm Hàn không muốn nhìn thấy tình cảnh đó.

“Được rồi”, nói rồi, Lâm Hàn tiến tới, giúp Lam Tư Vũ cởi trói.

Bởi vì dây trói hơi chặt nên Lâm Hàn cũng gặp chút khó khăn khi cởi, thậm chí buộc phải có chút tiếp xúc cơ thể với Lam Tư Vũ.

Đột nhiên Lam Tư Vũ giật nảy mình, đây là lần đầu cô ta tiếp xúc với một người đàn ông gần đến vậy.

Có điều, cô ta nhận ra được Lâm Hàn chỉ đang cởi trói cho mình mà thôi, không có bất kỳ hành động nào, cũng không lợi dụng này nọ cô nên Lam Tư Vũ có chút ngạc nhiên. Không ngờ khả năng “đề kháng” của anh lại tốt đến vậy.

Một lúc sau, giọng nói của Lâm Hàn vang lên bên tai Lam Tư Vũ.

“Được rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày tới tôi hơi bận, không có thời gian quản cô”, nói rồi, Lâm Hàn nhanh chóng rời đi.

Lúc trước, Lam Tư Vũ còn định đợi sau khi được cởi trói, cô ta sẽ liều mạng với Lâm Hàn, cùng lắm thì liều mạng đánh một trận ngươi chết ta sống, cá chết lưới rách.

Lúc này, Lâm Hàn quay lưng về phía cô ta, Lam Tư Vũ hoàn toàn có cơ hội làm điều đó, nhưng thực sự đến lúc này, Lam Tư Vũ lại không muốn ra tay, cũng không rõ vì sao.

Đến khi Lâm Hàn rời khỏi căn phòng, Lam Tư Vũ vẫn không ra tay mà cứ ngẩn người nhìn theo bóng lưng của anh.

Mặc dù vì một đống chuyện mà Lâm Hàn làm mà Lam Tư Vũ vô cùng hận anh, vậy nhưng do cuối cùng anh không làm gì cô ta, nhất là vừa rồi lúc giúp cô ta cởi trói, anh không có lợi dụng “chiếm lời” cô ta nên trong lòng Lam Tư Vũ bỗng có chút hảo cảm với anh, cảm giác dường như người đàn ông này không đáng ghét đến vậy.

Lam Tư Vũ lắc đầu, không hiểu nổi bản thân, chỉ coi như lúc trước Lâm Hàn cứu cô ta một mạng, vậy nên cô ta mới không ra tay.

Còn lúc này, sau khi rời khỏi phòng của Lam Tư Vũ, Lâm Hàn cũng có chút sợ sệt, lau mồ hôi trên trán.

Đương nhiên vừa rồi Lâm Hàn cố ý quay lưng về phía Lam Tư Vũ, ngoài mặt thì dường như cho Lam Tư Vũ cơ hội nhưng trên thực tế lại đang cố ý thử cô ta, anh đã sẵn sàng cả rồi.

Nếu như Lam Tư Vũ đột nhiên tấn công, mặc dù Lâm Hàn không phải là đối thủ của cô ta nhưng vẫn có thể thoát được khỏi căn phòng, dù sao cũng chỉ có chút khoảng cách thôi mà.

Nếu Lam Tư Vũ ra tay, có thể Lâm Hàn sẽ phải suy xét xem có nên thu phục Lam Tư Vũ hay không, dù sao nếu thân thủ có tốt đến đâu mà không có lòng trung thành theo anh thì chẳng có tác dụng gì với Lâm Hàn, người như vậy không thể dùng được. Người làm việc dưới trướng Lâm Hàn, lòng trung thành là thứ quan trọng nhất, sau đó mới nói đến các mặt khác như năng lực.

Vậy nhưng Lam Tư Vũ lại không ra tay, điều này khiến Lâm Hàn rất hài lòng. Xem ra, cách ngày thu phục Lam Tư Vũ không còn xa rồi.

Còn vì sao anh lại căng thẳng, hoàn toàn là do anh không kìm nén được nữa rồi.

Mặc dù Lâm Hàn từng gặp rất nhiều người đẹp nghiêng thùng đổ thúng, cũng từng trải qua rất nhiều sự mê hoặc, sức “đề kháng” cũng coi như vượt người thường.

Vậy nhưng Lam Tư Vũ này quả thực quá hấp dẫn, nhất là lúc giúp cô ta cởi trói, khó tránh khỏi tiếp xúc da thịt, điều này lại càng gảy lên dây đàn trong lòng Lâm Hàn, khiến Lâm Hàn không kìm lòng nổi.

Vậy nên sau khi cởi trói xong, Lâm Hàn lập tức rời đi, anh không hy vọng Lam Tư Vũ nhìn thấy sự bí bách của mình rồi chê cười, thậm chí không dám để Lam Tư Vũ nhìn thấy khuôn mặt của mình, luôn quay lưng về phía cô ta.

Lâm Hàn thở dài một hơi, đây đâu phải sát thủ chứ, đây rõ ràng là một tiểu yêu tinh mê hoặc con người mà.

Sau đó, Lâm Hàn đi dạo một lúc để bình hằng lại tâm thái rồi quay lại phòng đi nghỉ. Ngày mai là ngày cuối cùng trước khi hội nghị các nhà tài phiệt thành phố Thiên Kinh diễn ra nên Lâm Hàn có rất nhiều chuyện cần lam.

Bình Luận (0)
Comment