Chàng Rể Vô Song

Chương 1305

Chương 1305

Mà cao thủ của nhà họ Lâm lại hoàn toàn không có phản ứng gì với cảnh này.

Sau đó Lâm Hàn thấy thế thì cũng cười thầm, anh không biết mấy cao thủ Khổng Tử Dục mang đến giỏi võ đến mức nào, nhưng dù có lợi hại cũng không thể nào sánh được với những cao thủ này của nhà họ Lâm.

Lâm Hàn không biết Khổng Tử Dục này muốn làm gì, lúc này còn đến gây chuyện, thật sự quá ngu xuẩn.

Dù những thế lực của thành phố Thiên Kinh đều không biết thực lực thật sự của Lâm Hàn, nhưng chỉ với thực lực anh thể hiện trước đó đã có thể sánh vai với quý tộc rồi.

Lúc này đến gây sự với Lâm Hàn, đúng là ngu xuẩn.

Tuy rất nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh đã chuẩn bị cùng nhau nhằm vào Lâm Hàn, không cho Lâm Hàn tham gia hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh này, không định để Lâm Hàn thành công tiến vào Vùng Xám của thành phố Thiên Kinh.

Nhưng vào lúc này, những thế lực kia vẫn chưa ra tay, trên thực tế chỉ cần Lâm Hàn không tiến vào đóng quân ở thành phố Thiên Kinh, bọn họ cũng không muốn ra tay với Lâm Hàn, dù sao thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, huống hồ thực lực của Lâm Hàn cũng không yếu, cũng không cần thiết phải có thêm một kẻ thù mạnh như thế.

Nhưng dường như Khổng Tử Dục lại không nghĩ thế, lúc này anh ta lại như một tên ngốc tìm đến gây chuyện với Lâm Hàn.

Lâm Hàn lắc đầu, dù đối phương là người nhà họ Khổng, thuộc thế lực mạnh nhất trong bốn quý tộc của thành phố Thiên Kinh, thì làm như vậy cũng quá là ngu xuẩn.

“Để anh ta đến đây đi”, Lâm Hàn hờ hững nói với cao thủ nhà họ Lâm.

Nếu Khổng Tử Dục đã dám ngu ngốc đến đây, đương nhiên Lâm Hàn cũng không có gì sợ anh ta, anh sẽ để anh ta lại đây, xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì.

Cao thủ của nhà họ Lâm ở phía trước nghe vậy mới bắt đầu nhường đường.

Khổng Tử Dục thấy thế thì cười khinh thường: “Coi như các người biết điều, nếu không tránh ra, tôi sẽ cho các người nếm mùi đau khổ”.

Nói xong, Khổng Tử Dục dẫn mấy cao thủ đi tới trước mặt Lâm Hàn.

Cao thủ bên cạnh Khổng Tử Dục hơi đau đầu, không muốn làm thế cho lắm, nhưng không thể không đi theo Khổng Tử Dục, nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm, cậu chủ lớn này luôn ra tay rất tàn nhẫn với bọn họ.

Dù mấy cao thủ bọn họ cũng hiểu Lâm Hàn dẫn theo nhiều người như vậy, không thể nào đều là cao thủ được, chỉ có một vài người là cao thủ thôi, nhưng dù đều không phải cao thủ mà chỉ là đàn em bình thường thì số lượng vẫn rất đông, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của mấy người Lâm Hàn.

Nói cách khác, nếu Lâm Hàn không khách sáo với bọn họ mà thẳng thừng ra tay, mấy người bọn họ đừng nói là phản kháng, e rằng muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.

Nhưng lúc này, đương nhiên bọn họ cũng không dám lùi về, chỉ có thể nhắm mắt đi theo Khổng Tử Dục đến trước mặt Lâm Hàn.

Sau khi đi tới trước mặt Lâm Hàn, Khổng Tử Dục ngông cuồng nói: “Lâm Hàn, tôi nên nói anh ngốc hay là ngu đây? Chắc anh cũng biết rất nhiều thế lực của thành phố Thiên Kinh muốn liên thủ nhằm vào anh, sẽ không để anh tham gia hội nghị quý tộc của thành phố Thiên Kinh lần này, sẽ không để anh thành công tiến vào Vùng Xám của thành phố Thiên Kinh đúng không? Đừng nói anh cho rằng anh có thể chống lại biết bao nhiêu thế lực của thành phố Thiên Kinh chúng tôi đấy nhé? Đúng là buồn cười, anh nói tôi nghe xem anh muốn làm gì”.

Nghe vậy, Lâm Hàn hơi cạn lời nhìn Khổng Tử Dục trước mặt, không hiểu sao anh ta có thể hỏi một câu ngu xuẩn như thế.

Dù bọn họ rất nghi ngờ, không biết vì sao Lâm Hàn vẫn kiên trì đến nhà họ Tiêu, tiếp tục kế hoạch lần này, nhưng cũng đâu thế đi thẳng tới hỏi Lâm Hàn được?

Lâm Phong ở bên cạnh Lâm Hàn châm chọc nhìn Khổng Tử Dục, cảm thấy tên này hơi buồn cười.

Còn Hạ Sương thì đã không nhịn được mà bật cười, rõ ràng là cảm thấy Khổng Tử Dục này quá ngu xuẩn, dù là người không hiểu gì như Hạ Sương cũng biết không thể làm như vậy, nếu Lâm Hàn là kiểu người tàn nhẫn thì đã có thể khiến Khổng Tử Dục không ra khỏi đây được rồi.

Lúc này, ngay cả Tiểu Tây cũng đang nhịn cười.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, hơi bất đắc dĩ nhìn tên cực phẩm trước mặt.

“Tôi làm thế nào có liên quan gì đến anh?”, Lâm Hàn cảm thấy rất cạn lời, lười quan tâm tên Khổng Tử Dục này, vốn dĩ còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại nào đó, còn là cậu chủ lớn của nhà họ Khổng, kết quả lại khiến Lâm Hàn thất vọng quá.

Khổng Tử Dục nghe vậy, lại không thể cứ bỏ qua như vậy, vẫn kiên trì hỏi: “Sao tôi không được biết chứ? Anh có biết tôi là ai không? Tôi là cậu chủ lớn của nhà họ Khổng đấy, anh dám đắc tội với tôi, anh muốn chết à?”

Nghe vậy, Lâm Hàn nhìn Khổng Tử Dục ngu ngốc bên dưới một cái, cảm thấy hơi lười để tâm đến anh ta, tiếp tục nói chuyện cũng là lãng phí thời gian, thời gian của anh cũng không thể cứ lãng phí như thế được, anh còn phải đến nhà họ Tiêu, sau đó chuẩn bị sẵn sàng rồi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải bắt đầu hành động rất quan trọng nữa.

Bình Luận (0)
Comment